Độ Ấm Môi Em - Chương 9: Chuyến công tác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Độ Ấm Môi Em


Chương 9: Chuyến công tác


“Em……” Lục Thời Dập bỗng chột dạ, đúng là mục đích của anh không đơn thuần, nhưng anh có sự chân thành mà.

Lục Thời Dập ngập ngừng một chút, thành thật nói: “Tất nhiên em cũng là tới để làm việc, chẳng lẽ nhìn em giống loại người chỉ dựa vào gia sản của gia đình để sống không cần làm việc sao?”

Anh cũng rất muốn được nhận công việc này như mọi người khác, bởi vì anh muốn dựa nó tiếp cận Vu Vãn, theo đuổi cô, để tương lai anh cũng có gia đình của chính mình.

Vu Vãn thầm nghĩ: Không nói thì còn không để ý, nói rồi mới thấy đúng là giống thật.

Lục Thời Dập lại nói: “Em đã không hề đi cửa sau, không nói tới là em hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình để tiến vào vòng cuối, chị rõ ràng cũng biết, em phù hợp với mọi yêu cầu của chị hơn hẳn hai người kia, giờ chỉ vì có thành kiến cá nhân đối với em mà chị lại lựa chọn người khác. Đối với em mà nói, đây không chỉ đơn giản là không công bằng, mà chính là chị không hề tin năng lực của em có thể đảm đương được công việc!”

“Căn bản là chị……Xem, Thường, Em!” Càng nói câu chữ càng nặng nề. Khuôn mặt cùng hai bên tai của anh đỏ bừng lên vì kích động, ngay cả vành mắt cũng phiếm hồng.

Vu Vãn nhìn anh chàng đang cố cãi lý trước mặt mình, tuy rằng vẻ ngoài cùng khí chất đã phần nào toát lên hơi thở của một người đàn ông thành thục khi thay bộ tây trang. Nhưng rốt cuộc vẫn là một cậu thiếu niên kiêu ngạo cùng tự tin thái quá, không thể chịu nổi một chút đả kích nho nhỏ. Trong cặp mắt đào hoa kia hiện lên tất cả sự tủi thân, uất ức mà bản thân đang phải gánh chịu.

Vu Vãn có chút dở khóc dở cười, thở dài nói “Nếu thực sự cậu muốn có một công việc, thể tìm ở công ty của ông ngoại mình mà, việc gì phải tới nhậm cái chức trở lý vất vả chỗ chị làm gì.”

“Em chính là vì muốn mài giũa bản thân nên mới không tới Thịnh Viễn.” Lục Thời Dập bắt đầu thấy hy vọng, bây giờ phải tỏ ra đáng thương, khổ sở nói: “Chị cũng biết ông ngoại rất nuông chiều em, trong mắt ông em mãi mãi chỉ là một cậu bé, không cho làm cái này, không cho làm cái kia kia, cho dù em có tài năng đến đâu nếu tới chỗ ông ngoại em chắc chờ đến thiên hoang địa lão cũng chưa chắc được làm việc ấy. Vì thế em chỉ có thể đi theo chị, mới có thể mài giũa rèn luyện ý chí của mình để trưởng thành người đàn ông thực thụ……”

Lục Thời Dập lại nói một tràng về sự tốt đẹp của Vu Vãn. Nào là Vu Vãn ở trên thương trường thủ đoạn lợi hại ra sao, đám đàn ông con trai đều không bằng nàng thế nào. Còn nói ở công ty cô yêu cầu với nhân viên nghiêm khắc, luôn đối xử rất bình đẳng, thưởng phạt lại phân minh, nên mọi người đều vừa kính vừa sợ cô……

Nhưng không hiểu sao Vu Vãn nghe những lời này, như thế nào lại cảm thấy không giống những lời tốt đẹp gì cả.

Vu Vãn đặt ly cafe xuống, hỏi: “Cậu thật sự muốn mài giũa bản thân?”

“Vâng, so với vàng còn thật hơn!”

“Nếu đúng như vậy,thì vừa hay Quý tổng của tập đoàn Hòa Á cũng đang thiếu một vị trợ lý, chị sẽ giới thiệu cậu cho ông ấy. Năng lực làm việc của ông ấy vượt hơn cả chị đấy, cậu mà đi theo sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.”

Lục Thời Dập: “……” Nói cả nửa ngày, vẫn còn muốn đuổi cậu đi?

Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn bắt đầu nhấc di động lên, thật sự sẽ gọi điện thoại cho Quý tổng gì đó, vội vàng tới ngăn lại, “Đừng đừng đừng, em chẳng quen biết gì ông ta, em không đi đâu, em chỉ muốn đi theo bên cạnh chị để học tập!”

Vu Vãn vẫn không hề buông lỏng, Lục Thời Dập đành ra đòn sát thủ, bất chấp tất cả nói: “Nếu chị thật sự không cần em, chắc em chỉ có thể tới chỗ của Vu Mục, vừa lúc cậu ấy nói đang thiếu một phó tổng, muốn em tới giúp đỡ. Cũng vui, lúc tan làm chúng em có thể cùng nhau đi uống rượu, nhảy nhót ca hát, cả đi đua xe nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy tuyệt vời…… uầy, đúng rồi, Vu Mục còn nói cậu ta mới quen mấy em hot girl trên mạng, vô cùng nhiệt tình, muốn em đi cùng anh chàng đưa các cô ấy đi Maldives chơi mấy ngày……”

“Các em thử làm bậy bạ lần nữa xem!” Vu Vãn lập tức thấy đau đầu.

Vừa mới ngoan được mấy ngày, giờ lại bắt đầu tính làm loạn nữa ah? Nếu hai tên hỗn đản này ngày ngày tụ tập với nhau, thì Vu Vãn thật sự không yên tâm chút nào. Vậy không bằng đem Lục Thời Dập để dưới mí mắt của cô, Vu Mục chỉ có một mình sẽ không thể tạo ra sóng gió to lớn gì.

Vu Vãn nhíu mày, một lúc lâu sau, mới nói, “Chị có thể giữ cậu lại làm việc, nhưng cậu dám đem thái độ chơi đùa vào công việc, lại không có trách nhiệm, bỏ giở công việc giữa chừng thì chị lập tức……”

Lục Thời Dập tiếp lời cam đoan nói: “Em tuyệt đối sẽ không bỏ dở công việc giữa chừng, cam đoan hoàn thành tốt công việc được giao! Chị cứ yên tâm, chỉ cần cho em làm việc tại Vinh Quang, trừ phi chị đuổi em đi…… Không! Chỉ cần chị nghĩ muốn đuổi em đi, em cũng sẽ không đi!”

Lục Thời Dập thấy ý đồ đã đạt được, trong lòng mừng như nở hoa, lại bỏ thêm một câu đầy hàm ý: “Giữ em lại, em tuyệt đối làm chị hài lòng!”

Vu Vãn đang chéo hai bàn tay, liếc anh chàng một cái.

Anh chàng giở trò xấu với cô sao? Làm sao cô có cảm giác mình vừa bị tính kế?

“Được rồi, vậy trước thử việc một tuần.”

“Cảm ơn Vãn…… Cảm ơn Vu tổng!”

Sáng sớm hôm sau.

Lục Thời Dập xuất hiện tại tầng một đại sảnh của tập đoàn Vinh Quang với một bộ vest thẳng thớm, bên ngoài là một chiếc áo dạ dáng dài thời thượng, đeo kính râm, miệng thì đang nhai kẹo cao su.

Tuy là cuối tuần, nhưng tại đại sảnh cũng có khá đông người, nên tất các ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.

Anh chàng Lưu Nhất Minh tới từ rất sớm cũng đang ngồi chờ, khi nhìn thấy Lục Thời Dập cũng đang kéo vali về phía mình, cậu ta giật bắt từ trên sô pha đứng lên, vẻ mặt rất khẩn trương cùng đề phòng: “Sao anh lại ở đây?”

“Cũng giống anh thôi, đi công tác.”

“Cái gì mà cũng giống tôi? Anh đi công tác cùng với ai?”

“Còn có thể là ai vào đây, đương nhiên là cùng Vu tổng.” Lục Thời Dập tháo xuống kính râm xuống, thong thả ngồi xuống sô pha, mới nhàn nhã làm sao. Dáng vẻ của anh hiện giờ đâu có giống đi công tác chút nào, hệt như đang chuẩn bị đi du lịch vậy.

“Trợ lý tổng tài chỉ tuyển có một người thôi mà, ngày hôm qua anh đã bị loại rồi còn gì, sao có thế đứng ở đây được?” Lưu Nhất Minh tuy rằng không mập, nhưng đầu của anh chàng lại tròn vo, đặc biệt là gương mặt kia, đã hai mươi mấy tuổi rồi, vẫn còn mang theo vẻ mũm mĩm của trẻ con. Lúc nói chuyện, hai bên má cứ lắc la lắc lư, càng làm cho khuôn mặt vô cùng sinh động.

“Làm sao, sợ tôi cướp mất bát cơm của anh ah?” Lục Thời Dập thấy mặt anh chàng kia đầy mặt khẩn trương, trông còn rất buồn cười, nên cố ý đùa anh chàng một chút: “Không tin tưởng vào bản thân vậy sao?”

Lưu Nhất Minh không phải loại không có tự tin vào bản thân, nhưng buổi phỏng vấn ngày hôm qua, thật sự là Lục Thời Dập biểu hiện quá mức xuất sắc, hoàn toàn áp đảo mọi ứng cử viên khác. Hơn nữa, ngày hôm qua lúc đang đứng chờ phỏng vấn, anh chàng còn nhìn thấy Lục Thời Dập nói chuyện với Vu tổng cùng giám đốc bộ phân nhân sự, mấy người này hình như là quen biết lẫn nhau ……

Lưu Nhất Minh cảm thấy nguy cơ cảm trùng trùng, ánh mắt mang thái độ thù địch nhìn Lục Thời Dập, “Anh nhất định là đi cửa sau rồi, cướp lấy vị trí của tôi! Tôi, tôi, tôi căm ghét những loại thấy chúng tôi thấp cổ bé họng là dùng quy tắc ngầm để đẩy chúng tôi ra!”

Lục Thời Dập bị chọc cười, đứng lên, vỗ vỗ vai Lưu Nhất Minh, “Chỉ bằng gương mặt này của tôi, đã muốn dùng tới quy tắc ngầm còn phải cần tới phỏng vấn sao?”

Lưu Nhất Minh: “……”

“Còn có, ai nói trợ lý tổng tài chỉ tuyển dụng có một chỉ tiêu. Người anh em, yên tâm đi, không ai đoạt chức vị của anh cả, về sau chúng ta cùng nhau dốc sức vì Vu tổng, hợp tác vui vẻ nha.”

Lưu Nhất Minh: “……”

Đúng lúc này, cửa thang máy chuyên dụng cho tổng tài được mở ra, Lục Thời Dập với Lưu Nhất Minh nhìn thấy Vu Vãn từ bên trong bước tới, Dương Tụng kéo hai vali hành lý đi ngay theo sau, liền nhanh chóng lôi kéo vali của mình tới tập hợp.

Hôm nay Vu Vãn muốn bay tới Thâm Quyến.

Mấy ngày tới, sẽ có một cuộc hội nghị thương nghiệp giữa các doanh nghiệp tốp đầu trong cả nước tại Thâm Quyến, tập trung rất nhiều lão đại trong ngành sản xuất tham gia. Tập đoàn Vinh Quang tập đoàn là một thương hiệu uy tín lâu năm lại mới có cuộc chuyển mình vượt bậc, tất nhiên cũng được mời tới tham dự. Hơn nữa, Vu Vãn còn được tổ chức mời làm đại biểu cho nữ doanh nhân trẻ lên đọc diễn văn.

Đương nhiên, tham gia những hội nghị như thế này, ngoài được kết giao mở rộng quan hệ, thì cũng tạo cơ hội tìm ra những hướng phát triển mới cho doanh nghiệp để thuận lợi mở rộng thị trường sau này.

Chuyến đi công tác lần này, ngoài Dương Tụng và Lưu Nhất Minh thì Vu Vãn còn dẫn theo hai người chuyên gia của bộ phận kỹ thuật. Đến khi nhìn thấy Lục Thời Dập cũng ở trong đội ngũ đi công tác, cô chợt dừng bước, lạnh lùng nhíu mày lại.

Lục Thời Dập cũng dừng bước, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Vu Vãn, anh làm như không có chuyện gì cả, mắt nhìn thẳng.

Mấy người trong tổ, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chờ vài giây sau, Vu Vãn thấy Lục Thời Dập vẫn không có động tĩnh gì, bèn gọi anh chàng qua một bên, thấp giọng chất vấn, “Ai bảo cậu tới đây?”

“Em làm trợ lý tổng tài, tổng tài muốn đi công tác, làm sao em lại có thể không đi cùng chứ.” Lục Thời Dập bông đùa nói, đúng kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Đôi môi hồng của Vu Vãn hơi mím lại, hít một hơi thật sâu, “Ngày hôm qua chị đã nói với cậu rất rõ ràng là hãy bắt đầu thử việc vào thứ hai tuần sau. Chuyến đi công tác lần này, không cần đi theo, trở về đi.”

Vu Vãn vốn nói lời giản dị mà ý tứ sâu xa, nói xong liền đi. Lục Thời Dập thấy vậy bèn nắm lấy cổ tay cô giữ lại, nhất quyết không từ bỏ nói: “Cùng là trợ lý, tại sao chị chỉ bảo Lưu Nhất Minh đi cùng, mà không muốn cho em theo?”

Vu Vãn quay đầu lại, nhìn xuống phần cổ tay đang bị giữ lại, ấn đường bỗng thấy giật giật.

Xung quanh mọi người nhìn họ với cặp mắt tò mò, ngoài mặt như mặt hồ yên ả nhưng bên trong thì đang bùng nổ tinh thần bát quái. Đến khi chạm phải tầm mắt lạnh lùng của Vu Vãn, những cặp mắt kia mới vội vàng tránh đi.

Vu Vãn nhìn về phía Lục Thời Dập, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhắc nhở: “Chú ý cử chỉ ngôn từ của cậu.”

Tới lúc này Lục Thời Dập mới lưu luyến nới lỏng bộ móng vuốt của mình ra.

Có lẽ cô đã quen biết Lục Thời Dập từ khi con nhỏ, nên bây giờ khi đối mặt với anh, Vu Vãn không thể chỉ coi anh như là một nhân viên bình thường để đối đãi được. Nếu đây đúng chỉ là đơn thuần một cấp dưới của cô, làm gì có ai dám chống lại yêu cầu và mệnh lệnh của sếp như Lục Thời Dập. Mà nếu thực sự có người dám như thế thật chắc cũng bị cô tống cổ từ lâu rồi ……

Vu Vãn thở dài, nói như là dỗ trẻ nhỏ: “Cậu cũng biết đấy, lúc đầu chị chỉ định tuyển có một trợ lý thôi, nên chuyến đi công tác lần này thư ký Trình cũng chỉ đặt một vé máy bay cho trợ lý. Vậy nếu lần sau có chuyến công tác tiếp, chị sẽ cho cậu đi theo.”

“Hóa ra là chuyện không có vé máy bay cho em, sao chị không nói sớm!” Lục Thời Dập cố kéo dài âm cuối ra, đắc ý rút từ trong túi ra một tấm vé máy bay, vẫy vẫy nói, “Em đã mua vé cho mình rồi, chị xem, còn cùng chuyến bay với mọi người nữa, em đã có thể đi cùng được chưa?”

Vu Vãn: “……”

Cô đã nói mà, tự nhiên tối hôm qua Vu Mục lại gọi điện hỏi cô xem hôm nay đi công tác ở đâu, ngồi chuyến bay nào……Cô đã thấy là lạ còn tưởng đứa em trai của mình đột nhiên lại hiểu chuyện như thế, còn biết quan tâm tới chị gái, hóa ra tên tiểu hỗn đản này bảo Vu Mục hỏi giùm……

Cô có cảm giác như bị gài bẫy vậy.

Vu Vãn xem xét đánh giá Lục Thời Dập, anh đang nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy mới vô hại đơn thuần làm sao.

Giả vờ, lại dám giả bộ ah!

Tên tiểu hỗn đản này, lại dám tính kế với cô.

Trong lòng Vu Vãn sáng rõ như gương.

Chuyến đi công tác lần này, Lục Thời Dập tuy mặt dày dùng mưu mẹo để được cho đi cùng. Nhưng khi tới Thâm Quyến, Vu Vãn giao những việc hết sức cơ bản cho Lục Thời Dập làm – một chân tạp vụ không hơn, từ đi mua cà phê, đưa văn kiện, sửa sang lại giấy tờ, thi thoảng còn kiêm cả tài xế lái xe…… Ngay cả một chút liên quan đến kĩ năng làm việc công sở cũng không có, giống phiên dịch tài liệu vân vân…, tất cả đều được giao cho Lưu Nhất Minh.

Lục Thời Dập không được tổng tài coi trọng, trong lòng Lưu Nhất Minh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng chỉ có duy nhất Dương Tụng được theo vào cô tham dự hội nghị. Hai người bọn họ đều không được tiến vào hội trường.

Tất nhiên, buổi sáng ngày đầu tiên diễn ra hội nghị, Vu Vãn có một bài diễn văn khai mạc, nên Lục Thời Dập đã nghĩ cách trà trộn vào hội trường, muốn tận mắt chứng kiến Vu Vãn ở trên đài thể hiện ưu tú xuất sắc ra sao.

Vu Vãn là một cô gái mạnh mẽ, mọi người cũng nghĩ cô chẳng có hương vị của một người phụ nữ. Trong cả khán phòng này Vu Vãn không phải là người con đẹp nhất nhưng lại là một cô gái nổi bật và có khí chất nhất. Hơn nữa, năng lực làm việc của Vu Vãn, đừng nói phái nữ, ngay cả cánh đàn ông cũng chưa chắc được mấy người sánh được với cô. Trên khán đài, Vu Vãn vô cùng đĩnh đạc tự tin, cùng lối suy nghĩ lập luận khúc chiết, logic rõ ràng, làm tất cả mọi người trong hội nghị đều rất thưởng thức, cùng khâm phục cô.

Ngồi dưới khán đài Lục Thời Dập ngắm cô đến mê muội.

Bài diễn văn của Vu Vãn kết thúc, phía dưới mọi người cùng đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt. Bị mị lực của Vu Vãn thu phục, giờ không chỉ mình Lục Thời Dập nữa rồi. Ngồi tại đây có rất nhiều người đàn ông thành đạt, ánh mắt của họ nhìn Vu Vãn không chỉ có thưởng thức mà còn cả sự ái mộ của một của người đàn ông dành cho người phụ nữ.

Lúc đi ra khỏi phòng, vẻ mặt của Lục Thời Dập đầy khó chịu, âm thầm nắm chặt tay lại.

Anh lại thích người con gái ưu tú như thế, nếu anh còn sớm không có ra tay theo đuổi sợ rằng cô sẽ bị người khác cướp mất, nếu như thế thật chắc anh sẽ phát điên!

Bên ngoài khán phòng hội nghị.

Lưu Nhất Minh sứt đầu mẻ trán mới tìm được Thời Dập, thấy anh đang đi từ phòng hội nghị bước ra.  Cậu ta đẩy đẩy khung kính gọng vàng của mình, mỉa mai nói “Đừng chỉ chăm chăm khoe mình làm việc chăm chỉ trước mặt Vu tổng, làm người ấy mà, chính là phải làm việc đến nơi đến chốn.”

Lưu Nhất Minh đã sớm phát hiện, mấy ngày nay, Lục Thời Dập làm gì cũng sán lại gần trước mặt Vu tổng, xum xoe bợ đỡ, vuốt mông ngựa. Loại người này chẳng bao giờ làm việc đàng hoàng, muốn trèo cao thành chim phượng hoàng đây mà, anh còn lạ gì nữa!

Thấy Lục Thời Dập thất thần, không phản ứng lại lời mình nói, Lưu Nhất Minh thở phì phì, đem tập tài liệu trong tay ném vào ngực của Lục Thời Dập, “Trước 11 giờ phần tài liệu này phải được tới chuyển tới tay Khâu tổng, hiện giờ đã là 10 giờ 40 phút, anh mà làm hỏng việc, xem Vu tổng xử lý anh như thế nào!”

“Người anh em, việc gì phải đắc ý như thế, xem như anh lợi hại.” Lục Thời Dập cũng không tức giận, cầm tập tài liệu, tiêu sái rời đi.

Lục Thời Dập trở về Bắc Kinh trước một đêm, thì nhận được điện thoại của Vu Mục. Đã nhiều ngày chưa được gặp nhau, Vu Mục xuýt chút nữa cho rằng Lục Thời Dập đã quay lại nước Mỹ. Lại biết được tin anh chàng vừa mới chạy tới chỗ chị gái mình nhậm chức trợ lý. Vu đại thiếu gia bị táo bón mấy hôm nay, giờ đang phải ngồi ôm nhà xí, ngồi rặn như muốn lôi cả ruột ra.

“Mày CMN cười nắc nẻ như thằng dở vậy?!”

“Không phải kể chuyện cười đâu, là thật đấy.”

“Lục Thời Dập, mày đúng là CMN mày có tâm lý biến thái ah? Nên mới chạy chị tao để chịu hành hạ? Nhanh chóng trở về Bắc Kinh đi, lão tử tìm bác sĩ trị úng não cho!”

“Đầu óc tao vẫn rất tốt, không nói nữa, có cuộc gọi tới.” Lục Thời Dập tắt cuộc gọi của Vu Mục, chuyển qua nhận cuộc gọi tới từ Dương Tụng.

Vu Vãn công tác mấy ngày nay tại Thâm Quyến, mỗi tối đều có tiệc xã giao, nhưng lần nào cũng chỉ cho một mình Dương Tụng đi theo.

Có trời mới biết, anh vô cùng đố kị với Dương Tụng.

Mỗi ngày anh không được nhìn Vu Vãn tới vài lần, đành nhàm chán hết nằm lại ngồi  trong phòng khách sạn. Cho nên, lúc Dương Tụng ở trong điện thoại nói, đêm nay đáng lẽ phải cùng Vu tổng tới dự một buổi tiệc sau cuộc họp nhưng hiện tại anh ta chưa kịp giải quyết xong công việc nên không thể qua đi cùng, Dương Tụng lo lắng một mình Vu tổng đi dự tiệc, sẽ bị người ta chuốc say……

“Tôi đã hiểu, tôi lập tức qua bên đó, gửi địa chỉ cho tôi!” Lục Thời Dập nhanh như bay từ giường đứng dậy, không đợi đối phương nói xong, đã vội lấy vơ lấy chiếc áo khoác, nhanh chóng xuống tầng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thời Dập: Đến tuổi này rồi, không có mưu tính, thì làm sao nhậm được chức trợ lý tổng tài? Không có mưu tính, liệu có thể cùng nhau đi công tác không? Mà đã không thể cùng nhau đi công tác thì làm sao hằng đêm cùng bồi dưỡng tình cảm được? Không thể bồi dưỡng tình cảm thì bao giờ mới theo đuổi được bà xã …..

Tác giả: Dừng dừng dừng!! Tiểu chó săn đừng lại biện cớ cho tính toán của bản thân nữa đi!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN