(ĐM) Huyền Thoại biển xanh - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


(ĐM) Huyền Thoại biển xanh


Chương 7


#Đoản: Huyền Thoại Biển Xanh
Tác giả: Hải Anh
Đoản 7…

Nước mắt nó từ đâu chảy ra? Nó nhớ phụ vương, trong cơn mơ của nó là một phụ vương già nua, thủy điện sụp đổ, các chị của nó đều bị giết chết… Thật khủng khiếp, nó biết nó sai rồi, nó đã không nghe lời phụ vương, chạm vào hòn long thủy để trốn lên bờ. Những viên kim cương rên xuống đất… rơi lên bàn tay anh- Cù Gia Khang.

– Cái gì vầy nè?…

Anh cầm một hột kim cương lên ngắm ngía, trong đêm tối nó lấp lánh quá, nãy giờ anh đâu có ngủ, cứ ngồi ngắm nó, bởi vì nó có một sức hút lạ kì, mắt ko chớp một lần nữa chứ lị.

– Cái này giống kim cương quá ta…

Anh lấy răng cắn thử, viên đá cứng ngắc này chắc chắn là kim cương thật rồi. Anh vui mừng, nhặt hết đống kim cương, xé một mảng đầm của nó gói lại, cũng được 30 viên kim cương chứ bộ… Anh buộc cái tay nải làm từ đầm của nó vô vai, xong anh đỡ nó đứng dậy…

– Người gì đâu mà nặng vầy nè, mình bị đuổi ra khỏi nhà… giờ được nhóc này giúp đỡ, mình ko thể để em ấy ở đây một mình được!

Thế là anh cõng nó đi, nó nặng quá cơ, làm anh bước khập khiễng như muốn quỵ cả gối. Đôi vai anh như có ngàn núi đá đè lên. Nhưng vì lòng biết ơn, và một chút cảm tình đối với nó, anh quyết tâm đưa nó vào khách sạn…
Tới nơi, một tòa khách sạn thật to lớn nhất cái đất này, anh vẫn cõng nó, tay móc trong nải ra một viên kim cương và đặt lên bàn cho tiếp tân:

– Cho tôi 1 phòng vip nhất nhé!

Lúc đầu chị tiếp tân tính mỉa mai 2 cái đứa ăn mày này dơ bẩn mà cũng đi khách sạn, ai dè cục kim cương sáng hơn ze chai kia làm chỉ chảy ke…

– Ừm ừm, thong thả, thong thả, có phòng ngay đây!

Anh phì cười, trước đây nhà anh giàu có, cùng lắm sài tiền đô chứ chưa bao giờ dùng kim cương để đặt phòng khách sạn như thế này. Anh ăn chơi, lêu lổng, bỏ quên mọi thứ, làm công ty nhà anh phá sản, ba anh vỡ nợ và bị bắt giam, mẹ anh vì đau buồn mà qua đời, phút chốc gia đình anh tan vỡ, anh bị người ta xiết nhà, tống ra ngoài đường… cũng may anh gặp được nó….

Thả nó lên giường nệm, anh loay hoay ko biết anh nên tắm trước hay để nó tắm trước, nhưng nó cứ nằm im từ nãy tới giờ làm anh khó hiểu… Anh nghĩ, thôi thì bế nó vô tắm chung luôn vậy… anh từ từ cởi bỏ bộ quần áo rách rưới của anh, xong cởi luôn chiếc đầm rách trên người nó. Thật không ngờ, anh thật không người người nó ko có lông… con trai gì mà y như con gái, da trắng hơn tuyết, môi đỏ, mắt xanh, tóc đen nhay nháy, răng trắng tinh, vùng hạ bộ sạch trơn, gọn nhẹ, hầu như là trắng không tùy vết. Anh thích thú sờ khắp người nó, nhưng nó ko động đậy gì hết, nó vẫn im lặng như một con rô bốt… Anh hòa nước nóng vào bồn, có xà phòng nữa nên bọt bóng nổi lên, anh từ tốn bế nó lên thả nó vào nước… Và….

——— Hết đoản 7,,, đoán xem đoản 8… ———

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN