Đồ Cổ Xuống Núi - Chương 123: Hoàn chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Đồ Cổ Xuống Núi


Chương 123: Hoàn chính văn


Kẽ nứt thiên đạo mênh mông.

Vệ Đắc Đào liều chết một phen cũng thực mê mang.

Một người khi sống đến năm trăm tuổi thì rất nhiều kí ức năm xưa sẽ không còn rõ ràng, rất khó để nhớ ngày sinh nhật mười tám tuổi mình đã ăn cái gì, cũng không dễ dàng nhớ được mục tiêu ban đầu khi mình bước chân vào trường sinh đạo.

Thế nhưng đột nhiên, Vệ Đắc Đạo nhớ lại rất nhiều thứ vốn tưởng đã sớm quên mất.

Cha mẹ hiền lành bình thường trước khi nhập thế, bước đầu tiên đạp lên bậc thang tông môn Thái Thương Tông, được sư phụ sớm đã qua đời thu nhận vào tông môn chỉ điểm, còn có rất nhiều đồng môn từng lui tới.

Bằng hữu, thân nhân, mấy ngàn hậu bối đệ tử.

Giới tu hành đã qua thời cường thịnh, những người này cũng sớm đã chôn vùi vào dòng chảy lịch sử.

Lão nhớ khoảnh khắc mình dẫn dắt giới tu hành ôm tâm tư dẹp an thiên loạn hoàn thành hồng hoang phong ấn trận, tiếp đó là ngày thiên đạo sụp đổ tiếng khóc kinh hoàng trải rộng khắp Thái Thương Tông. Mất đi linh lực để tu luyện, đồng bối cùng các vị trưởng bối không thể kéo dài tuổi thọ lần lượt qua đời, sau khi thiên lôi dồn dập không ngừng bổ xuống ngoài núi dần kết thúc, Thái Thương Tông ngoại trừ lão thì chỉ còn một trăm sáu mươi lăm hậu bối sống sót.

Một trăm sáu mươi lăm hậu bối này cũng là nhóm đệ tử cuối cùng của Vệ Đắc Đạo trước khi rời khỏi Thái Thương Tông.

Nhóm người tu hành này sớm đã mất đi quyến luyến phàm tục lưu lạc chân trời, vốn cũng định dốc sức tu hành sống thêm một đoạn thời gian trong thời đại mạt pháp này, thế nhưng bây giờ cũng đã chết hết.

Tu hành a…. tu hành…

Vệ Đắc Đạo mở mắt ra.

Không thể phi thăng, lão rốt cuộc vẫn chỉ là người bình thường, sau khi tham dự tiến trình phàm gian bị phản phệ, lão đã mù rất lâu.

Thế nhưng lần này lão lại nhìn thấy đại trận của mình, sau khi đại trận mở ra, kim quang chiếu sáng khắp kẽ nứt.

Trong kim quang lơ lửng một vầng sáng khác đang tan vỡ, bên dưới vầng sáng là vô số tinh thần ảm đạm rơi.

Thiên đạo đứng trước mắt, tàn tạ đến mức làm người ta không thể tưởng tượng được dáng vẻ nguyên vẹn của nó là gì.

Vệ Đắc Đạo nghe thấy âm thanh của hắn, bất đồng với dáng vẻ tiêu tán bên ngoài, âm thanh vẫn tràn đầy uy nghiêm—–

“Minh minh chi trung, tự hữu định số, tân thiên đạo công đức viên mãn, trước khi ta tiêu tán, cuối cùng cũng chờ được.”

***

Vệ Tây kỳ thực không rõ xảy ra chuyện gì, cậu nằm trên đầu Hỗn Độn, ngẩng đầu nhìn lại, nơi này cực kỳ hoang vu trống rỗng, liếc nhìn một cái thì không có gì cả, thế nhưng lại lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Tựa như một cái lồng giam có thể tùy ý dạo chơi.

Vệ Tây cho là mình đang nằm mơ, nhớ tới bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Khuyết Nhi nhà mình trước khi bóng tối ập tới, cậu cố để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.

Đến khi bên tai nghe thấy âm thanh châm chiếm của Hỗn Độn: “Ta khuyên mi đừng phí công. Ngay cả ta cũng phải tiêu tốn vạn năm mới có thể tìm được kẽ nứt rời đi. Đổi thành mi? Bớt không tự lượng sức mình đi.”

Vệ Tây sửng sốt, nhíu mày hỏi: “…. này không phải mơ sao? Chúng ta đang ở đâu?”

Hỗn Độn hừ lạnh: “Nơi này là sâu trong đại trận của thiên đạo.”

Vệ Tây mê mang: “Chúng ta đang ăn ngon, sao lại chui vào trong trận?”

Ai ăn ngon với mi! Hỗn Độn tức muốn chết, cái đầu bị Vệ Tây gặm mất phân nửa chậm rãi hút khí hỗn độn khó khăn lành lại, thoạt nhìn thê thảm tới không nỡ nhìn, thừa dịp Vệ Tây ngẩn người, Hỗn Độn túm lấy Vệ Tây vẫn luôn bám lấy mình quăng qua một bên, định thần nhìn lại thì đột nhiên phát giác: “Mi thức tỉnh?!”

Sau khi rớt xuống đất, Vệ Tây mê mang giơ tay, đập vào mắt là một cái móng vuốt nhỏ kỳ quái, móng tay sắc bén lóe hàn quang nhàn nhạt.

Trong thân thể sôi trào sức mạnh xa lạ mà cường đại, Vệ Tây không có chút khái niệm nào về nó thế nhưng theo bản năng biết, một vuốt tung ra sẽ tạo thành uy lực lớn đến mức khó tưởng tượng.

Hỗn Độn lập tức ý thức được gì đó, âm thanh tràn đầy giễu cợt: “Ta nói mà, thiên đạo vốn đã bị ta cắn nuốt tới sức cùng lực kiệt sao đột nhiên lại liều lĩnh động thủ, hóa ra là thứ ngu xuẩn nhà mi làm nó cảm thấy nguy hiểm.”

Sau đó Hỗn Độn cười nhạt: “Nhìn thấy không? Đây chính là điều ta nói, hung thú vĩnh viễn chính là hung thú. Thiên đạo vô tình, mi hao tốn tâm tư lấy lòng nó thì sao chứ, một khi thức tỉnh, nó không có khả năng bỏ qua cho mi.”

Thế nhưng chỉ có mỗi Hỗn Độn thương cảm thực tế, Vệ Tây vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng mình kỳ thực là hung thú, đồng thời cũng không cảm thấy mình làm việc gì lấy lòng thiên đạo, bị giễu cợt như vậy chỉ ồ một tiếng.

Thấy phản ứng của Vệ Tây, Hỗn Độn có chút thất vọng, thế nhưng rất nhanh đã một lần nữa lộ ra biểu tình hưng phấn: “Bất quá vậy thì sao chứ? Nó làm như vậy càng chứng minh nó đã không thể chống đỡ nổi nữa, chỉ đang giãy dụa trước trước gục ngã mà thôi! Đám thần tiên thụy thú kia tự cho là có thể tu bổ nó, thế nhưng không biết từ trăm năm trước đã định sẵn là sẽ có kết cục này rồi, ai cũng không thể ngăn cản! Ta cố gắng cắn nuốt nó lâu như vậy mới chờ được khoảnh khắc nó hoàn toàn sụp đổ hôm nay, đó cũng chính là lúc Hỗn Độn ta quay trở lại thiên địa!”

Đầu Hỗn Độn bị Vệ Tây cắn hơn phân nửa, còn chưa hoàn toàn khôi phục, nói chuyện có chút lọt gió hệt như vừa mới đi nha sĩ xong, khí thế vương bá cũng suy giảm trầm trọng.

Bản thân Hỗn Độn cũng cảm giác được, không khỏi cảm thấy tức giận, âm trầm nhìn về phía đầu sỏ Vệ Tây. Sau khi thiên đạo tan vỡ, hắn tự nhiên sẽ trở thành chúa tể vạn vật, đồng thời cũng thấy được kết cục của kẻ dám mạo phạm mình.

Hỗn Độn chậm rãi nhếch nửa bên miệng còn lại, thế nhưng không vui vẻ được bao lâu thì ánh mắt hắn trợn to.

Quy tắc thiên đạo vốn yếu ớt vô lực đột nhiên bị một luồng công đức kim quang không thể chống đỡ phù trợ!

Trong kẽ nứt, linh lực vốn không còn bao nhiêu thoáng chốc trở nên nồng đậm!

“Làm sao có thể!”

“Làm sao có thể chứ!”

Hỗn Độn nâng tay túm lấy một luồng linh khí lượn lờ bên người, ngón tay run rẩy cảm nhận, sau đó trong cơn phẫn nộ hung hãn bóp chặt lấy nó, ngửa đầu hét lớn—–

“Tân thiên đạo! Cư nhiên là tân thiên đạo! Âm hồn bất tán thiên đạo!! Lại tới rồi!!”

Vệ Tây: “??”

Vệ Tây nhìn Hỗn Độn một mình tự phát điên ở bên kia, không có chút đồng cảm nào. Cậu run run chân trái bị Hỗn Độn gặm hơn phân nửa, muốn nhào tới tiếp tục gặm Hỗn Độn, thế nhưng linh khí ở xung quanh rất nhiều, thấm vào cực kỳ thoải mái, một đạo lại một đạo tự giác đi tới bên miệng cậu.

Một bên là đối thủ phải đánh nhau mới có thể ăn vào miệng, một bên là thứ ngon không cần tốn sức được đưa tới tận miệng.

Chân bị cắn thật đau, hơn nữa Vệ Tây kỳ thực cũng có chút mệt mỏi, cậu nghĩ một chút, cuối cùng nằm úp sấp tại chỗ, há miệng chọn vế sau.

***

Bên kia, thiên đạo đã sức cùng lực kiệt, Vệ Đắc Đạo đại khái ý thức được là chuyện gì, cũng không sinh ra quá nhiều ưu tư.

Hoặc nên nói là sau khi trải qua hết thảy, lão rất khó vì ngoại vật mà cảm thấy bi thương hỉ nộ.

Lão không buồn không vui đứng ở đại trận, thiên đạo tựa hồ rất hài lòng: “Không sai, xem ra mi đã ngộ được đại đạo chân chính. Đại đạo vô nhân, vạn vật ngang hàng. Hết thảy công danh lợi lộc, ái hận sân si thế gian không hề liên quan tới đại đạo. Đại đạo không cần cảm tình, cũng không cần ràng buộc.”

Vệ Đắc Đạo híp mắt thờ ơ mỉm cười: “Có lý.”

Thiên đạo chuyển hướng sang lồng giam bên cạnh, trong lồng, Vệ Tây cùng Hỗn Độn một ăn một điên cuồng.

Ánh mắt thiên đạo từ bi mà lãnh đạm, một đạo linh lực đánh tới làm Hỗn Độn bắt đầu suy tính tìm kiếm lỗ hổng mới để cắn nuốt lộn mèo một trận, sau khi trấn áp Hỗn Độn, thiên đạo từ từ mở miệng: “Ta sắp tiêu tán, mi mới trở thành thiên đạo, chỉ sợ không thể khống chế được hung thú thức tỉnh. Ta dùng sức mạnh làm mẫu, mi học được chưa?”

***

Trong lồng giam, Hỗn Độn bị sức mạnh sau cùng của thiên đạo đánh ngã xuống đất, đau khổ giãy dụa. Vệ Tây…. vẫn như cũ đang ăn.

Ăn một hồi, Vệ Tây thậm chí không cần di chuyển, cứ há miệng là linh lực liền tràn vào trong miệng, cậu thậm chí còn không tốn sức nhai—–

Nhiều quá nhiều quá nhiều quá! Chậm một chút! Chậm một chút! Ăn không kịp!

Hỗn Độn thấy Vệ Tây tự tại như vậy thì giận không có chỗ phát tiết, sát khí tràn ngập: “Cái tên ngu xuẩn này! Không nghe thấy lời ta nói à? Tân thiên đạo xuất hiện rồi!!!”

Vệ Tây không có chút kinh hoảng nào: “Này không phải là chuyện tốt sao?”

Tân thiên đạo xuất hiện = trời sẽ không sụp = Thái Thương Tông sau này có thể kinh doanh như thường.

Chuyện tốt a.

Hỗn Độn vốn đặc biệt hận Vệ Tây, chỉ muốn mau mau giết chết cậu, thế nhưng đến lúc này thì lại cảm thấy Vệ Tây thực đáng buồn, giễu cợt: “Vậy sao? Chỉ sợ chốc nữa mi sẽ không nghĩ vậy.”

Vệ Tây không hiểu Hỗn Độn đang nói gì.

Hỗn Độn nằm dưới đất không thể động đậy nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được một sức mạnh xa lạ nhanh chóng hình thành bên ngoài lồng giam.

Cảm thụ được sức mạnh cường đại kia, Hỗn Độn cười ha hả: “Xem đi! Xem đi! Thiên đạo vô tình, cho dù mi làm tay sai của nó, hung thú vĩnh viễn là hung thú. Tân thiên đạo xuất hiện, lập tức sẽ đối phó mi!”

Vệ Tây cũng mơ hồ cảm nhận được uy hiếp, cậu nheo mắt nhìn về phía hư không, muốn bò dậy nhưng vì chân sau bị ăn nên động tác có chút khó khăn, chỉ có thể cảnh giác nằm trên đất: “Đối phó ta? Đối phó thế nào?”

“Đương nhiên là giết mi!!” Hỗn Độn cảm thấy thực hả giận.

Vệ Tây dừng một chút, quả nhiên cảm giác được không khí bên cạnh hỗn loạn rung chuyển, một luồng sức mạnh không thể chống đỡ xông về phía mình. Vệ Tây theo bản năng muốn né tránh nhưng không có kết quả, chỉ có thể dính một kích trong tiếng cười trên sự đau khổ của Hỗn Độn.

Đó là một kích với sức mạnh từ thiên lôi bản nguyên, cường đại đến mức làm người ta run sợ, Vệ Tây bị đánh gục xuống đất, nghe thấy âm thanh của Hỗn Độn, cảm thấy bản thân có thể gặp nguy hiểm, cậu không cam lòng gào lên—–

Không được! Không được! Khuyết Nhi còn đang chờ mình ở bên ngoài!!!

Tiếng cười của Hỗn Độn gần như điên cuồng: “Ha ha ha ha! Đừng phí công nữa, bị thiên đạo để mắt tới, mi nghĩ mi có thân bất tử như ta sao? Mi chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”

Tiếng cười vang vọng, Hỗn Độn định thần nhìn lại thì: “…………”

Vệ Tây vẫn còn đang giãy dụa trên đất, sức mạnh kia cường đại đến mức làm cậu căn bản không thể chống đỡ, Vệ Tây cùng Hỗn Độn bị ép không thể động đậy. Vệ Tây nghĩ thầm, lần này chỉ sợ hỏng bét thật rồi, còn có chút vui mừng vì trước đó mình thông minh giao hết tư sản cho nhị đồ đệ, kết quả đợi thật lâu, cái rắm gì cũng không có!

A… không đúng!

Vệ Tây đạp đạp chân, cái chân bị Hỗn Độn gặm khi nãy đã mọc trở lại!!!

Cậu gấp gáp bò dậy chạy hai vòng, phát hiện trạng thái của mình quả nhiên không tệ, nghĩ tới tâm tình kinh sợ vì bị Hỗn Độn hù dọa khi nãy, lập tức tiến tới đạp nó một cước: “Mi dám lừa ta!”

Hỗn Độn: “….”

Hỗn Độn thực mê mang, chuyện gì đây a, mình bị áp tới nằm rạp dưới đất không bò dậy nổi, còn Vệ Tây thì vui vẻ hăng hái, lại còn được trị thương?!

Ngay sau đó, cổ sức mạnh cường hãn kia lại một lần nữa phóng thẳng về phía Vệ Tây, Hỗn Độn bừng tỉnh—– à, tân thiên đạo phỏng chừng vừa mới lên nên không có kinh nghiệm, nhầm thôi!

Hỗn Độn bị Vệ Tây đá một cú vào đầu, bất quá nghĩ tới lý do này thì không tức giận, còn thương hại nhìn Vệ Tây: “Tội nghiệp mi đầu óc không tốt, ngày giỗ đã tới mà còn không biết, ta không thèm chấp nhặt với mi.”

Vệ Tây thầm nói mi mới là kẻ đầu óc không tốt, cảm nhận được cổ sức mạnh quen thuộc kia xuất hiện, lần này trực tiếp không để tâm, giơ tay tiếp xúc.

Hỗn Độn vui sướng, nhịn không được bật cười, thầm nói lần này mi hẳn phải chết rồi đi?! Kết quả sau phút phấn khởi, một lần nữa định thần nhìn lại—–

Vệ Tây hoàn hảo vô sự đứng tại chỗ, trên tay có thêm một cái hộp nhung nhỏ, bên trong bất ngờ là một chiếc nhẫn kim cương quang mang chói lóa!

Không đúng!

Không phải nhẫn kim cương!

Kim cương trên chiếc nhẫn kia rõ ràng là linh khí ngưng tụ mà thành! Trên nhẫn còn có trận pháp mơ hồ dao động, rõ ràng là pháp khí trân quý hiếm thấy!

Hỗn Độn: “??????”

Chờ một chút! Tân thiên đạo này bị làm sao vậy?! Thất thủ không giết thành công còn có thể hiểu được, thế nhưng sao lại còn đưa đồ?!

Ta còn bị áp dưới đất không nhúc nhích được a!

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?

***

Bên ngoài lồng giam, thiên đạo: “…………mi dùng pháp lực làm gì vậy?”

Bị nhắc nhở, Vệ Đắc Đạo chậm rãi khép ống tay áo giải thích: “Tây Nhi vừa ý kiểu này lâu rồi, đáng tiếc mấy thứ trang sức này ở nhân gian quá đắt, mặc dù ta có tâm muốn giúp nhưng chỉ có hai bàn tay trắng, thật sự không có tiền…”

Thiên đạo: “…ta không phải nói cái này với mi.”

Thiên đạo: “Tại sao mi không giết hắn?”

Vệ Đắc Đạo mỉm cười: “Hắn là đồ nhi ta.”

Thiên đạo: “Thế nhưng hắn cũng là hung thú sẽ gây họa cho thiên địa!”

Âm thanh Vệ Đắc Đạo ấm áp: “Hung cùng thụy nào có giới hạn rõ ràng như vậy chứ? Bất quá chỉ là năng lực trao cho hắn lúc ra đời mà thôi.”

Thiên đạo thực không đồng ý nhìn Vệ Đắc Đạo: “Mi xử trí quá cảm tính.”

Vệ Đắc Đạo không phản ứng gật đầu: “Tây Nhi còn nhỏ lại thông minh khôn khéo, ta đương nhiên phải xử trí theo cảm tính.”

Thiên đạo khó tin: “Mi đã hiểu đại đạo, trước hắn, mi dẫn hơn trăm đồ đệ nhập thế đi tìm cái chết, đó rõ ràng là biểu hiện đoạn tuyệt thất tình, vì sao đến bây giờ lại còn lưu lại ràng buộc?!”

Vệ Đắc Đạo biết thiên đạo nói gì.

Lão chậm rãi lắc đầu: “Đạo đạo chính là vô tình sao?”

Thiên đạo: “Dĩ nhiên.”

Vệ Đắc Đạo: “Mi không có ràng buộc sao?”

Thiên đạo: “Dĩ nhiên.”

Vệ Đắc Đạo cười: “Không, mi có.”

Thiên đạo không chút do dự trả lời: “Ta không có.”

“Mi có.” Vệ Đắc Đạo nhìn đồ nhi nhà mình đang nghiên cứu chiếc nhẫn trong lồng giam, biểu tình ôn hòa: “Nếu mi thật sự không có ràng buộc thì vì sao rõ ràng đã không chống đỡ được vẫn dùng chút sức lực cuối cùng kéo Tây Nhi cùng Hỗn Độn vào kẽ nứt? Khi nứt toác hơn trăm năm trước vì sao lại để thiên đình tiêu vong, vì sao phải giáng lôi kiếp đuổi cùng giết tận long tộc cùng thần tiên vốn được mi coi trọng?”

Thiên đạo nói: “Bởi vì ta là thiên đạo, đại đạo vô tình.”

“Trước kia ta cũng nghĩ vậy, thế nhưng bây giờ đã hiểu.” Vệ Đắc Đạo bình tĩnh nói: “Long tộc thần tiên không chết thì sẽ chiếm lĩnh thế gian làm hại thiên địa, cũng không e ngại mi. Mi làm như vậy vì thiên địa chính là ràng buộc của mi.”

Thiên đạo kinh ngạc.

Vệ Đắc Đạo cười nói: “Mi có thể yên tâm, ta cũng sẽ vì ràng buộc của mình mà đối xử thật tử tế với phiến thiên địa này.”

Thiên đạo mang thân thể tàn tạ tới nhìn không ra nguyên dạng của mình nhìn Vệ Đắc Đạo, một hồi lâu sau chậm rãi quay đầu, ánh mắt quét nhìn thiên địa mênh mông bao la.

Nhìn thật lâu, gương mặt vốn không buồn không vui của thiên đạo chậm rãi xuất hiện nụ cười.

Thiên đạo tiêu tan trong ánh sáng, trong đầu Vệ Đắc Đạo đột nhiên nghĩ tới một chuyện từ rất lâu trước kia.

Thiên đạo nói lão dẫn theo trăm đồ đệ đi tìm cái chết là biểu hiện đoạn tuyệt thất tình.

Thật ra thiên đạo không biết, lão không phải “dẫn” đồ đệ đi chết, chuẩn xác hơn hẳn là “bầu bạn” mới đúng.

Vệ Đắc Đạo nhớ ngày mình bồi bọn họ xuống núi, ngày đó bầu trời tựa hồ mang theo huyết sắc nhàn nhạt, có chút giống sắp mưa.

Trong mạt mờ nhạt đó, phàm gian khi đó không ngừng vang vọng tiếng súng đại bác, bên ngoài Thái Thương Tông, không chỉ môn đồ Thái Thương Tông, hết thảy đều yên lặng ngưng tụ, là sức mạnh duy nhất còn sót lại của cả giới tu hành—–

Đạo tu, Phật tu, Tán tu….bước vào con đường tu hành dài đằng đẵng, hết thảy những người từng lập lời thề sẽ không dính dáng tới phàm trần nữa cuối cùng vẫn nhập thế.

Vệ Đắc Đạo bước ra đại trận, giẫm lên mặt đất rơi đầy tinh túc.

Phút chốc, quy tắc thế gian đột nhiên rung động.

Mắt thường của nhân loại không thể nhìn thấy từng chi tiết nhỏ—– bầu trời, mặt đất, không khí, vô số quy tắc tan vỡ đang nhanh chóng được tu bổ.

***

Nhân gian, vô số người xác vật tư tranh cướp được chạy trên đường đột nhiên ngây ngốc sửng sốt.

Bạo phong gào thét đột nhiên lắng xuống.

Mây đen trên bầu trời chậm rãi tản ra, lộ ra ánh mặt trời bị che chắn suốt mấy ngày qua. Ánh sáng chói mắt từ tầng mây rải khắp mặt đất, chiếu sáng mảnh thiên địa huy hoàng.

Thật lâu sau mới có người kinh ngạc lấy cây dù che mưa trên đỉnh đầu xuống, xách bao lớn bao nhỏ bột gạo dầu, kinh ngạc lên tiếng—–

“Mưa đã tạnh rồi?”

***

Hoa Mậu Sơn, trên sân thượng khách sạn, nhóm thần tiên thụy thú sức cùng lực kiệt cảm thụ linh lực tràn ra từ kẽ nứt, vị lãnh đạo nhân gian ở bên cạnh hoàn toàn không hay biết gì về tiến độ công việc, chỉ có thể hoảng loạn chờ đợi, cho đến khi nhận được cuộc điện thoại đầu tiên.

Ưu tư vui sướng hệt như thác nước phun trào từ trong mắt ông phun ra.

Ông cúp điện thoại, vội vàng báo với nhóm thụy thú—–

“Trận mưa như trút nước bên ngoài đã ngừng lại rồi!”

“Gió lớn cũng đang yếu bớt!”

“Trên biển tra được số liệu khí lưu bắt đầu trở nên bình thường!”

Sóc Tông bình tĩnh ừ một tiếng, trên mặt cũng không lộ ra bao nhiêu vui mừng, anh là người xuất lực nhiều nhất trong đại trận, còn chịu một phát lôi kiếp tương đương sức mạnh cuối cùng của thiên đạo, sau đó lại bức ép xuất ra một giọt tâm đầu huyết, tình huống so với nhóm đồng bạn ở đây thảm hơn biết bao nhiêu. Trọng Minh cùng Hạ Thủ Nhân ngưng trọng ở bên cạnh giúp Sóc Tông chữa thương, thế nhưng ánh mắt anh chỉ chăm chăm nhìn kẽ nứt trên bầu trời.

Tân cựu thiên đạo giao tiếp, theo lý thì nếu thỉnh cầu thuận lợi, hết thảy những thứ khác tồn tại trong kết giới sẽ bị bài xích ra ngoài.

Vệ Tây sao rồi? Em ấy vẫn khỏe chứ?

Trong sự chờ đợi chuyên chú mà ngưng trọng của Sóc Tông, trong kẽ nứt rốt cuộc xuất hiện hai bóng dáng.

Cả người Sóc Tông chấn động, ngay sau đó một lần nữa vừa mừng vừa sợ phát hiện Vệ Tây cư nhiên là trạng thái nguyên hình!

Từ khi gặp tới nay, Vệ Tây vẫn luôn sống trong thân thể phàm nhân, sau khi nghe một ít miêu tả, Sóc Tông có thể đoán được hơn trăm năm qua cậu tựa hồ sống trong trạng thái hồn thể, cũng chính vì thế mới kiên định cho rằng mình vốn là cô hồn dã quỷ.

Không có thân xác sao có thể khôi phục nguyên hình, chẳng khác nào không thể khôi phục sức mạnh, muốn sống cuộc sống bình thường thì cả đời không thể nào thoát khỏi vận mệnh tìm xác.

Thân thể nhân loại cùng lắm chỉ có thể dùng mấy chục năm, hơn nữa không phải xác nào cũng phù hợp với hồn phách cường đại của Vệ Tây, Sóc Tông cũng từng nghĩ tới việc khi thân thể này của Vệ Tây mục nát thì nên làm gì, thế nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào đặc biệt hoàn mỹ.

Không ngờ lúc này, Vệ Tây lại tự mình thức tỉnh!

Sóc Tông muốn đứng dậy nghênh đón, thế nhưng vì thương tích trên người mà không thể động đậy, chỉ có thể ôm vết thương tỏ ý bảo Trọng Minh đi đón Vệ Tây.

Sóc Tông không chút sợ hãi, thế nhưng lãnh đạo nhân gian thì bị dọa hoảng, nơm nớp lo sợ nhìn trời: “Sóc Tông tiên sinh, kia…. kia là cái gì vậy?!”

Sóc Tông híp mắt nhìn không trung: “Thao Thiết.”

Âm thanh của vị lãnh đạo nhân gian cũng biến đổi: “Thao Thao Thao—- Thao Thiết?!”

Này con mẹ nó chính là đại hung thú không chuyện ác nào không làm mà ông biết sao!

Sóc Tông gật đầu: “Đẹp không?”

Lãnh đạo nhân gian: “…………….”

Hạ Thủ Nhân nhịn không được liếc trắng mắt, người này xong thật rồi.

Bất quá nghĩ tới sau khi biết mình là hung thú nhưng Vệ Tây vẫn kiên quyết trợ giúp thiên đạo chiến đấu với Hỗn Độn, thậm chí còn vì vậy mà cửu tử nhất sinh bị thiên đạo thu vào trong kẽ nứt, mối hận đứt đuôi vốn luôn canh cánh trong lòng giảm bớt rất nhiều, chủ động giải thích với nhóm lãnh đạo nhân gian vừa bị người anh em nhà mình lôi không nhẹ: “Không cần sợ, bản tính cậu ta hiền lành lắm.”

Thật sự rất cố gắng làm một con thụy thú.

Huống chi bây giờ còn thành… đồ đệ thiên đạo.

Bất quá như đã nói, thiên đạo vô tình, vạn vật ngang hàng, lão nhân Vệ Đắc Đạo kia trước kia bao che tới không có giới hạn, bây giờ trở thành thiên đạo, cũng không biết có thay đổi hay không?

Rất nhanh, Hạ Thủ Nhân liền biết mình nghĩ viễn vông rồi.

Bởi vì Trọng Minh căn bản không có cơ hội phát huy công dụng.

Bị thiên đạo bài xích cực kỳ đột nhiên, Vệ Tây cùng Hỗn Độn đều không kịp phản ứng, Hỗn Độn vì Vệ Tây ù ù cạc cạc không bị giết mà lại còn được tặng pháp khí phẫn nộ bất bình, ở giữa không trung còn không quên châm chọc: “Mi cho là mình tránh được rồi sao! Tân thiên đạo chỉ vì tình huống khẩn cấp nên không kịp thu thập mi mà thôi! Chờ hắn rảnh tay rồi, mi sẽ tiêu đời! Hắn không đánh chết mi thì sẽ để mi ngã chết!”

Hai người không kịp điều động pháp lực, nhanh chóng rơi xuống, mắt thấy đã sắp hạ cánh, kết quả Hỗn Độn vừa mới nói xong thì đột nhiên cảm giác bên người có một đống lớn linh lực tranh nhau vọt tới chỗ Vệ Tây, mềm nhũn bao bọc lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng hòa hoãn đáp xuống đất.

Hỗn Độn bẹp một tiếng nện xuống sân thượng, văng tung tóe một mảng nước lớn.

Hỗn Độn: “……???”

Nhóm thần tiên thụy thú tại chỗ: “…”

Ok, vốn còn đang hoài nghi, bây giờ xem ra Vệ Đắc Đạo nói chuyện cùng thiên đạo khá ổn.

Hỗn Độn hổn hển ngẩng đầu khỏi vũng nước đọng: “Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy chứ! Ta nghĩ không thông!!”

Trọng Minh không đón được người đáp xuống bên cạnh, nhịn không được cho Hỗn Độn ánh mắt đồng tình—–

Mi nghĩ không thông thì cứ từ từ mà nghĩ, sau này còn nhiều chuyện mi nghĩ không thông lắm.

***

Vệ Tây không hề bị thương đáp xuống, nhìn Hỗn Độn ngã chèm bẹp thì nghi hoặc: “Ta không bị sao cả, sao mi lại té thành như vậy?”

Hỗn Độn: “…”

Ta còn đang muốn hỏi mi đấy!

Vệ Tây thừa dịp Hỗn Độn suy yếu ấn một phát, hoàn toàn đè ép hắn xuống đất, chuẩn bị chốc nữa bỏ vào hộp giữ tươi.

Hỗn Độn vừa mới bị cựu thiên đạo áp chế, nhất thời không thể khôi phục sức lực, bị Vệ Tây chộp lấy thì nhất thời cảm thấy bị nhục nhã, nội tâm không cam lòng, càng nghĩ lại càng giận, liếc nhìn đông đảo thần tiên thụy thú ở xung quanh, nhịn không được lên tiếng muốn vùng lên: “Cái thứ ngu xuẩn nhà mi! Đã lúc nào rồi mà vẫn không quên làm tay sai cho thiên đạo! Mặc dù không biết vì sao mi có thể tránh khỏi một kiếp thoát khỏi kẽ nứt, thế nhưng bây giờ ra ngoài rồi thì mi tuyệt đối không còn vận may tốt như vậy nữa đâu, có phải mi đã quên mình là hung thú rồi không? Bây giờ chỉ sợ tất cả mọi người ở bên ngoài đều nghĩ xem nên làm sao đối phó mi!”

Bị Hỗn Độn nhắc nhớ, Vệ Tây đột nhiên nhớ tới chuyện vui này, suýt chút nữa bật cười.

Hung thú a, có thể làm xằng làm bậy làm chuyện xấu mà không cần băn khoăn ánh mắt thế nhân.

Vệ Tây lập tức ngẩng đầu muốn tìm kiếm tung tích nhị đồ đệ, muốn chia sẻ niềm vui của mình với Khuyết Nhi, nào ngờ lúc này chỉ nghe Trọng Minh ở bên cạnh giận dữ mở miệng: “Mi nói bậy nói bạ cái gì vậy, ai muốn đối phó Vệ Tây chứ?”

Ngay sau đó ánh mắt như có như không liếc nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “…. huống chi, bây giờ cũng không ai dám xem Vệ Tây là hung thú, chỉ sợ từ giờ trở đi, Vệ Tây chính là một thành viên thụy thú chúng ta.”

Hỗn Độn: “????”

Vệ Tây: “????”

Vệ Tây túm Hỗn Độn có chút kinh hoàng, này là ý gì?

Tất Phương nằm mơ cũng nhớ tới việc thăng chức lập tức phụ họa Trọng Minh: “Đúng vậy!”

Tất Phương cũng liếc nhìn bầu trời một cái, trịnh trọng nói với Vệ Tây: “Vệ Tây! Cậu có chỗ nào giống hung thú đâu chứ, căn bản là một chút cũng không giống! Trong mắt tôi cậu chính là thụy thú! Chưa từng thay đổi!”

Vệ Tây: “???”

Không….

Không ai chú ý tới phản ứng của Vệ Tây, rất nhiều thần tiên ở xung quanh tôi một tiếng bạn một tiếng “không sai” “chính là như vậy” “đúng vậy đúng vậy”. Một mặt là băn khoăn mặt mũi thiên đạo, một mặt là thực lòng muốn cảm ơn Vệ Tây sau khi biết thân phận của mình vẫn quên mình anh dũng bắt Hỗn Độn.

Vệ Tây chậm rãi lắc đầu, muốn giãy dụa, cậu giơ móng vuốt hàn quang lóng lánh của mình muốn uy hiếp đám người bên cạnh đừng ăn nói tùy tiện: “Im miệng! Ta nhìn không giống hung thú sao?”

Ở xa xa, ánh mắt Sóc Tông có chút đau lòng, ngay cả Hạ Thủ Nhân cũng nhịn không được than thở, Vệ Tây bị thân phận thật sự của mình kích thích quá độ a.

Tất Phương khá giỏi việc quan sát sắc mặt, vội vàng an ủi: “Giống đâu mà giống, chỗ nào giống đâu, cậu nhìn độ sáng bóng này, độ cong này, sắc bén vô cùng, vừa nhìn đã thấy dáng dấp cực kỳ chánh khí! Không phải thụy thú thiên địa làm sao có thể mọc được cái móng này chứ!”

Trọng Minh: “Đúng! Đúng!”

Hỗn Độn: “…”

Vệ Tây: “!!!!!”

Cái gì!

Cậu vội vàng thu hồi móng vuốt không dám khoe nữa, lúc này vị lãnh đạo nhân gian ở bên kia cũng kịp phản ứng, thận trọng nhích tới gần: “Cái này, này chính là, hung thú đại danh đỉnh đỉnh sao?”

Tất Phương cùng nhóm thụy thú xung quanh: “Ông nói cái gì đó?”

Vệ Tây ngược lại vội vàng gật đầu: “Không sai! Ta chính là hung thú!”

Đông đảo thụy thú: “Không! Cậu không phải!”

***

Vệ Tây cực kỳ sốt sắng: “Ta phải!”

Lãnh đạo nhân gian: “??”

Lãnh đạo vẫn có chút sợ, cộng thêm bị thái độ của mọi người làm mê mang, cứ cảm thấy con hung thú này tựa hồ không có vẻ nguy hiểm lắm, bất quá vẫn còn nghi hoặc nên nhịn không được mở miệng hỏi: “Hung thú…. sẽ làm xằng làm bậy sao?”

Vệ Tây vội vàng trả lời trước khi mọi người kịp mở miệng: “Dĩ nhiên!”

Cậu còn cố ý làm ra dáng vẻ hung ác, muốn kinh sợ đối phương.

Không chỉ làm xằng làm bậy, hung thú còn muốn gì làm đó, muốn thì có thể trực tiếp cướp! Xem xem mi có sợ không!

Vị lãnh đạo kia quả nhiên bị dọa, sắc mặt tái nhợt nhìn Vệ Tây, đồng thời dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn nhóm thụy thú ở bên cạnh.

Nhóm thụy thú ngược lại rất tức giận nhìn nhân loại này, nhân loại này có biết nói chuyện không vậy? Thật đúng là uổng công làm lãnh đạo, ông ta không thấy bị hỏi như vậy Vệ Tây rất thương tâm sao?!

Lãnh đạo thấy thụy thú tựa hồ không có ý thu thập hoặc trấn áp Vệ Tây, không khỏi có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ là hung thú này rất khó đối phó?!

Lãnh đạo im lặng thật lâu mới khó khăn mở miệng: “Xin… xin ngài nể tình thiên hạ chúng sinh…. xin đừng làm vậy….”

Vệ Tây suy nghĩ một chút, ngây thơ hỏi: “Thiên hạ chúng sinh liên quan gì ta?”

Lãnh đạo: “!!!!”

Lời này thật hung thú a!

Sắc mặt lãnh đạo đã trắng bệch, ủ rũ nói: “Tôi… Chính phủ nhân gian chúng tôi sẽ thể hiện thành ý với ngài, xin ngài đừng làm xằng làm bậy, nếu ngài cần gì, chúng tôi sẽ cố gắng cung cấp cho ngài.”

Vệ Tây sửng sốt: “Thật?”

Lãnh đạo thấy Vệ Tây có ý muốn buông tha, lập tức tìm kiếm lợi ích lớn nhất trong phạm vi quyền hạn của mình: “Dĩ nhiên! Chỉ cần ngài nguyện ý, tôi lập tức sẽ báo cáo lên cấp trên, tỷ như chỗ ở của ngài, chúng tôi thậm chí có thể hiến tặng mười mấy mỏm núi trong Hoa Mậu Sơn cho ngài, trở thành lãnh địa tư nhân của ngài!”

Nhường ra cả một dãy núi trong phạm vi quốc thổ cho một con hung thú, này có thể nói là ngầm cho phép Vệ Tây chiếm đất xưng cương, sau này cho dù Vệ Tây nháo loạn trong núi thế nào thì cũng tuyệt đối không có ai dám quản thúc. Ngay cả nhóm thụy thú Ninh Thiên cũng không có được đãi ngộ này, nói thật lúc đưa ra hứa hẹn này trong lòng lãnh đạo cũng cực kỳ thê lương, ông là tội nhân quốc gia a!

Nào ngờ hung thú đối diện nghe xong thì không hề cao hứng, ánh mắt còn híp lại, âm thanh lạnh như băng: “Đây là thành ý của ông? Ông đang lừa ta à?”

Lãnh đạo: “!!!!”

Ham muốn của con hung thú này còn lớn hơn ông tưởng tượng!

Lãnh địa tư nhân còn chưa đủ, vậy còn muốn gì nữa? Cả quốc gia sao? Hay sinh mạng của vô số người?!

Sống lưng lãnh đạo túa mồ hôi, nếu thật là vậy thì quốc gia tuyệt đối không có khả năng chung sống hòa bình với con hung thú này, cho dù phải sử dụng lực lượng cả quốc gia cũng phải ngăn cản đối phương giết hại!

Lúc này liền nghe Vệ Tây lạnh lùng nói: “Ông đừng tưởng ta không biết núi không đáng tiền, đại đồ đệ của ta đã nói cho ta biết rồi, nhận thầu một ngọn núi một năm cũng chỉ tốn có mấy trăm ngàn thôi.”

Lãnh đạo: “????”

Vệ Tây: “Ông đừng hòng mang núi ra bịp ta, nếu thật sự có thành ý thì mang văn phòng trung tâm thành phố ra đi!”

Lãnh đạo: “….???”

***

Vệ Tây lần đầu tiên làm xằng làm bậy vơ vét tài sản nên không có kinh nghiệm, hỏi xong thấy đối phương không đáp thì có chút thấp thỏm, suy nghĩ một chút, quyết định cho đối phương cơ hội trả giá: “Không được à?”

Lãnh đạo tỉnh khỏi mộng, đầu óc mơ hồ, bất quá vẫn nhanh chóng gật đầu: “Được! Làm được!”

Vệ Tây có chút khó hiểu về thái độ của đối phương, cho là đối phương hiểu sai ý nên vội vàng mở miệng: “Ta nói không phải một tầng lầu, là cả tòa nhà!”

Lãnh đạo: “Đừng nói một tòa, hai tòa cũng được!”

Vệ Tây há miệng, có chút không dám tin đối phương lại hào phóng tới vậy, cậu muốn văn phòng đế đô đã lâu lắm rồi, hôm nay loáng cái đã có thể thực hiện được giấc mơ, nhân loại thật sự rất có thành ý a!

Chỉ thấy vị lãnh đạo kia lau mồ hôi, quay đầu lại không biết nhìn ai nói: “Hạ tiên sinh, ngài nói không sai, bản chất cậu ấy thật sự rất hiền lành! Căn bản không giống hung thú!”

Vệ Tây: “???”

Hỗn Độn bị Vệ Tây chộp trong tay nghe không nổi nữa, tức giận mắng to: “Bọn mi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Hắn rõ ràng chính là một con hung thú!”

Vệ Tây: “Đúng vậy đúng vậy!”

Nhóm thụy thú: “Mi nói nhăng cuội gì đó!”

Lãnh đạo nhân gian cũng gia nhập: “Không giống chút nào!”

Hỗn Độn tức muốn nổ: “Các mi nói không phải thì chính là không phải sao? Thiên đạo nói hắn phải!”

Vệ Tây: “Đúng! Thiên đạo nói ta là hung thú!”

Lúc này trên bầu trời đột nhiên truyền tới một giọng nói ôn hòa: “Không, thiên đạo cũng cảm thấy con không phải.”

Vệ Tây cùng Hỗn Độn đồng thời quay đầu nhìn lại, tầng mây tối đen của toàn bộ tản ra, ánh mặt trời chiếu sáng đất đai, trong linh khí cuồn cuộn mãnh liệt ập tới, một bóng người mờ ảo dần dần thành hình, nhẹ nhàng đáp xuống.

Vệ Tây kinh ngạc nhìn thân thể như được tạo thành từ tinh quang kia: “….Vệ Đắc Đạo? Lão sao lại… chờ đã, ánh mắt của lão?”

Vệ Tây muốn tiến tới chạm vào Vệ Đắc Đạo, thế nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể đối phương.

Vệ Tây kinh hãi: “Hồn phách ông xảy ra chuyện gì vậy?!”

Vệ Đắc Đạo đứng im tại chỗ, ôn hòa nhìn cậu: “Tây Nhi, ta không còn hồn phách nữa, hồn phách của ta chính là thiên địa vạn vật.”

Vệ Tây trước giờ không có khái niệm “thiên địa vạn vật”, nghe vậy thì chỉ trợn to mắt nhìn chằm chằm Vệ Đắc Đạo.

Vệ Đắc Đạo mỉm cười, đưa tay hư ảo vỗ đầu Vệ Tây: “Tây Nhi, đừng như vậy, này là chuyện tốt mà, sư phụ vẫn ở bên cạnh bồi con.”

Còn có thể hỗ trợ một chút cho con.

Hỗn Độn so với Vệ Tây lại càng khó tiếp nhận hơn: “Mi…cái thứ yếu ớt bị ta đập một phát là văng như mi…. lại thành thiên đạo?!”

Vệ Đắc Đạo còn chưa lên tiếng, Vệ Tây đã bóp Hỗn Độn, âm trầm mở miệng: “Muốn ta xé cái miệng mi xuống à?”

Vệ Đắc Đạo vui vẻ nói: “Tây Nhi, mặc dù sư phụ không thể thay đổi chuyện phát sinh trước kia, thế nhưng từ nay về sau, ở nơi mà ta có thể nhìn thấy, con có thể tùy tâm tùy ý làm một con thụy thú.”

Cơn giận vì Vệ Đắc Đạo không còn hồn phách làm Vệ Tây xé miệng Hỗn Độn đột nhiên tiêu tan: “….”

Vệ Tây nhìn Vệ Đắc Đạo, chậm rãi lắc đầu: “Nhưng ta là hung thú….”

Trừ bỏ Hỗn Độn, tất cả mọi người: “Không! Cậu không phải! Thiên đạo đã nói cậu không phải!”

Vệ Tây: “…”

Giấc mộng đẹp muốn làm gì thì làm của Vệ Tây bể tan tành, không khỏi hoảng hốt biến về hình người, kinh ngạc nhìn cái hộp nhung cầm trong tay.

Hộp mở ra, hai viên kim cương sáng chói bên trong khúc xạ ánh mặt trời, rực rỡ tới mức làm người ta không thể mở mắt.

Vệ Tây dứt khoát không thèm để ý tới đám người thích tự quyết này nữa, cấp bách muốn tìm Khuyết Nhi nhà mình tìm kiếm an ủi.

Trong góc sân thượng, Sóc Tông nhìn thấy hộp nhẫn trên tay Vệ Tây, cả người chấn động, ngồi thẳng lưng.

Hạ Thủ Nhân ở bên cạnh giúp anh băng bó: “??”

Sóc Tông liếc nhìn Hạ Thủ Nhân một cái, bình tĩnh mở miệng: “Ông thấy không?”

Hạ Thủ Nhân: “?”

Sóc Tông: “Mắt ông để chưng bày có có vậy à?”

Hạ Thủ Nhân đột nhiên ý thức được gì đó: “…”

Mẹ!

Sóc Tông ôm vết thương, trong ánh nhìn chằm chằm của Hạ Thủ Nhân chuyên chú nhìn Vệ Tây, chỉ hận không thể bắt loa mà nói cho tất cả mọi người biết—– đó là nhẫn Vệ Tây muốn tặng cho anh!

Trong bầu không khí kích động đó, ánh mắt Vệ Tây nhắm thẳng về phía anh.

Sóc Tông bình tĩnh mà trầm mặc đáp lại ánh mắt cậu.

Giây tiếp theo—–

Tầm mắt Vệ Tây cực kỳ tự nhiên dời khỏi người anh, chuyển đi nơi khác.

Sóc Tông: “????”

Hạ Thủ Nhân: “????”

Lãnh đạo nhân gian đi tới, thấy sắc mặt hai người thì ngẩn người hỏi: “Sóc Tông tiên sinh, Hạ tiên sinh, hai ngài sao vậy?”

Từ tiếng gọi của ông Sóc Tông đột nhiên ý thức được gì đó, chậm rãi cúi đầu nhìn cánh tay mình đang ôm.

Đồ đằng ảo diệu trải rộng khắp da thịt, bởi vì vừa nãy bị thương nên đã tăng thêm vài nét mới.

Sóc Tông: “…”

Hạ Thủ Nhân: “….”

Mới vừa nãy từ nguyên hình hóa về thân người, tựa hồ không để ý….

Hạ Thủ Nhân thực vô ngữ: “Mẹ ơi đã như vậy rồi mà ông còn cẩn thận lừa gạt cậu ta à?”

Sóc Tông giận tới run run tay: “Tôi căn bản không có!”

Anh căn bản không có ý giấu Vệ Tây!! Là Vệ Tây quá ngốc!!

Vệ Tây không tìm thấy tung tích đồ đệ nhà mình trên sân thượng, cặp mắt thoáng chốc đỏ như máu, lớn tiếng hỏi người bên cạnh: “Khuyết Nhi đâu? Khuyết Nhi đi đâu rồi?”

Mọi người bên cạnh: “…”

***

Không nhận được hồi đáp, Vệ Tây lảo đảo hai bước, tay nắm hộp nhẫn, phát ra tiếng thở hổn hển trong bầu không khí yên lặng.

Khuyết Nhi đâu? Khuyết Nhi đi đâu rồi?! Những người này vì sao không nói lời nào?! Chẳng lẽ Khuyết Nhi đã xảy ra bất trắc?!

Nghĩ tới đây, ngay cả niềm vui có văn phòng cũng ưu tư không cam lòng vì không được làm hung thú cũng toàn bộ quên mất, sức mạnh bắt đầu bùng nổ hỗn loạn trong thân thể, sát khí tỏa ra lẫm liệt, chỉ hận không thể phá thể chui ra.

Khuyết Nhi….

Khuyết Nhi ở đâu?!

Một giây sau, cặp mắt Vệ Tây bị một bàn tay che lên, nháy mắt bóng tối ập tới, Vệ Tây theo bản năng muốn công kích nhưng lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cũng nghe thấy âm thanh quen thuộc—–

“Vệ Tây.”

Vệ Tây sửng sốt: “Khuyết Nhi?!”

Phía sau ừ một tiếng.

Vệ Tây muốn quay người lại nhưng lại bị đè bả vai.

Âm thanh đồ đệ mang theo cảm giác vô ngữ quen thuộc: “Vệ Tây, em rốt cuộc sao lại ngốc như vậy?”

Ngửi được mùi máu trên người đồ đệ, Vệ Tây gạt tay đồ đệ: “Khuyết Nhi! Con bị thương sao?! Mau để ta xem xem!”

Thoạt nhìn rất chững chạc! Rất có dáng sư phụ/ đạo lữ!

Thế nhưng rất nhanh, ngay cả người có đầu óc như cậu cũng ý thức được có chút không đúng, từ mu bàn tay đồ đệ sờ tới cánh tay nhưng không sờ được vết sẹo quen thuộc.

Ai?

Bàn tay che chắn trước mắt chậm rãi buông lỏng, Vệ Tây nắm cổ tay đồ đệ, hé mắt chống lại ánh sáng mãnh liệt, chậm chạp quay đầu.

Dương khí quen thuộc đập vào mặt.

Người phía sau tựa hồ có chút suy yếu, áp tới gần cậu, khóe miệng chạm vào mặt cậu, sau đó cánh tay rũ xuống ôm lấy eo cậu, mệt mỏi tựa đầu vào bờ vai cậu.

Đầu óc Vệ Tây có chút không đủ dùng, ánh mắt vì sát khí mà đỏ bừng nhưng lúc này muốn đánh lại không dám đánh, có chút ngơ ngác gọi: “….Khuyết Nhi?”

“Ừ.” Nhị đồ đệ đại khái biết cậu mê mang, gân xanh trên trán hơi nổi lên, tay theo cánh tay trượt xuống bàn tay đang cầm hộp nhẫn của Vệ Tây, nắm lấy, âm thanh vừa trầm lại thấp—–

“Chuyện kết hôn, còn giữ lời không?”

***

“Luồng khí lạnh ập tới, nhiệt độ biến đổi, nhiều nơi bị mưa giông gió giật dẫn tới tập thể cư dân khủng hoảng, phát sinh nhiều sự kiện tranh mua hàng hóa. Bổn đài ấm áp nhắc nhở mọi người chú ý mặc quần áo giữ ấm, mang theo áo mưa, bất quá đáng chú ý nhất là thời tiết mưa dông đã tiến vào hồi cuối, đài khí tượng thông báo một tuần sau khí trời sẽ quang đãng…”

Trong tiểu khu nào đó ở đế đô, cửa số căn hộ bị đẩy ra, một cái đầu ló ra nhìn quanh. Chủ nhân cái đầu kia nhìn xung quanh một vòng, lộ ra biểu tình vui vẻ rụt vào phòng, hướng người nhà nói: “Lão Tiếu, mưa thật sự ngừng rồi, hai ta nhanh chóng tới Phật đường mời mẹ ra đi, bà đọc kinh suốt hai ngày nay rồi.”

Trong siêu thị nào đó ở đế đô, cư dân thành phố vẫn còn đang tranh giành mua vật liệu, rất nhiều trai gái già trẻ xách túi lớn túi nhỏ dầu bột gạo đang chiến đấu đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nghe thì biểu tình trở nên kinh ngạc—-

“Gì? Mưa tạnh rồi?! Không phải nói tận thế muốn tới sao?”

Nghe điện thoại xong, đối diện cặp mắt của đối thủ bên cạnh, mọi người đều có chút lúng túng để số hàng mình khó khăn lắm mới giành được để lên kệ.

Trong xe buýt, xe điện ngầm, rất nhiều tộc đi làm ôm biểu tình đưa đám.

Bên đầu dây bên kia là âm thanh khiển trách uy nghiêm của lãnh đạo: “Hôm qua đang làm việc thì chạy mất! Nói gì nhỉ? Gì mà? Tận thế tới phải mua vật liệu? Bớt tìm lí do đi! Tiền lương hôm qua trừ phân nửa! Hôm nay nếu còn dám tới trễ thì đừng có nghĩ tới tiền thưởng tháng này nữa!”

Nhóm đi làm khóc thảm chảy nước mắt nước mũi cúp điện thoại, nhịn không được lên vòng xã giao tố khổ—–

“Tôi đã nói mà! Xã súc căn bản không có quyền lợi sợ hãi ngày tận thế!!! Không có!!!!” [xã = xã hội, súc = súc vật, đơn giản là tầng chót dễ bị bắt nạt]

Bất quá mặc dù bị lãnh đạo mang tiền thưởng ra uy hiếp, nháy mắt bước vào trong ánh mặt trời, thâm tâm mọi người vẫn tràn đầy xúc động—-

Không khí mấy ngày trước thật sự quá đáng sợ, quả nhiên vẫn là mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình tốt hơn.

Trong chùa miếu, trong đạo quan, hòa thượng cùng đạo trưởng lặng lẽ thu hồi đồ bày trên pháp án, bình tĩnh cắm một cây nhang vào lư hương nhà mình, sau đó khôi phục dáng vẻ ngày thường, mỉm cười với nhóm khách hành hương.

***

Mậu Hoa Sơn.

Vệ Đắc Đạo đạp trên hư không, dư quang chú ý tới sát khí của đồ nhi ngốc nhà mình vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan đã quay trở về dáng vẻ đầu óc mơ hồ, mỉm cười lắc đầu.

Tâm tư Vệ Tây kỳ thật không hề khó đoán chút nào, mà lão cho dù đã thành thiên đạo nhưng có thể dùng ràng buộc của mình để Vệ Tây làm một thụy thú không lo bị lôi giáng sao?

Không nhất định.

Thế nhưng may mắn, trừ bỏ lão, bên cạnh Vệ Tây sẽ xuất hiện ngày càng nhiều thiện ý cùng ràng buộc hơn.

Thiên địa vạn vật này, luôn có qua có lại.

Chỉ cần tình nguyện nhìn lên bầu trời.

Vũ trụ sẽ ôm lấy bạn.

.o.

[tác giả] Chính! Văn! Hoàn! Rồi! A!!! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN