Độ Ấm Môi Em - Chương 10: Say rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Độ Ấm Môi Em


Chương 10: Say rượu


Bữa tiệc đêm nay do tổng tài Lục Sang của tập đoàn khoa học kỹ thuật Sang Hưng tổ chức. Một bàn mười hai người, có tới bẩy vị tổng tài, gồm nhiều nhân vật quan trọng của nhiều ngành nghề khác nhau từ quản trị Internet, tài chính, nghiên cứu điều trị, trí tuệ nhân tạo đến các ngành sản xuất. Đêm nay, có hai vị tổng tài mang thư ký và giám đốc đi cùng, tuy hai người này đều là nữ giới nhưng tính trong cấp bậc tổng tài, thì Vu Vãn người nữ giới duy nhất. Hơn nữa buổi sáng Vu Vãn vừa có một bài diễn thuyết vô cùng xuất sắc, nên dĩ nhiên cô hoàn toàn là tiêu điểm của bữa tiệc đêm nay. Và cũng trở thành mục tiêu cho mọi người thay phiên nhau đến chúc rượu. Đề tài bài diễn thuyết hôm nay của cô là《 tương lai của mô hình trí tuệ nhân tạo 》. Chủ yếu quay chung quanh tính toán lượng tử kết hợp trí tuệ nhân tạo, sẽ sinh ra các loại thay đổi. Trí tuệ nhân tạo vẫn đứng đầu mấy năm nay, thậm chí tương lai sẽ vẫn tiếp tục phát triển vô cùng rực rỡ. Con sóng lớn khoa học kỹ thuật đã tới, rất nhiều tập đoàn xí nghiệp ý thức được việc “ai nắm giữ trí tuệ nhân tạo, người đó liền nắm phần chủ động trong cạnh tranh thương nghiệp” . Nhưng, khoa học kỹ thuật cải tiến từng ngày, mà cách tính toán truyền thống hiện giờ đã không thể theo không kịp sự phát triển của trí tuệ nhân tạo. Điều này chính là hạn chế của trí tuệ nhân tạo, dù có trí năng*, nhưng lại không khôn ngoan. Cho nên, hiện tại nhà nhà mới đi đầu tư vào trí tuệ nhân tạo, thì Vu Vãn đã sớm nhìn xa trông rộng, ba năm trước đây đã liền đầu tư thành lập một phòng thí nghiệm lượng tử trí tuệ nhân tạo, chủ yếu nghiên cứu đối tượng là lượng tử máy tính. *智能/trí năng: trí tuệ và năng lực Vậy lượng tử máy tính là gì? Đơn giản mà nói, chính là một khi nghiên cứu thành công lượng tử máy tính, thì hiện tại máy tính chúng ta đang dùng liền biến giống như bàn tính sơ khai vậy. Giống như giải một hệ thống mật mã RSA, một máy tính hiện đại nhất hiên nay cũng phải mất tới 60 vạn năm mới giải được, nhưng dùng lượng tử máy tính, chỉ mất không đến 3 tiếng đồng hồ mà thôi! Nếu lượng tử máy tính cùng trí tuệ nhân tạo kết hợp lại với nhau, người máy sẽ tự mình tiếp thu học hỏi cùng có năng lực tư duy giống hệ như con người, thậm chí còn sẽ vượt xa hơn cả nhân loại. Các tổng tài đều vô cùng hứng thú đối với bài diễn thuyết của Vu Vãn hôm nay, trên bàn tiệc đều không ngừng tỏ ra quan tâm về nội dung của thí nghiệm tính toán lượng tử. Vu Vãn nhất nhất giải đáp, cùng chuyên nghiệp. Xinh đẹp, có năng lực cùng trí tuệ, luôn là làm người ta phải trầm trồ tán thưởng. Các tổng tài rất nhiệt tình thay phiên nhau tới kính rượu, mặc dù Vu Vãn cũng được coi là có tửu lượng cao, nhưng sau mấy lượt uống, cũng không chịu nổi. Lúc này, tuy Lục Sang có uống đỡ thay Vu Vãn vài lần, nhưng cô vẫn phải đi ra toilet nôn tận hai lần. “Lục tổng lại yêu thương Vu tổng rồi, lần này cũng không cho lại uống thay Vu tổng đâu nha. Ly này là tôi quyết phải kính Vu tổng.” Ngồi bên tây trái Vu Vãn là Vương tổng, lại cầm ly lên để bắt đầu một vòng kính rượu “Cảm tạ Vu tổng đã cho mấy lão gia hỏa chúng tôi được tiếp cận những tri thức tiên tiến.”

“Vương tổng phải thương hương tiếc ngọc chứ, nếu Vu tổng lại uống chắc chắn sẽ say mất.” Ngồi chếch nghiêng đối diện với Vu Vãn là Lục Sang, cũng cầm bình với chén rượu đi tới phía sau cô, “Vậy, tôi thay Vu tổng uống ba ly.”

“Không cần, cảm ơn ý tốt của Lục tổng.” Vu Vãn tuy đã uống đến cực hạn, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng thanh tỉnh, hào sảng nói: “Vương tổng, ly này tôi kính ngài, cạn chén.”

Vu Vãn không nợ ân huệ của Lục Sang.

Tuy những vị tổng tại ngồi ở đây ai ai cũng rất có hứng thú với hạng mục nghiêm cứu của Vu Vãn, nhưng người có sự quan tâm lớn nhất đối với hạng mục này không ai khác chính là Lục Sang. Anh ta đối với mô hình khoa học kỹ thuật kiểu mới này vô cùng nhạy bén, mấy năm nay, về phương diện kỹ thuật của trí tuệ nhân tạo tập đoàn Sang Hưng đã có được sức ảnh hưởng rất lớn. Hai năm trước đây, Lục Sang từng ngỏ ý muốn gia nhập cổ phần vào phòng thí nghiệm này của cô, nhưng Vu Vãn không muốn hợp tác cùng bất kỳ công ty nào ở thời điểm này nên đã khéo léo từ chối.

Nhưng con người của Lục Sang này, vô cùng cố chấp. Đặc biệt là sau khi biết phòng thí nghiệm đã nghiên cứu ra một chút kết quả, mấy năm nay đã không dưới mười lần anh ta đã tới đề bạt chuyện hợp tác cùng cô.

Bởi vì Lục Sang biết, một khi máy tính lượng tử được nghiên cứu thành công, sẽ không chỉ ở mảng trí tuệ nhân tạo, mà kể cả ở điện tín, an toàn mạng, mạng lưới internet, hàng không, tài chính, nghiêm cứu điều trị, nghành sản xuất vân…vân, cùng vô số các ngành khác sẽ đều chào đón một lịch sử huy hoàng của lật đổ cùng sáng tạo.

Tuy rằng ở giai đoạn đầu này sẽ cần tiêu tốn vô cùng nhiều tiền bạc, nhưng khoản lợi nhuận thu về sau khi thành công sẽ là gấp cả mười cả trăm lần, thậm chí là vô số kể.

Ai lại không muốn là người đầu tiên ăn con cua này?

Vu Vãn cũng biết, Lục Sang giả làm người tốt thay cô uống rượu, chắc chắn là có ý đồ cả.

……

Lúc Lục Thời Dập chạy tới, trong phòng truyền ra một tràng tiếng reo hò, “Vu tổng tửu lượng thật tốt, quả nhiên người phụ nữ mang khí phách của đáng trượng phu! Nào lại cạn thêm một chén!”

“Lý tổng quá khen rồi, đây là ly cuối cùng, uống nữa tôi chắc chắn sẽ say mất.” Vu Vãn trên mặt mang theo cười nhạt, cố gắng gồng mình áp chế dạ dày đang muốn ói đến quay cuồng. Cô ngẩng đầu lên, rồi dứt khoát cạn chén.

Sau một hồi, cô đã uồng liền bẩy tám ly rượu.

“Vu tổng, với ly rượu của Lý tổng thì đã uống, vậy còn của tôi, cô cũng phải nể mặt tôi nữa chứ, nào lại uống thêm ba ly nữa.”

Trên bàn tiệc các lão tổng đều uống đến phiêu diêu cả. Rượu bốc lên đầu, làm cho càng uống càng hăng máu. Lấy đủ mọi loại cớ hướng Vu Vãn kính rượu, căn bản là không cho cô cơ hội từ chối.

Đây chính là cái điệu bộ “đem người chuốc rượu, quyết không chịu buông” mà.

Lục Thời Dập thân là đàn ông con trai, cùng đám Vu Mục, Lâm Châu Dương, mấy anh em đã gặp qua vô số chủng loại người hỗn tạp, hơn nữa anh cũng có mấy năm nay ở nước ngoài chứng kiến được muôn hình vạn trạng người đời. Anh sao lại không nhìn ra, đám người này bề ngoài thì mũ mão chỉnh tề ra dáng chính nhân quân tử, nhưng trong xương cốt lại toàn nhưng suy nghĩ đê hèn bẩn thỉu.

Muốn chuốc say Vu Vãn, rõ ràng là muốn giở trò đồi bại với cô!

Cặp mắt đào hoa luôn nhu tình như nước của Lục Thời Dập, bây giờ lại như muốn phóng ra lửa, cảm giác như trong anh đang có một trận cuồng phong giận giữ muốn cuốn tung tất cả. Hai bàn tay anh nắm chặt, đi tiến lên vài bước, trực tiếp cướp lấy ly rượu trong tay Vu Vãn, ngăn không cho cô lại uống.

Có lẽ do Lục Thời Dập làm động tác quá sỗ sàng, nên tất cả ánh mắt trên bàn tiệc đều đổ dồn về phía anh. Tiệc rượu bỗng nhiên bị phá bĩnh giữa chừng, các lão đại vô cùng khó chịu, “Cậu là ai? Dám xông vào đây làm cái gì?”

Lục Thời Dập nắm chặt tay, tiếng các khớp ngón tay kêu “rắc rắc” vang lên.

Vu Vãn đã sớm say mềm, đầu óc thì quang cuồng chao đảo nhưng vẫn gồng mình chịu dựng, giờ mới nhìn rõ người đến là Lục Thời Dập lại cảm thấy cả người anh đang tản ra một tầng sát khí, Vu Vãn gắt gao cầm chặt lấy cổ tay của anh ngăn không cho anh xúc động làm bừa.

“Đây là em trai của tôi.” Vu Vãn cười giới thiệu.

Những vị ngồi ở đây đều là lõi đời cả, nên mặc kệ đây là em trai thật hay em trai giả, nghe Vu Vãn giới thiệu như vậy, trong nháy mắt đã treo lên bộ mặt tươi cười, “Ôi, hóa ra đây là em trai của Vu tổng. Nếu tới rồi, nhanh ngồi xuống đây uống một chén.”

Em trai?

Thoắt cái, Lục Thời Dập đã cảm thấy hít thở không thông. Anh hít sâu một hơi, cố gắng áp xuống lửa giận đang bùng phát trong mình, cũng treo lên miệng cười, dõng dạc nói: “Hôm nay sợ không thể bồi các vị uống được, tôi đến để đón chị tôi về.”

Chữ “chị” giống như được đẩy từ kẽ răng của Lục Thời Dập ra vậy.

“Vẫn còn sớm mà! Khó có được cơ hội cùng Vu tổng nói chuyện, không biết lần sau tới bao giờ mới được gặp lại nhau, đêm nay chúng ta phải uống cạn hứng mới được đi.” Những người này mồm năm miệng mười dứt khoát không cho người rời đi.

Vu Vãn chậm rãi ngồi xuống, nhấp môi ngụm rượu, mới ra vẻ lơ đãng hỏi Lục Thời Dập, “Cố ý tới đây tìm chị, có việc gấp sao ?”

Vu Vãn cố ý cường điệu chữ “gấp” lên, Lục Thời Dập ngầm hiểu. Lập tức nói có một hạng mục xảy chút vấn đề, giám đốc hạng mục đi suốt đêm tới Thâm Quyến, đang ngồi chờ Vu Vãn ở khách sạn, cấp bách mong cô trở về mở video bàn bạc. “Nếu đơn hàng này xảy ra vấn đề, có lẽ sang năm tôi phải vay các vị tông tài ở đây tiền để trả lương cho nhân viên mất.” Vu Vãn nói nửa đùa nửa thật. Cố ý nói nghiêm trọng hóa vấn đề lên.

Vu Vãn tỏ vẻ vô cùng sốt ruột, nhưng ý tứ lại vô cùng khéo léo, “Hôm nay tôi đành phải rời đi trước, lần sau các vị tới Bắc Kinh, tôi sẽ nhất định mở tiệc chiêu đãi mọi người.”

Lời cần nói đã nói hết nhẽ, bây giờ không còn ai còn có thể già mồm đòi giữ cô lại nữa.

Khi Vu Vãn vừa đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo, Lục Thời Dập âm thầm đỡ lấy cô, mới không để xảy ra điều gì thất lễ.

Vu Vãn cầm túi xách, bước chân vững vàng ra khỏi phòng. Chờ đến khi cánh cửa phía sau đóng lại một cái, sức lực của Vu Vãn như bị rút kiệt, toàn bộ cơ thể mềm nhũn trong ngực của Lục Thời Dập.

Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, không cho cô trượt xuống.

Vu Vãn là người không bao giờ biểu bộ cảm xúc trên khuôn mặt, mà lúc này cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu chặt mày lại, cô cùng thống khổ.

Anh khẩn trương hỏi, “Chị vẫn ổn chứ?”

“Mau……” dạ dày Vu Vãn đang cuộn lên từng cơn, “Mau đỡ tôi tới toilet.”

Gần như Lục Thời Dập mới vừa đỡ Vu Vãn tới cửa toilet, Vu Vãn liền đẩy lồng ngực anh ra, vội vàng vọt vào bên trong. Lục Thời Dập thấy cô bước cũng không vừng, sợ cô té ngã, không kịp nghĩ ngợi gì cả liền muốn theo đi vào trong.

Đúng lúc này, có một người phụ nữ từ trong đi ra. Liếc mắt thấy anh đang muốn hướng đi vào trong, thấy anh đẹp trai sang láng, ăn mặc lại nghiêm chỉnh, không giống với một tên biến thái, liền có ý tốt nhắc nhở, “Tiên sinh, đây này là toilet nữ, phái nam ở phía đối diện.”

Lục Thời Dập vội nói “Cảm ơn” , rốt cuộc anh cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Cách đó vài mét, Vu Vãn ở bên trong đang ói đến chết đi sống lại, anh ở bên ngoài nghe thấy vô cùng lo lắng.

Lúc vừa rồi trước khi rời đi, Lục Thời Dập còn quay đầu lại, nhìn đám người trong phong bao. Một đám người ở trước truyền thông thì đều tỏ ra là nhân mô cẩu dạng*, vậy mà ở trên bàn tiệc lại hùa chuốc rượu phụ nữ, lại còn là người con gái anh yêu. *人模狗样 (nhân mô cẩu dạng): Để chỉ những người có vẻ ngoài nghiêm túc (thường dùng theo nghĩa bóng ý chỉ những kẻ trước mặt thì bóng bẩy sau lưng lại chuyên tính toán, âm mưu). Baidu

Món nợ lần này, anh nhớ kỹ!

Vu Vãn ói một lúc lâu, làm Lục Thời Dập sốt ruột chờ đợi bên ngoài. Anh lại không biết bên trong tình hình như thế nào, gặp được một người phụ nữ cũng bước vào toilet, anh liền nhờ xem hộ tình hình của Vu Vãn ra sao.

Người kia vừa quay trở ra, anh liền vội hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?” “Cô ấy muốn ói cả dạ dày ra luôn rồi, cậu thử nói xem?” Người phụ nữ trung niên liếc xéo Lục Thời Dập, nói: “Để người ta uống nhiều rượu như thế, cậu chăm sóc bạn gái kiểu gì vậy!”

Bị người qua đường mắng, nhưng Lục Thời Dập cũng cảm thấy đối phương mắng rất có đạo lý. Anh đi công tác cùng với cô, nhưng lại không chăm sóc tốt cho cô vậy lỗi đúng là của anh……

Lục Thời Dập lại đợi một lúc sau, không thấy bên trong có động tĩnh gì, lại càng lo lắng. Anh liền không quản nhiều nữa, giờ nói anh biến thái hắn cũng được, trực tiếp đi vào toilet nữ để xem tình hình của Vu Vãn như thế nào.

Vu Vãn đêm nay không ăn được gì, trong bụng tất cả đều là rượu. Tuy rằng nôn đến kịch liệt, nhưng đều chỉ là nôn khan, ói đến mức cả người đều hư thoát*. *虚脱/ hư thoát: triệu chứng hư thoát là hạ đường huyết do mất máu, mất nước

Lúc Lục Thời Dập tiến vào, nhìn thấy Vu Vãn đang nhắm mắt lại, ngồi dựa vào cửa toilet, vẻ mặt suy nhược cùng khó chịu, hoàn toàn không có mạnh mẽ cùng lạnh lùng giống ngày thường.

Mặc dù không thể nhấc mí mắt nặng trĩu mở ra được nữa, đầu óc cũng quay cuồng, nhưng cô vẫn có thể cảm giác mình đang được một người nào đó bế ngửa lên, rơi vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp, khứu giác cũng cảm nhận được làn hơi thở tươi mát dụi nhẹ như vào một ngày đầy nắng đang bao xung quanh cô, rất dễ ngửi, lại cũng rất xa lạ, nhưng cũng có cảm giác quen thuộc, như là đã từng gặp qua ở đâu đó.

Vu Vãn giãy giụa vài lần, rốt cuộc mở mắt ra, đập vào mắt cô là một khuôn mặt vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, có hàng lông mi thật dài, cái mũi cao thẳng tắp, cùng đôi môi mỏng đang mím chặt lại. Vẻ mặt anh hình như đang vô cùng lo lắng sốt ruột.

Vu Vãn thầm nghĩ: Gương mặt trời sinh này thật đẹp trai quá đi. Cô nhìn chằm chằm nhìn một lúc lâu sau, đầu óc mới chập chạp có phản ứng lại, anh chàng đẹp trai này chẳng phải là Lục Thời Dập sao?.

Đầu óc say quanh cuồng giờ mới có một chút tỉnh táo, Vu Vãn cảm giác không được tự nhiên, khàn khàn giọng mở miệng nói, “Để chị xuống.”

“Chị say đến như vậy rồi, còn đi được sao? Để em ôm chị ra xe, quay về khách sạn.” Lục Thời Dập lo lắng mình ôm làm cô không thoải mái, đi càng vững vàng.

Không biết vì sao, Vu Vãn vẫn kiên trì: “Để chị xuống dưới…… chị có thể tự đi được.”

Rốt cuộc Lục Thời Dập không lay chuyển được ý định của Vu Vãn, lại cho rằng cô lo lắng đụng phải người quen ở chỗ này, ảnh hưởng tới hình tượng tổng tài của mình.

Thâm Quyến tuy rằng không lạnh như Bắc Kinh, nhưng gió đêm vẫn lạnh vô cùng. Lục Thời Dập đem áo khoác của mình mặc vào cho Vu Vãn. Cô không còn sức để cự tuyệt, chỉ đứng dựa vào bả vai xủa anh, để anh tùy ý đỡ mình rời đi.

Thâm Quyến tuy rằng không lạnh như Bắc Kinh, nhưng gió đêm vẫn lạnh vô cùng. Lục Thời Dập đem áo khoác của mình mặc vào cho Vu Vãn. Cô không còn sức để cự tuyệt, chỉ đứng dựa vào bả vai xủa anh, để anh tùy ý đỡ mình rời đi.

Cửa khách sạn mở ra, gió lạnh bên ngoài thổi ùa vào, Vu Vãn hít lấy làn khí lạnh vào trong cái dạ dày đanh như lửa thiêu của mình, bỗng cảm thấy dễ chịu không ít, đầu óc hỗn độn cũng thanh tỉnh lại một chút.

“Cẩn thận!”

Khi xuống bậc thang, Vu Vãn bước hụt một cái, may mắn là Lục Thời Dập kịp thời ôm lấy eo cô, đem người kéo vào trong lồng ngực của mình tránh cho cô bị ngã. Đỉnh đầu Vu Vãn bị va mạnh vào cằm của Lục Thời Dập, cô đau đến nhíu mày, liền bất giác ngẩng đầu lên, đúng lúc Lục Thời Dập cũng cúi đầu xuống nhìn cô, đôi môi của hai người, lúc này bỗng chỉ cách một ngón tay mà thôi.

Cơ thể hai người lúc này cũng như đang dán chặt vào nhau, làm Vu Vãn thậm chí có thể cảm giác được hô hấp nơi lồng ngực của đối phương đang mãnh liệt phập phồng.

Bóng đêm mê ly.

Làn khói trắng nơi chóp mũi của Lục Thời Dập cũng đang vấn vít du lãng trên mặt cô. Vu Vãn không nhìn rõ được cảm xúc nơi cặp mắt đào hoa kia, nhưng dường như cảm giác được không khí mập mờ đang bao trùm lấy hai người. Giờ phút này không chỉ dạ dày, mà ngay cả khuôn mặt cô đều đang nóng như lửa đốt.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô cảm giác giây tiếp theo Lục Thời Dập sẽ hôn mình……

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Nhiều năm về sau, khi Lục Thời Dập đã thành một tổng tài trong thương giới. Anh đã tổ chức một bữa tiệc còn cố ý mời những vị tổng tài đã chuốc rượu Vu Vãn năm xữa tới dự. Trong tiệc rượu hôm ấy, trong bẩy vị có tới sáu vị phải nhập viện do uống thổ huyết còn vị còn lại ói đến bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. “ Có thù tất báo” – Lục tổng tài khẽ nhếch khóe môi nói. Đối với anh, trả thù cho bà xã thì mười năm vẫn chưa muộn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN