Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 22: Đẹp không gì sánh nổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 22: Đẹp không gì sánh nổi


Từ xe đến cửa trang viên chỉ có một đoạn ngắn, nhưng vì có quá nhiều phóng viên nên chặng đường có vẻ gian nan hẳn.

Dọc đường đi, Hoắc Thiệu Hàng vẫn đỡ cánh tay Nghê Hạ, tay trái vòng qua người cô, đề phòng cô bị xô ngã. Lúc chuẩn bị vào đến cửa, Hoắc Thiệu Hàng dừng lại.

Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn nắm chặt tay cô, trên mặt là nụ cười hòa nhã.

“Xin lỗi các vị, đạo diễn Phạm còn đang chờ ở trong, chúng tôi không thể đến muộn được.”

“Vậy xin anh Hoắc trả lời một chút đi, anh với cô Nghê Hạ có quan hệ gì, tại sao tối nay lại cùng nhau xuất hiện?”

Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía tên phóng viên kia, “Từng hợp tác, quen biết lâu rồi, tối nay Nghê Hạ là bạn đi cùng tôi.”

“Tối nay Lâm Ngộ Thành cũng đến, Nghê Hạ, tại sao cô không đi cùng cậu ấy? Trong lòng cô có phải muốn đi cùng Lâm Ngộ Thành hơn đúng không?”

Câu hỏi của phóng viên vừa trực tiếp vừa sắc nhọn.

Nhưng Hoắc Thiệu Hàng không hề e ngại, anh vẫn ung dung đùa, “Anh nói vậy thì tôi không vui rồi, chẳng lẽ là tôi ép buộc à!”

Có phóng viên bật cười.

Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng thản nhiên như vậy thì cũng bình tĩnh hơn, cô nhìn vào ống kính, thong thả nói, “Chuyện giữa tôi với anh Lâm đã là quá khứ rồi, chuyện tôi muốn tái hợp như trên mạng nói chỉ là tin đồn thôi, hiện giờ tôi với anh ấy chỉ là bạn.”

Dứt lời Nghê Hạ cười với Hoắc Thiệu Hàng, “Có thể đi cùng anh Hoắc là vinh hạnh của tôi, tôi đâu còn nghĩ đến người khác chứ.”

Nghê Hạ kéo Hoắc Thiệu Hàng vào cửa lớn của trang viên. Được ra khỏi đám đông ồn ào, Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm.

“Có ổn không?”, Hoắc Thiệu Hàng hơi cúi đầu nhìn cô.

“Ừm, không sao. Tối nay, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì?”

Nghê Hạ khựng lại, thật ra cô muốn cảm ơn vì hành động của Hoắc Thiệu Hàng sẽ giúp cô át đi những đồn đại vớ vẩn trên mạng, nhưng nghĩ kĩ lại thì, có lẽ anh không cố tình làm vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng…Thật sự là trùng hợp sao? Tối nay có rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như anh biết có phóng viên, ví dụ như anh tìm cô làm bạn gái đồng hành, ví dụ như anh chịu xuất hiện cùng với một nghệ sĩ hạng ba không mấy tên tuổi…

“Chỉ là muốn cảm ơn thôi.”, Nghê Hạ mơ hồ đáp. Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, không hỏi nhiều nữa.

Vào tới biệt thự của trang viên, Nghê Hạ cảm thấy ngay hơi ấm từ máy sưởi phả ra. Nhân viên phục vụ nhiệt tình ra giúp cô cởi áo khoác ngoài.

Hoắc Thiệu Hàng khẽ đưa mắt nhìn, cô gái trước mặt cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, bên trong là thân mình thon thả với bộ váy đuôi cá màu trắng.

Tối nay cô bới tóc thả sang một bên vai, không có lớp áo khoác che đậy, sóng tóc đen mượt và bả vai thon lộ rõ. Thiết kế của bộ lễ phục rất đơn giản, bên hông đính một chút đá, vạt váy lụa mềm mại thướt tha sau chân, phần xẻ phía trước để lộ ra cẳng chân trắng nõn thon dài, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Nghê Hạ đêm nay, đẹp không gì sánh nổi.

“Đi thôi.”, Nghê Hạ cởi xong áo khoác, lúc quay đầu lại vừa hay chạm phải ánh mắt sâu hun hút của Hoắc Thiệu Hàng, cô thoáng sửng sốt.

“Đẹp quá.”, khóe mắt Hoắc Thiệu Hàng khẽ cong lên, anh nói bằng giọng rất tự nhiên.

Nghê Hạ chợt cảm thấy cực kỳ căng thẳng, mặt cô nóng lên, “…Cảm ơn anh.”

Hoắc Thiệu Hàng cười, đặt tay cô vào khuỷu tay mình, “Vào thôi.”

Từ sáng sớm Phạm Khuê Ân đã đến trang viên để chuẩn bị. Lúc này, anh ta đang cầm ly rượu đứng nói chuyện với mấy ngôi sao ở xung quanh. Danh tiếng của Phạm Khuê Ân trong giới giải trí thật sự không tồi, gần như ai cũng quen. Lúc này, trong trang viên có rất nhiều ngôi sao lớn tề tựu.

“Haiz, sao tên Hoắc Thiệu Hàng vẫn chưa đến nhỉ?”, Phạm Khuê Ân từng hợp tác với Hoắc Thiệu Hàng rất nhiều lần, hai người cũng coi như là bạn bè tốt.

“Chắc là tắc đường thôi.”

“Tòng Ngưng, sao cô không đến với Hoắc Thiệu Hàng?”, Phạm Khuê Ân trêu.

Thẩm Tòng Ngưng có vẻ xấu hổ, “Dạo này tôi bận quay phim, anh ấy cũng bận, thế nên không liên lạc.”

“Haiz, đừng có bận mãi chứ, tình cảm là phải duy trì.”

Thẩm Tòng Ngưng cười cười, “Đạo diễn, anh cũng đừng trêu tôi nữa.”

“Trêu đâu mà, tôi nói thật đấy, hai người… Ơ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.”, Phạm Khuê Ân còn chưa nói hết, liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Thiệu Hàng vừa bước vào. Cùng lúc đó, anh ta cũng nhìn thấy Nghê Hạ đi cạnh Hoắc Thiệu Hàng.

Vừa trông thấy thế, Phạm Khuê Ân lập tức quay hẳn ra nhìn. Hai người kia, sao lại đến cùng nhau? Hơn nữa… Sao anh ta cảm thấy họ đứng cạnh nhau trông xứng đôi thế nhỉ?

Cũng giống Phạm Khuê Ân, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi cặp đôi vừa tiến vào. Mọi người đều biết Hoắc Thiệu Hàng, còn danh tiếng Nghê Hạ không nổi, nhiều nghệ sĩ lão thành và một số ngôi sao lớn không biết tên cô. Nhưng không thể không thừa nhận là, cô gái bên cạnh Hoắc Thiệu Hàng quá đẹp, dáng người thướt tha, làn da trắng mịn, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp. Cô đứng cạnh ảnh đế nhưng không hề bị anh lấn át, mà lại có một sức cuốn hút rất riêng. Những tiền bối không biết Nghê Hạ bắt đầu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh xem cô là ai…

“Đạo diễn Phạm, sinh nhật vui vẻ.”, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đã đến trước mặt Phạm Khuê Ân. Anh ta kinh ngạc chớp mắt, “Hai người…”

“Tối nay Nghê Hạ là bạn gái đi cùng tôi.”, Hoắc Thiệu Hàng nói với giọng tự nhiên.

Phạm Khuê Ân há hốc miệng, rồi bất giác nhìn Thẩm Tòng Ngưng.

“Đạo diễn, sinh nhật vui vẻ.”, Nghê Hạ cũng chúc mừng Phạm Khuê Ân. Anh ta đáp cảm ơn, sau đó gọi phục vụ mang hai ly rượu vang đỏ đến.

“Nào, Thiệu Hàng, cả nữ chính của tôi nữa, tôi kính hai người một ly.”

Nghê Hạ nhận lấy ly rượu, “Đạo diễn, hôm nay là sinh nhật anh, anh là to nhất. Vẫn là để tôi kính anh đi.”

“Ha ha ha, được, được.”

Sắc mặt Thẩm Tòng Ngưng trở nên âm u chỉ trong nháy mắt, nhưng cô ta cũng che giấu rất nhanh. Cô ta đi đến bên cạnh Hoắc Thiệu Hàng, tự nhiên nâng ly rượu lên, “Về Thượng Hải lúc nào thế?”

Hoắc Thiệu Hàng khẽ chạm ly với cô ta, “Hôm trước. Dạo này em còn bận không?”

“Vẫn đang phải quay.”

“Ừ.”

Thẩm Tòng Ngưng đánh mắt về phía Nghê Hạ, “Bình thường hai người vẫn liên lạc à?”

Hoắc Thiệu Hàng không phủ nhận, tâm trạng Thẩm Tòng Ngưng trầm xuống.

Nghê Hạ đứng bên cạnh anh nên nghe rất rõ. Bình thường mọi người hay gán ghép Thẩm Tòng Ngưng và Hoắc Thiệu Hàng, nhưng thật sự hai người thế nào thì cô cũng không rõ lắm. Chỉ có điều, cô không thích Thẩm Tòng Ngưng dùng ánh mắt đó nhìn mình.

“Không thể ngờ được… quan hệ giữa hai người lại tốt thế.”, Thẩm Tòng Ngưng khẽ cười, như thể chỉ bâng quơ nói vậy.

Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng, có lẽ, anh sẽ phủ nhận. Vì trên thực tế, họ cũng không thân đến thế.

Nhưng mà, Hoắc Thiệu Hàng lại nhìn cô một cái, điềm tĩnh nói, “Phải, đúng là rất có duyên.”

Nghê Hạ ngẩn ra, còn sắc mặt của Thẩm Tòng Ngưng lại càng khó coi.

Còn Phạm Khuê Ân thì… chuồn thẳng. Chuyện có vẻ như tình tay ba thế này, anh ta vẫn là không nên can dự thì hơn.

“Thiệu Hàng.”, Quý Thư Bạch nói chuyện với mấy người bạn xong liền đến thẳng chỗ Hoắc Thiệu Hàng, lúc đến gần, anh ta còn liếc nhìn Nghê Hạ mấy lần.

“Hi, Nghê Hạ.”

“Hi.”, Nghê Hạ chào, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Quý Thư Bạch đến là tốt rồi, đỡ cho cô phải đứng cùng Hoắc Thiệu Hàng và Thẩm Tòng Ngưng trong một bầu không khí cực kỳ quái dị như thế kia.

“Giang Thần không đến à?”, Hoắc Thiệu Hàng hỏi.

“Đáng nhẽ ra là đến, nhưng hình như bên đoàn phim có việc gấp nên lại phải chạy qua đó rồi.”, Quý Thư Bạch nhìn Nghê Hạ cười, “Phải rồi, cô ấy tiếc lắm đấy, cô ấy bảo cơ hội được gặp cô lại mất rồi. Nghê Hạ, Giang Thần cứ nhắc đến cô mãi thôi.”

Nghê Hạ cong khóe môi, “Tôi cũng rất muốn gặp chị ấy, lần sau có dịp, nhất định phải hẹn đi ăn mới được.”

“Được, được, nhớ phải gọi cả tôi đấy. Đương nhiên, cũng không thể thiếu Thiệu Hàng nhà ta rồi.”, Quý Thư Bạch chớp chớp mắt với Hoắc Thiệu Hàng. Hoắc Thiệu Hàng liếc anh ta một cái.

Ba người nói chuyện rất ăn ý, Thẩm Tòng Ngưng ở lại có vẻ không hay cho lắm. Vốn dĩ cô ta với Quý Thư Bạch và Giang Thần chẳng có quan hệ gì, đặc biệt là Giang Thần, thậm chí cô ta còn hơi ghét nữa. Nhìn Nghê Hạ đứng giữa hai người đàn ông “chất lượng cao”, một nhân vật chẳng mấy tiếng tăm đứng cạnh Hoắc Thiệu Hàng và Quý Thư Bạch lại chẳng có vẻ gì bất ổn cả, như thể cô sinh ra đã có sẵn một vị trí cao như vậy rồi, trong lòng Thẩm Tòng Ngưng có chút không cam tâm. Cô ta lạnh lùng liếc Nghê Hạ một cái rồi tránh đi.

“Này, Thiệu Hàng, đám lão Viên đang ở bên kia, vừa nãy còn nhắc đến ông đấy, sang đó một lúc đi.”

“Được.”, Hoắc Thiệu Hàng nhận lời xong liền nhìn Nghê Hạ, “Tôi đi một lúc, em chờ ở đây nhé.”

“À, không sao, không sao, anh không phải lo cho tôi đâu.”, Nghê Hạ xua tay, “Tôi tự đi tìm gì ăn đây.”

“Ừm.”, Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, ý bảo Quý Thư Bạch cùng đi. Đi được một đoạn ngắn, anh lại quay đầu nhìn Nghê Hạ. Cô nàng không nhìn anh, mà đang tập trung gắp mấy món điểm tâm, Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười rồi quay đầu lại.

“Chậc chậc chậc, lưu luyến không rời cơ đấy.”

Hoắc Thiệu Hàng nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo. Quý Thư Bạch hớn hở choàng vai anh, “Nhưng mà, ông giám sát chặt chẽ cũng phải thôi, tôi phát hiện ra, cô bé Nghê Hạ này không tồi chút nào. Haiz, ông không nhìn thấy ánh mắt của đám đàn ông lúc cô ấy bước vào đâu, toàn tín hiệu nguy hiểm đấy.”

Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, “Bớt mấy lời linh tinh, đi thôi.”

Nghê Hạ gắp bánh kem rất hăng say, cả tối nay cô chưa ăn gì, sắp chết đói đến nơi rồi.

Một miếng bơ tan ngay trên đầu lưỡi, các nụ vị giác như đang nhảy múa tưng bừng, Nghê Hạ tiếp tục xúc một miếng nữa, đút vào miệng.

“Trước kia cô còn không dám ăn bánh kem lúc mặc lễ phục.”

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên, Nghê Hạ khựng lại, quay ra nhìn người vừa mới tới.

“Anh cũng ở đây à?”

“Ngon không?”, Lâm Ngộ Thành đến gần, gương mặt tuấn tú thoáng ý cười.

Nghê Hạ gật gật đầu, “Không tồi, quả nhiên là đạo diễn Phạm, đến cái bánh kem mà cũng phải chọn loại chất lượng tốt thế này.”

Lâm Ngộ Thành, “Không sợ béo à?”

“Béo… thì vẫn sợ, nhưng mà đói quá, không nhịn nổi nữa.”, Nghê Hạ lại ăn một miếng nữa. Ngẫm ra thì Lâm Ngộ Thành nói cũng có lý, mặc lễ phục, lại còn là loại bó thế này, để lộ bụng ra thì thật đáng sợ.

Nghê Hạ yên lặng đặt đĩa bánh kem xuống. Lâm Ngộ Thành nhìn động tác của cô, trong mắt lướt qua một nét cười.

“Nghê Hạ, chuyện trước đây bị lan truyền trên mạng không dễ nghe, cô có ổn không?”

“Tôi vẫn ổn, mà tôi cũng có thể hiểu được.”, Nghê Hạ cười, “Hiện giờ anh là đại minh tinh, fan nữ nhiều như vậy, lộ chuyện trước kia rồi cả ảnh tôi với anh đi ăn, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ là tôi muốn tái hợp, bình thường thôi.”

Lâm Ngộ Thành bình tĩnh nhìn cô. Trong lòng anh ta nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ lưu luyến quá khứ trên mặt cô, thậm chí là một chút vẻ hoài niệm, thế nhưng, chẳng có gì cả, cô quá bình lặng.

“Nghê Hạ, nếu…”

“Bbang!”, Lâm Ngộ Thành còn chưa dứt lời thì đèn trong nhà đột nhiên vụt tắt, sau đó, ánh đèn màu lam dìu dịu sáng lên.

Sau màn thay đổi ánh đèn, tiếng nhạc cũng đã khác, chầm chậm, nhẹ nhàng, chính giữa sảnh bắt đầu có những cặp đôi cầm tay nhau vào khiêu vũ.

Thì ra là tiết mục khiêu vũ. Nghê Hạ quay đầu nhìn Lâm Ngộ Thành, “Vừa nãy anh định nói gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN