[ĐN ĐL] Anh Chỉ Cần Em - Chương 11 : Sử Lai Khắc Học Viện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


[ĐN ĐL] Anh Chỉ Cần Em


Chương 11 : Sử Lai Khắc Học Viện


sau khi Đái Mộc Bạch đi , Đường Tam và Tiểu Vũ nói một ít gì đó, Mộ Vân Nguyệt chen ngang vào và kéo họ lên tầng để ý kỹ thì Trang hoàng của tửu điếm Hoa hồng làm người ta rất dễ sinh hảo cảm, cách phối màu đơn giản mà thoải mái, bên trong tửu điếm còn nhàn nhạt mùi hương của hoa hồng làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Trên tầng cao nhất, Mộ Vân Nguyệt đã tìm ra được môn bài của màu đỏ Hải Dương. Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng mà thôi, môn bài phía trước có màu lam Yêu Cơ, màu phấn Nhu Tình, màu vàng Chân Chí, màu trắng Thuần Chân, màu xanh biếc Biệt Ly v.v… Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ Hải Dương. Sau này hắn mới biết, tên của mỗi môn bài cũng là đại biểu cho màu sắc vài loại hoa hồng.

Lúc này Mộ Vân Nguyệt bước vào , có chút ngượng, như đang đang làm việc gì hổ thẹn vậy, Khách điếm này chẳng phải là để cho các đôi tình lữ làm những việc đó sao? nghĩ tới đây nàng đỏ mặt như trái ớt,Đường Tam nhìn thấy cũng biết cười trừ , hiểu được nổi lòng của nàng,hắn biết Mộ Vân Nguyệt trưởng thành hơn so với tuổi của nàng,nhưng Tiểu Vũ mặt ngây thơ vô số tội hỏi :

” Tiểu Nguyệt, nóng ở đâu à? hay là sốt rồi?”

Lúc này Mộ Vân Nguyệt đầu muốn bốc khói, Tiểu Vũ bây giờ mới để ý kỹ cũng đỏ mặt, có chút xấu hổ nói: “Tửu điếm này sẽ không là nơi chuyên dành cho các đôi tình lữ ước hẹn chứ?”

Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to Kéo Đường Tam và Mộ Vân Nguyệt đi, giật lấy chìa khóa từ Đường Tam : “Mặc kệ nó, có chỗ ở là tốt rồi được.” Vừa nói, trực tiếp mở cửa đi vào.

Đường Tam và Mộ Vân Nguyệt đi sau Tiểu Vũ , đột nhiên Tiểu Vũ Dừng lại , Mộ Vân Nguyệt đập mặt vào lưng của Tiểu Vũ , đau cái mũi, Mộ Vân Nguyệt rưng rưng, ngồi xuống xoa xoa cái mũi đáng thương của mình nói :

” Đừng có dừng đột ngột vậy chứ”

Nói Xong nhìn về phía căn phòng mới hiểu , Mặc dù trong lòng đã có một chuẩn bị một chút, nhưng khi liếc mắt hết thảy bên trong căn phòng thì, Mộ Vân Nguyệt vẫn còn tràn ngập cảm giác rung động.

Phòng rất lớn, chỉ phòng khách trước mắt thì đã hơn năm mươi thước vuông, trong đại sảnh, tất cả các gia cụ đều màu bạc, có hoa văn điêu khắc tinh mỹ, trên thảm lớn màu đỏ, che kín cánh hoa hồng đỏ, cái làm hắn giật mình nhất chính là ngay trung tâm đại sảnh, có một lượng lớn hoa hồng được xếp thành hình một trái tim màu đỏ thật lớn.

Này chẳng phải là cho đôi tình lữ thì còn là gì, ông trời ơi con ngượng chết mất,warning warning,cảnh báo a, ba bọn mình là trẻ vị thành niên, vị thành niên a, sao có thê ngủ với căn phòng này , nhìn kỹ tý nữa Diện tích của hình trái tim gần hai thước vuông, như vậy ít nhất phải hơn một ngàn đóa hoa hồng mới có thể hoàn thành. Phía trên có một dải lụa, trên lụa có một hàng chữ, “một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh”.

OMG, báo động , báo động cái từ ” một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh”. Nguy hiểm a , cái này , cái này, bọn quản lý chết tiệt tại sao lại đưa bọn ta vào một căn phòng như thế này , ai nha, thật là đau đầu mà.

Ngoại trừ một ngàn không trăm linh một đóa hoa hồng ra, chung quanh phòng đều có các bình hoa bài trí rất cao nhã, trong bình đều cắm hoa hồng màu đỏ, hương hoa hồng thơm ngát trải rộng tại mỗi ngóc nghách trong căn phòng, sự trang hoàng mê người khiến người ta phải ý loạn thần mê.

Đường Tam cuối cùng cũng mở miệng được cười khổ, nói : ” bây giờ ta hiểu tại sao Đái Mộc Bạch lại dẫn hai người nữ tử kia vào đây rồi, nếu ngươi không thích không khí nơi này, ta sẽ để cho phục vụ mang bỏ hết hoa này đi.”

Tiểu Vũ lúc này cũng đã dần từ trong rung động tỉnh lại, quay đầu liếc nhìn Đường Tam một cái, trong mắt lại tràn đầy sự say mê: “Ca, ngươi thật sự là ngốc a, có nữ hài tử nào không thích hoa hoa hồng chứ? Ngươi cứ như vậy, sau này như thế nào tìm lão bà?”

Đường Tam sờ sờ mũi mình: “Ta mới mười hai tuổi, giờ nói chuyện này là còn quá sớm.”

Mộ Vân Nguyệt ngượng ngùng quá mức vẫn đúng ở ngoài, Đường Tam cười khổ , xoa đầu nàng nói :
” Nếu muội không thích, ta dẫn muội đi tửu điểm khác”

Mộ Vân Nguyệt hoàn hồn lắc đầu : ” không cần đâu, Tam ca không làm gì quá giới hạn là được”

Bên này, Tiểu Vũ tiến lên, cầm lấy một đóa hoa hồng, đưa lên ngửi: “Phòng này bố trí thật đẹp quá, ta phát hiện, ta đã có chút thích nơi này rồi. Ca, sau này chúng ta thường tới đây có được không?”

Đường Tam nhíu mày,xoay người, nói: “Tốt cái gì mà tốt. Chúng ta là huynh muội, tới cái loại địa phương này định tính làm gì. Được rồi, đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi”.

Đi tới phòng ngủ,ba người lại bị rung động một chút, bên trong phòng ngủ không ngoài sở liệu của mình, chỉ có một cái giường, nhưng cái giường lớn cũng hình trái tim này cơ hồ chiếm một nửa diện tích của căn phòng. Một cái rèm màu đỏ nhạt treo trên đỉnh phòng, ngăn cản không gian phía trên chiếc giường lớn, làm cho người ta một loại cảm giác đẹp đẽ tựa như ảo mộng.

Chăn nệm hoa hồng, hoa văn hoa hồng trên gối, hết thảy tất cả, đều mang theo một thứ mập mờ mãnh liệt, làm người ta có cảm giác máu chảy nhanh hơn.

Đường Tam quay đầu hướng Mộ Vân Nguyệt nói: “Ta phát hiện, nghe lời muội tới đây thật là một sai lầm. Các Muội ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ra ghế bên ngoài.”

Tiểu Vũ cũng không ngăn cản Đường Tam, hoan hô một tiếng, một con thỏ nhỏ nhảy ngay lên trên chiếc giường hình trái tim tran ngập co dãn, nằm ở trên lật qua lật lại, hưng phấn nói không nên lời.Mộ Vân Nguyệt bực mình quát Tiểu Vũ một cái nàng mới chịu yên.

Thấy bộ dạng Mộ Vân Nguyệt và Tiểu Vũ, trên mặt Đường Tam cũng không khỏi toát ra một tia mỉm cười, tiểu cô nương dù sao cũng là tiểu cô nương. Y đi ra tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, đi tới chiếc ghế bên ngoài ngồi xuống, lập tức bắt đầu vận công điều tức.

—–
“Tiểu Tam, ca, theo ta ra ngoài chơi có được không? Suốt ngày ở trong phòng, ngươi không thấy chán sao?” Sáng sớm, Tiểu Vũ thừa dịp Đường Tam dùng điểm tâm nhịn không được liền than phiền.

Đường Tam mỉm cười nói: ” Ta và ngươi không giống nhau, ngươi thiên phú dị bẩm, không cần tu luyện thực lực cũng có thể không ngừng tăng lên, ta đây là “bổn điểu tiên phi” a. À, mà Tiểu Nguyệt
đâu?”

Tiễu Vũ Bĩu môi,nói : ” Con sâu lười kia vẫn ngủ , huynh tự đi mà xem”

Đường Tam mĩm cười, nhìn Mộ Vân nguyệt đang ngủ trên giường kia, nàng theo thói quen là ôm đồ vật mềm ngủ, mà thường xuyên ôm Tiểu Vũ Hoặc Đường TAm bây giờ , Đường Tam và Tiểu Vũ đều đã thức, nàng giơ tay chạm chạm, đụng được cái gối ngủ liền ôm vào lòng ngủ ngon lành, Đường Tam phì cười, nhìn rất đáng yêu, Tiểu Vũ đang bực bối thấy hành động của Mộ vân Nguyệt Hét lớn : ” CON SÂU LƯỜI CÒN ĐỊNH NGỦ TỚI KHI NÀO HẢ!!!”

Mộ Vân Nguyệt giật mình mò dậy, dụi dụi đôi mắt, nở nụ cười nói : Tam ca,Tiểu Vũ chào buổi sáng”

Đường Tam đứng dậy xoa xoa đầu nàng ,nói : “Được rồi xuống ăn cơm rồi mình đi”

—-
Sau khi ăn sáng xong ba người rời khỏi Mân côi tửu điếm. Từ cửa nam rời Tác Thác thành, hướng mục đích chuyến đi này mà đi.

Đối với Sử Lai Khắc học viện, Mộ Vân Nguyệt bọn người đều không hiểu rõ, Đại sư chỉ là nói cho Đường Tam, để hắn tới nơi này tiếp tục học tập, ngoài ra cái gì cũng đều không nói. Nhưng từ vẻ mặt của Đại sư lúc ấy, Đường Tam mơ hồ có thể cảm thấy học viện này cùng Đại sư tựa hồ có chút quan hệ không bình thường.

Dựa vào tuổi mà phân tích, Mộ Vân Nguyệt , Đường Tam và Tiểu Vũ hẳn là tới trung cấp hồn sư học viện, với thực lực của bọn họ bây giờ, đừng nói là trung cấp, cho dù là cao cấp hồn sư học viện thì khoảng cách tốt nghiệp cũng không xa. Nếu Sử Lai Khắc học viện chỉ là một tòa trung cấp hồn sư học viện, vậy có cần phải tới nơi này sao?

Đi được một lúc Tiểu vũ đột nhiên mở miệng : ” Ca, ngươi xem có cái thôn nhỏ ”

Đường Tam nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Vũ, chỉ thấy phía trước, ước chừng ngoài một dặm, có một thôn nhỏ, dựa vào mục lực của Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể rõ ràng nhận ra, thôn nọ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, quy mô so với Thánh hồn thôn thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, không biết xảy ra chuyện gì.

Mộ Vân Nguyệt mỉm cười nói: “Chúng ta đi qua đó hỏi, có lẽ người trong thôn sẽ biết Sử Lai Khắc học viện ở đâu. Hồn sư học viện hẳn là rất có danh mới đúng.”

Tiểu Vũ chỉ ngón tay về phía trước, cười nói: “Ca, nhanh nào.”

Đường Tam không tức giận trở tay đánh nhẹ lên mông nàng, dưới chân có chút dùng sức, nhắm hướng thôn nhanh chóng đi tới.Mộ Vân Nguyêt cười cười đi theo.

Đi tới gần , điều bất ngờ nhất , ở đó tập trung rất nhiều người ,tuổi không lớn, đi cùng cha mẹ, gần đó có một cái bàn , phía sau bàn là một lão giả khoảng 60 tuổi đang ngồi, ba người Mộ Vân Nguyệt há hốc mồm nhìn cái tấm biển treo trước cổng thôn ghi là ” Học Viện Sử lai Khắc”.

“Không thể nào.” Tiểu Vũ từ trên lưng Đường Tam nhảy xuống, giật mình nhìn tấm biển, lại quay đầu nhìn Đường Tam, trong lòng ba người đều có chút ngạc nhiên.

Sợ là ngay cả quy mô của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện so với nơi này còn lớn hơn, hơn nữa, đây rõ ràng là một cái thôn nhỏ bình thường, cổng vào chẳng những làm bằng gỗ, lại không lớn bằng một phần ba của Nặc Đinh học viện. Đây cũng có thể gọi là hồn sư học viện sao?

“Ca, đại sư có lầm hay không? Ta nhìn thế nào cũng không thấy đây giống như là một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ.”

Đường Tam cười khổ nói: “Đều cũng đã tới rồi, xem đã rồi nói.”

Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên trong cũng nghĩ giống Tiểu Vũ.

Xếp hàng phía trước ba người Mộ Vân Nguyệt là một gã thiếu niên cùng cha mẹ. Chỉ nghe mẫu thân của thiếu niên nọ nói: “Có lầm hay không, đây mà được gọi là hồn sư học viện, chính là được xưng là học viện khi tốt nghiệp là có thể trở thành Tử Tước của đế quốc?”

Phụ thân của thiếu niên có chút không xác định nói: “Đây là người của Vũ hồn điện nói, chắc là không sai. Nhưng học viện này cũng thật sự rách nát một chút.”

Thiếu niên nói: “Ba ba, con không muốn học ở đây, quá dọa người. Con muốn tới Tác Thác trung cấp hồn sư học viện. Dù sao, con cũng coi như là thiên tài tại sơ cấp học viện.”

Phụ thân thiếu niên nhíu nhíu mày: “Nếu đã tới, vậy ráng đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng đây là một loại khảo nghiệm. Học viện chánh thức không ở chỗ này.”

Trong đám người tuyệt đối có không ít cùng loại đối thoại, trên mặt đại bộ phận thiếu niên cùng cha mẹ đều lộ vẻ thất vọng nặng nề.

Ánh mắt của Đường Tam cũng không có dừng lại trên những người báo danh quá dài, ánh mắt hắn nhìn về phía trước nhất, cũng chính là nơi báo danh, mục lực cùng thính giác dưới tác dụng của Huyền thiên công đều trở nên linh mẫn hơn, mơ hồ có thể nghe được đối thoại ở nơi đó.

Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như lão Kiệt Khắc ở Thánh Hồn thôn.

Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: “Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được.”

Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.

“Đưa tay ra”

Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: “Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi.”

Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình, đứa nhỏ hơn mười tuổi sớm thành thục như Đường Tam không nhiều lắm.

Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: “Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?”

Lão giả có chút không nhịn được nói: “Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi.”

Phụ thân của thiếu niên nói: “Vậy phí báo danh của chúng ta …”

Lão giả không chút khách khí nói: “Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn.”

Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: “Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến.”

Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: “Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút.”

Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: “Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền.”

Người này là Đái Mộc Bạch trước vì ngồi một bên, bị đám người ngăn trở, Mộ Vân Nguyệt cũng không có thấy hắn. So với ngày đó ba người Mộ Vân Nguyệt thấy hắn có chút bất đồng chính là, bây giờ thần sắc trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ.

Đái Mộc Bạch cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái bách niên một cái thiên niên. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía phụ tử đối diện.

Giữa các Hồn sư, hồn hoàn vĩnh viễn là quyền được nói tốt nhất, mắt nhìn ba hồn hoàn trên người Đái Mộc Bạch kể cả một cái thiên niên bên trong. Cha của người thiếu niên sắc mặt đại biến, bỏ lại câu nói “tính chúng ta xui xẻo”, rồi lập tức kéo con mình bước nhanh đi.

Đái Mộc Bạch quay lại một bên ngồi xuống, tà mâu lạnh lùng liếc mắt về những thiếu niên đến báo danh cùng các gia trưởng ở phía sau, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Ba hồn hoàn mang đến áp lực không phải người thường có thể thừa nhận. Hắn lúc này đã không còn giống một đại thiếu gia quần áo lụa là, ngược lại lại giống một tên ác ôn.

Sau khi chứng kiến, những người không muốn bị mất không tiền, bỏ đi, chỉ còn lại những người tự tin là mình có thể qua được thì ở lại.

Lão giả nhéo nhéo tay hắn, ánh mắt mờ mờ nhìn thiếu niên một cái, nói: ” Vừa mới mười hai tuổi. Đem vũ hồn của người phóng thích ra, cấp cho ta xem.”

Thiếu niên gật gật đầu, một đạo hồn lực màu xanh biếc từ trong cơ thể phóng thích ra, một cái bách niên hồn hoàn vòng quanh cơ thể chuyển động lên xuống.

Khí tức của bách niên hồn hoàn rõ ràng không kém, vũ hồn xuất hiện, một cây đằng mạn to và dài xoay quanh thân thể hắn.

Vũ hồn này cùng với Lam ngân thảo của Đường Tam có chút điểm tương đồng, chỉ bất quá, vũ hồn của hắn không phải là thảo mà là một loại đằng mạn, cùng loại với đệ nhị hồn hoàn quỷ đằng của Đường Tam, chỉ bất quá thiếu độc tố của quỷ đằng.

Lão giả lắc đầu nói: “Không hợp cách, ngươi có thể đi.”

Cha mẹ thiếu niên với vẻ mặt rất tin tưởng vào bản sự của con mình, nghe lão giả nói con họ không hợp cách, thần sắc nhất thời cứng lại, người mẹ không nhịn được hỏi: “Tại sao? Con ta tại sơ cấp học viện chính là người ưu tú, ngài không thấy là hắn có bách niên hồn hoàn sao? Hồn sư có được bách niên hồn hoàn cũng không có nhiều lắm đâu.”

Lão giả nhàn nhạt nói: “Hồn hoàn thứ nhất là bách niên quả thực rất tốt, bất quá hắn chỉ là một người thường.”

Người cha của thiếu niên nhíu mày nói: “Ta không rõ ý tứ của ngài.”

Lão giả có chút không nhịn được từ sau bàn đứng lên, chẳng hướng về phía cha mẹ người thiếu niên phía trước, đồng thời cũng hướng những người báo danh đang xếp hàng phía sau: “Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không báo danh phí mà thôi. Bây giờ hối còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không?”

Đại bộ phận người báo danh nghe lão giả nói xong, trên mặt đều mờ mờ mịt mịt.

Lão giả lãnh đạm nói: “Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.”

Mộ Vân Nguyệt nghe thấy lão giả này noi, mĩm cười, chỉ thu quái vật? ý tứ này chẳng phải là thu những thiên tài trong thiên tài sao? thú vị.Đường Tam bên này cũng nghĩ giống vậy còn Tiểu Vũ chỉ thấy có chút hứng thú nổi lên từ đấy lòng.

Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ,Với thực lực hiện tại của ba người Mộ Vân Nguyệt, không chống đở nỗi toàn thân run rẫy. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là thập niên hồn hoàn, một cái là bách niên hồn hoàn, ba cái thiên niên hồn hoàn cùng một cái là vạn niên hồn hoàn. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn đế ngoài sáu mươi cấp.

Sau mươi cấp, chính là sáu mươi cấp a, cho dù tại cả Ba Lạp Khắc vương quốc, Hồn sư có cấp bậc như vậy cũng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trường côn trong tay lão giả dựng trên mặt đất, một âm thanh trầm đục hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút.

Hướng về phía trước một nhà ba khẩu đang trợn mắt, há mồm, khoát khoát tay: “Kế tiếp.”

Quang mang hồn hoàn thu liễm, tất cả hồn lực biến mất trong nháy mắt, lão giả khôi phục bộ dáng uể oải lúc trước, phảng phất như khí tức của Hồn đế vừa rồi không phải là do hắn phát ra vậy.

Nếu như lúc trước còn có chút người nhà bởi vì lời của lão giả có chút bực tức, vậy bây giờ đều là một bộ dáng câm như hến, ai dám đắc tội với một cường giả có cấp bậc Hồn đế? Mà lại là Hồn đế có vạn niên hồn hoàn.

Phải biết rằng, trong chiến tranh, thực lực của một hồn đế, ít nhất có thể địch lại hơn một nghàn chiến sĩ ưu tú.

Ánh mắt khinh thường của người nhà và những đệ tử báo danh trong phút chốc đã biến mất, thực lực của một người sư phụ phụ trách báo danh đã là ngoài sáu mươi cấp, vậy, lực lượng bản thân của Sử Lai Khắc học viện này cường đại đến trình độ nào?

Nhưng là, rất nhanh đại bộ phận người nhà trên mặt đều toát ra vẻ luyến tiếc, yên lặng dẫn hài tử của mình rời đi.

Mười hai tuổi đạt tới hơn hai mươi cấp hồn lực, như vậy theo như lời lão giả nói, vậy sợ rằng thực sự chỉ có quái vật mới đạt được.

Vốn có hơn trăm nhóm trong chớp mắt tựu chỉ còn mười mấy người báo danh.

Lão giả tựa hồ cũng không thèm để ý đến số lượng đệ tử, tiếp tục bắt đầu công việc của hắn.

Người có thể lưu lại, hiển nhiên đều là một cách tự tin thông qua một cửa này của lão giả. Kế tiếp mấy người thiếu niên báo danh đều có hồn lực vượt qua hai mươi cấp, bản thân có hai cái hồn hoàn. Sau khi giao mười kim tệ báo danh phí, lão giả nói cho bọn họ cửa khảo thí thứ nhất để nhập học xem như đã vượt qua, có thể tiến vào học viện để tiến hành khảo thí cửa thứ hai. Người nhà không thể tiến vào học viện cùng thí sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN