Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 124: Phiên ngoại 1
Thiên đạo thay đổi, núi cao biển rộng, kẽ nứt vô hình tiêu trừ.
Đối với đông đảo thụy thú, thần linh cùng tu hành giả mà nói, tân thiên đạo xuất hiện đại biểu cho rất nhiều. Bất quá đối với nhân loại bình thường thì đại khải chỉ là một trận tin vịt mà thôi.
Chính phủ các quốc gia nhân gian rối rít đưa ra thông báo giải thích về hiện tượng khí hậu biến đổi khắc nghiệt trước đó.
Vệ Thiên Di mở cuộc họp trước khi công ty tiến hành kỳ nghỉ đông, bưng ly giữ ấm từ phòng họp đi ra liền thấy nhóm cao quản* công ty ngồi trên sô pha xem tin tức quốc tế, trên màn hình là một vị chuyên gia khí tượng tóc vàng mắt xanh của nước nào đó đang nhẹ giọng nói—- [quản lý cao cấp]
“….. gần nhất thời tiết khác thường dẫn tới rất nhiều hỗn loạn, thế nhưng theo nghiên cứu của chúng tôi thì nguyên do là vì xxxx, phải biết vấn đề nóng lên toàn cầu đã rất cấp bách…”
Nhóm cao quản này trước đó hiển nhiên cũng có tham dự cuộc chiến giành vật tư sinh hoạt, thế nhưng lúc này xem tin này thì mỗi người đều lộ ra dáng vẻ đầy lý trí—-
“Tôi nói, chuyện ngày tận thế này sao có thể phát sinh chứ, hết thảy hiện tượng thoạt nhìn không khoa học đều căn cứ vào khoa học cả.”
“Khó trách, mấy ngày trước nhóm lãnh đạo quốc gia chúng ta cũng đề xuất ý kiến về vấn đề ô nhiễm môi trường, có vẻ rất kiên định. Xem ra qua năm chính sách xử lý ô nhiễm sẽ là phần trọng yếu nhất.”
“Ban ngành bảo nghề môi trường sắp lên hương rồi, theo thái độ của quốc gia thì phỏng chừng sẽ có phụ cấp, quý hạ công ty chúng ta có thể thử mở rộng phạm vi nghiệp vụ sang lĩnh vực bảo vệ môi trường không?”
Những người này nói cũng thôi đi, lại còn kéo Vệ Thiên Di trò chuyện: “Vệ tổng, ngài cũng cảm thấy vậy đi?”
Vệ Thiên Di: “…”
Nhóm cao quản này đã làm việc dưới tay ông nhiều năm, đều biết lập trưởng chủ nghĩa duy vật của ông kiên định không thể rung chuyển thế nào, thấy ông không nói lời nào liền nghĩ là ngầm thừa nhận, sau đó cười cười tiếp tục trò chuyện—–
“Bởi vậy mấy ông nghĩ đi, đoạn thời gian trước khi tin vịt kia huyên náo sôi sùng sục, lòng người công ty chúng ta cũng hỗn loạn như vậy, chỉ có mỗi Vệ tổng từ đầu đến cuối không tham dự.”
“Đúng vậy, tôi còn nghe nói nhà Vệ tổng ngay cả vật tư cũng không cướp, căn bản không tin tưởng mấy lời vô căn cứ đó!”
“Cảnh giới của Vệ tổng thật sự không giống người thường!”
“Bất quá sự thật chứng minh Vệ tổng quả nhiên đúng!”
Vệ Thiên Di: “…”
Nhóm cao quản tự cho là mình nói trúng ý Vệ Thiên Di, trò chuyện lại càng hăng hái hơn—–
“Mọi người không quên chuyện đề tài này sao lại xuất hiện đi? Chính là lão phù thủy gì đó của nước X đột nhiên được đủ tiết mục tuyên truyền nên mới huyên náo lớn như vậy. Lời của phù thủy mà cũng có thể tin sao? Bà ta còn nói nhiên liệu dữ trự của quốc gia chúng ta là giao dịch với ma quỷ kìa!”
“Ha ha ha ha! Thời đại nào rồi mà còn nói ra được mấy lời thiếu muối đó chứ, Vệ tổng khẳng định cũng cảm thấy rất buồn cười đúng không?”
Vệ Thiên Di: “…”
Trong ánh mắt tha thiết của nhóm cấp dưới, Vệ Thiên Di khó khăn gật đầu, quả thực không muốn tham dự đề tài này, liền cầm ly giữ ấm nhanh chóng rời đi: “…nếu thời gian nghỉ xuân đã quyết định thì tôi đi trước đây.”
Nhóm cao quản vốn đang xem tin tức nghe vậy rối rít đứng dậy đuổi theo: “Đi cùng, đi cùng đi.”
Dọc theo đường đi gặp không ít nhân viên công ty, thấy Vệ Thiên Di liền gật đầu chào hỏi. Thật ra trước kia nhân duyên của đại lãnh đạo nóng nảy uy nghiêm như Vệ Thiên Di ở công ty cũng không tốt lắm, mọi người cũng không phải ghét ông, chỉ là ít nhiều đều có chút sợ, cứ cảm thấy ông là một ông chủ tương đối nghiêm khắc không dễ ở chung. Thế nhưng gần nhất công ty có vài việc nhỏ đã thay đổi ấn tượng vốn có trong lòng mọi người.
Vệ Thiên Di đi tới gần thang máy liền nghe thấy tiếng xì xào của nhóm nhân viên—–
“Aiz, nói ra khi đó tôi cũng quá ngu, thật sự tin tưởng ngày tận thế sắp tới nên không đi làm mà chạy tới siêu thị cướp gạo cướp dầu, sau đó trở về công ty thì phát hiện mình bỏ bê công việc suốt ba ngày, khi ấy cứ tưởng mình tiêu đời thật rồi.”
“Chứ còn gì nữa, quản lý bên bọn tôi cũng bỏ bê công việc, ngày đó toàn bộ công ty nghỉ hơn phân nửa, nghiệp vụ công ty rối tinh rối mù.”
“Mấy công ty kế bên cũng không khác gì mấy, nghe nói nhóm ông chủ đều nổi trận lôi đình, nhớ ông chủ Ngô của XX lầu hai mươi lăm bình thường tính tình rất tốt không? Trước đó cũng tự mình chạy đi mua gạo, kết quả bây giờ đổ thừa cho nhóm quản lý, còn giết gà dọa khỉ khai trừ nhóm nhân viên nghỉ đầu tiên, những người khác thì bị trừ mất phần thường cuối năm.”
“Ông không biết đâu, ngày đó trong cuộc họp thường lệ, bên thị trường với nhân sự báo cáo với Vệ tổng mà chân run bần bật a.”
“Đúng vậy, nghĩ tới tác phong trước kia của Vệ tổng, có thể không run sao? Kết quả không ngờ ngày ấy Vệ tổng căn bản không nổi giận, cũng không ra yêu cầu đuổi ai hết.”
“Quả nhiên con người a, không tới lúc mấu chốt thì không nhìn ra…”
Nhóm cao quản nghe thấy đề tài này cũng thực cảm khái trao đổi về sự rộng lượng của Vệ Thiên Di, Vệ Thiên Di chỉ yên lặng, những người này căn bản không biết mấy ngày qua bên cạnh ông đã phát sinh chuyện gì….
Những người trước kia thường làm mấy chuyện thì dễ dàng tiếp thu, chỉ đáng thương một kẻ trước nay vẫn trung thành với chủ nghĩa duy vật như ông, đến tận lúc này vẫn không thể tiếp nhận được chuyện “thế giới thật sự suýt chút nữa đã bị hủy diệt”.
Lúc đang suy nghĩ hỗn loạn thì thang máy đột nhiên chấn động rồi dừng lại, bóng đèn trên trần thang máy không ngừng chớp lóe.
Tình huống cực kỳ quỷ dị, nhóm cao quản hoảng sợ lớn giọng gào thét, một lúc lâu sau mới có nhân viên sửa chữa vội vàng chạy tới giải cứu bọn họ, đồng thời không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, sau khi kiểm tra thì chúng tôi phát hiện hê thống cung cấp điện của cao ốc xuất hiện vấn đề, có thể là vì trận động đất trước đó ảnh hưởng!”
Nhóm cao quản được cứu ra khỏi thang máy bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình hoảng sợ lập tức biến mất: “Hóa ra là vậy! Tôi nói mà! Sao có thể vô duyên vô cớ gặp phải chuyện lạ như vậy chứ, aiz! Cứ tưởng là gặp quỷ a!”
Những người bên cạnh cười lớn: “Lão đại à, sao trí tưởng tượng của ông phong phú thế?”
Cười nói một nửa thì đột nhiên nhìn thấy Vệ Thiên Di xanh mặt, người nọ vội vàng nghiêm mặt nói: “Khụ khụ, đừng nói bậy, Vệ tổng còn ở đây đấy.”
Vệ Thiên Di bình thường ghét nhất là mọi người bàn luận về đề tài mê tín này.
Cao quản nhắc tới quỷ nghĩ tới đây liền biến sắc, vội vàng sửa lời: “Tôi sai tôi sai rồi, Vệ tổng xin đừng để ý, tôi chỉ nói đại vậy thôi, trên đời này làm gì có quỷ chứ, mấy chuyện phong kiến mê tín này là không thể nào!”
Vệ Thiên Di cầm ly giữ ấm, nói một câu không có gì liền vội vàng rời đi.
Cao quản kia thấy Vệ Thiên Di không tức giận thì ngoài ý muốn ơ một tiếng: “Vệ tổng xem ra tâm tình không tệ a.”
Một người khác ở bên cạnh ngược lại phát hiện có chút không đúng: “Ồ? Hôm nay sao Vệ tổng lại đi nhanh như vậy? Lại còn không quay đầu lại nữa, cứ như sợ đứng lâu bên cạnh thang máy ấy.”
Đề tài này vừa nói ra, mọi người liền bắt đầu bàn về một vài biến hóa của đối phương gần đây—-
“Nói ra thì gần nhất hình như Vệ tổng không còn một mình ở lại công ty tăng ca đến nửa đêm nữa.”
“Lúc ít người cũng rất hiếm khi xuống nhà để xe dưới hầm, nếu đi thì nhất định phải kéo một người theo bồi mình.”
“Còn cố ý căn dặn phòng quản lý chỉnh ánh đèn dưới hầm sáng hơn một chút.”
Nhóm người nói tới đây thì không khỏi có chút nghi hoặc, này là vì cái gì chứ?
Lúc này nhân viên sửa thang máy ở bên cạnh cười nói: “Tại sao hả? Nhất định là vì sợ tối chứ còn sao nữa, hầm để xe tòa nhà chúng ta có chút âm u, mấy cô gái sợ lắm, bất quá không ngờ lão tổng mà cũng sợ giống mấy cô gái a.”
“Làm sao có thể!” Cả nhóm cao quản nổi giận: “Quá hoang đường, cậu căn bản không hiểu Vệ tổng, ông ấy không tin ba chuyện quỷ thần này đâu. Toàn bộ người trong thiên hạ đều sợ quỷ thì ông ấy cũng sẽ không sợ!”
“Không sai! Mới vừa nãy thang máy gặp sự cố quỷ dị như vậy, chúng ta bị dọa tới la to, chỉ có mỗi Vệ tổng là không nói tiếng nào, căn bản không nghĩ tới khả năng đó!”
Phía trước, Vệ Thiên Di cầm chặt ly giữ ấm, ngón tay cũng cứng ngắc, đi thật xa mới dám quay đầu lại nhìn về phía thang máy, sau lưng túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mới vừa rồi thang máy ngừng lại, nháy mắt đèn phụt tắt, ông sợ tới mức suýt chút nữa ngay cả phát ra âm thanh như thế nào cũng quên mất, bây giờ đi ra xa rồi mới rốt cuộc có thể thở phào.
Nhân viên sửa chữa đưa ra lời giải thích là động đất làm ảnh hưởng mạch điện….
Vệ Thiên Di nửa tin nửa ngờ, thật hay giả a, nghe nói lúc tòa nhà này xây dựng có xảy ra vấn đề….
Ông đứng trong đại sảnh bắt đầu nghĩ linh tinh, ý niệm bay tới bay lui, cuối cùng rơi vào hầm để xe G3 âm trầm ánh sáng mờ mịt.
Hôm nay đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, lúc này dưới hầm có nhiều người không nhỉ….
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không dám đi xuống dưới, ánh mắt đảo dòng người đông đúc náo nhiệt bên ngoài—–
Thôi, hôm nay đón ve về vậy.
***
Bên ngoài, xuân vận đang diễn ra cực kỳ nhộn nhịp, thị dân tranh giành mua đồ tết chen chúc khắp các siêu thị trung tâm mua sắm.
Làn sóng làm xã hội xôn xao suýt chút nữa đảo loạn trật tự đoạn thời gian trước tự dưng im hơi lặng tiếng biến mất, trừ bỏ vài bài post hỏi thăm tin tức nhanh chóng chìm xuống cùng vài bài post mới hỏi mọi người có cảm thấy gần nhất không khí đã thay đổi rất nhiều hay không thì không còn bao nhiêu dấu vết.
Thành phố, nông thôn, khu phố, khu dân cư, không khí sợ hãi đã hoàn toàn tiêu trừ, nhà nhà bắt đầu vui vẻ bận rộn vì đêm ba mươi.
Năng lực tự chữa lành của nhân gian thực sự rất mạnh.
Tiểu khu Vệ gia, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp vào mùa đông từ khe hở rèm cửa chiếu rọi vào phòng, vẩy lên tấm chăn hơi nhô lên trên giường.
Hai thân thể ôm nhau ngủ trong chăn thoạt nhìn cực kỳ hạnh phúc, tay chân quấn quít thân mật, khí tức cùng nhiệt độ cơ thể dung hợp vào một chỗ, giống như một cặp thần tiên quyến lữ.
Cho đến khi… một tiếng va chạm đánh vỡ an tĩnh.
Sóc Tông bị đạp xuống giường ngồi trên sàn nhà mặt không biểu cảm nhìn Vệ Tây, Vệ Tây cũng mê hoặc trừng mắt bọc chăn ngồi dậy, mơ mơ hồ hồ một chốc mới thanh tỉnh lại, vội vàng đưa tay kéo Sóc Tông: “Khuyết Nhi! Sao lại nằm dưới đất?”
Sóc Tông nắm tay Vệ Tây, gân xanh trên trán nảy lên: “Là em đạp ta xuống.”
Đối với lời tố cáo của Sóc Tông, Vệ Tây có chút mê hoặc.
Sóc Tông tức giận nhíu mày, lại có chút vô lực: “Mới vừa nãy em lại không nhận ra ta đúng không?”
Vệ Tây kéo Sóc Tông về lại giường, sờ nơi bị ngã đau, cũng gật đầu thừa nhận: “Chắc vậy.”
Sóc Tông đột nhiên không nói gì.
Anh không khỏi có chút hối hận trong một phút kích động đã trực tiếp để lộ thân phận của mình cho Vệ Tây biết. Vệ Tây tựa hồ chưa thể tiếp thu tin tức bất thình lình này, cũng không thoải mái.
Nội tâm Sóc Tông phức tạp, sau khi thanh tỉnh Vệ Tây nhanh chóng rời giường, bất quá cổ tay bị kéo lại.
Vệ Tây quay đầu: “Khuyết Nhi?”
Sóc Tông bình tĩnh nhìn Vệ Tây: “Không đói bụng à?”
Vệ Tây nhìn vào mắt anh, tựa hồ có chút khó xử.
Lực đạo Sóc Tông nắm cổ tay cậu lại càng lớn hơn, ánh mắt cũng ẩn ẩn gợn sóng: “Hôm nay cũng không hút dương khí sao?”
Từ khi tu bổ thiên đạo quay trở về đế đô, Vệ Tây đã nhiều ngày không quấn anh đòi hút dương khí như trước kia nữa.
Hơn nữa gần nhất không biết vì cái gì, Vệ Tây ngày càng bận rộn hơn, thường xuyên đi sớm về muộn, tới tận nửa đêm mới thấy mặt, không biết có phải vì thói quen hay không, khi ngủ vẫn chui vào phòng anh, thế nhưng hành vi thân mật hơn thì hoàn toàn không có.
Có khi thậm chí làm Sóc Tông hoài nghi liệu đây có phải là hành vi trừng phạt vì anh đã lừa dối hay không.
Hoặc là….
Vệ Tây căn bản không thể tiếp nhận thân phận anh.
Giống như bây giờ vậy, tuy bị anh kéo lại nhưng Vệ Tây không lập tức sáp tới gần, tựa hồ suy tư một phen mới nhích tới, chạm vào khóe miệng anh.
Sóc Tông rũ mi mắt, Vệ Tây chạm rất nghiêm túc, tựa hồ còn thè lưỡi ra liếm khóe miệng anh một chút, hàng mi khẽ rung động trong ánh mặt trời.
Thế nhưng lúc anh chủ động hôn qua thì lại kiên định tránh ra, còn nghiêm túc nói: “Không hút.”
Sóc Tông yên lặng một hồi, sau đó chậm rãi buông tay Vệ Tây: “Được.”
Vệ Tây đứng dậy đi tới phòng tắm rửa mặt, Sóc Tông tựa vào đầu giường nghe tiếng dép lê của cậu, nhìn chùm bụi được tia nắng mặt trời soi tỏ mà có chút sững sờ.
Chỉ chốc lát sau, anh cầm di động mở bài post mình gửi trên mạng mấy hôm trước.
Chủ đề bài post là [vị hôn thê phát hiện tôi giấu giếm một ít chuyện, bây giờ có những biểu hiện này là ý gì?].
Trong bài anh cặn kẽ liệt kê một ít biến hóa gần đây của Vệ Tây—–
Tỷ như không chịu có hành vi thân mật với anh, đi sớm về muộn này nọ.
Anh không phải người giỏi trao đổi phiền não với người bên cạnh, vì thế mới dấu danh tính lên mạng tìm giúp đỡ, thật ra đây cũng là lần đầu tiên, sau khi nhận được đáp án lại càng làm anh buồn phiền hơn.
Trải qua vài ngày, bài post này đã có chút nhiệt độ, không ít người hỏi anh rốt cuộc che giấu chuyện gì.
Sóc Tông trả lời: “Thân phận, thân phận thật của tôi là một người em ấy từng rất chán ghét, thế nhưng trước đó em ấy không hề biết.”
Sau khi đáp án này công bố thì nhận được vô số ngọn nến cầu nguyện.
Các bạn mạng trải nghiệm phong phú cực kỳ chắc chắn trả lời—–
“Bạn xong đời rồi.”
“Vị hôn thê của bạn đi sớm về trễ, nói không chừng là vì không muốn thấy bạn.”
“Không muốn thân thiết với bạn còn lý do gì khác nữa sao? Nhất định là chán ghét a!”
“Theo lời bác chủ gọi thì là vị hôn thê? Đã tính tới chuyện kết hôn rồi sao? Vậy tôi khuyên bạn chuẩn bị tốt tâm lý đi, đám cưới này có thành công không thực khó nói. Bây giờ phỏng chừng đối phương đang nghĩ xem làm sao chia tay với bạn a.”
Bên dưới còn có không ít người sửa lại cách dùng sai chữ của Sóc Tông, phải là “em ấy” chứ không phải “em ấy” a, còn rất nhiều bình luận cười nhạo châm chọc anh tự làm bậy không thể sống. Thế nhưng những nội dung đó Sóc Tông không hề nhìn thấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm câu nói nhức mắt nhất. [他 vs 她 pinyin cùng là ta nhưng phân ra là nam vs nữ]
Anh mang một thân vết thương còn chưa hồi phục từ trên giường ngồi dậy—– làm sao có thể! Vệ Tây ngay cả nhẫn cũng đã chuẩn bị xong!
Sóc Tông vừa giận vừa sợ kéo bình luận kia vào danh sách đen, đồng thời bắt đầu kéo ngăn kéo tủ đầu giường tìm kiếm, sau đó cả người chấn động.
Chiếc hộp vải nhung vốn nằm bên trong không thấy đâu nữa.
Anh đưa tay lục hết ngăn tủ đầu giường một lần, quả nhiên không phát hiện được gì.
***
Vệ Tây từa phòng tắm đi ra liền thấy nhị đồ đệ nhà mình biểu tình băng lãnh ngồi bên mép giường, ánh mắt nhìn cậu thâm thúy mà phức tạp.
Vệ Tây ngẩn người: “Khuyết Nhi? Làm sao vậy?”
Nhị đồ đệ nhìn cậu một hồi, lắc đầu đứng dậy: “Không có gì.”
Hai người giống như bình thường sóng vai xuống lầu, Vệ Tây chợt nghe đồ đệ nói: “Hôm nay là đêm ba mươi, ta dẫn em ra ngoài đi dạo một chút.”
Sóc Tông chú ý tới biểu tình Vệ Tây, chỉ thấy Vệ Tây ngẩn người, sau đó cực kỳ nhanh chóng lắc đầu: “Không được, hôm nay ta có chuyện rất quan trọng.”
Dứt lời, không khí Vệ gia đột nhiên chấn động, sau đó kẽ nứt mở ra, Đoàn Kết Nghĩa cực kỳ phấn khích ló đầu ra: “Sư phụ!”
Ngay sau đó chuyển hướng sang Sóc Tông, lộ ra biểu tình kinh sợ, khựng một chút rồi khó khăn mở miệng: “Sóc… Sư…. sư đệ, a không đúng, sư….”
Sóc Tông ngắt lời: “Tới tìm Vệ Tây?”
Đoàn Kết Nghĩa giống như thở phào, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tới đón sư phụ tới Atula giới.”
Hóa ra là tới Atula giới. Sóc Tông gật đầu, mặt không biểu tình mở miệng: “Qua đó làm gì?”
Đoàn Kết Nghĩa nghẹn, nhìn trời ngắm đất cười ha hả: “A…. cái này… ha ha ha, sư phụ, sắp muộn mất rồi, chúng ta mau mau đi đi.”
Vệ Tây quả nhiên đi tới, trước khi đi còn không quen dặn dò Sóc Tông: “Khuyết Nhi, ta đi làm chút chuyện trọng yếu, buổi tối trở lại.”
Lại là buổi tối.
Gần nhất ngày nào cũng buổi tối mới về.
Thấy Vệ Tây không có ý dẫn mình đi cùng, Sóc Tông lạnh lùng gật đầu, tùy ý Đoàn Kết Nghĩa trước khi khép kẽ nứt lại còn dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn mình một cái, đợi đến khi phòng khách yên lặng không một tiếng động mới đưa tay lấy di động ra—-
“Là ta.”
“Văn phòng mà thị chính cấp cho Thái Thương Tông có cuộc hẹn nào không?”
“Không phải hôm nay à? Được rồi.”
“Ngày giao thừa đạo hiệp đế đô….”
“Không có tổ chức hoạt động sao? Được rồi.”
“Giao dịch tài nguyên với giới Atua.”
“Hết thảy đều bình thường sao?”
“Ta biết rồi.”
Sóc Tông cúp điện thoại, biểu tình cứng đờ ngồi trên sô pha.
Chuyện quan trọng.
Đạo hiệp không tổ chức, thị thính nghỉ giao thừa, ngay cả Atula giới cũng không có hoạt động gì mới, chuyện quan trọng gì chứ?
Sóc Tông dựa trán vào lòng bàn tay, khẽ mỉm cười.
***
Màn đêm buông xuống, tiểu khu vắng lặng trở nên náo nhiệt, nhà nhà trở về đoàn viên nghênh đón tân niên, ngay cả nhóm thụy thú trải qua ngày dài tháng rộng thấy một màn này cũng thực cảm khái.
Cuộc họp hàng năm của Ninh Thiên, Sóc Tông uống rất nhiều rượu, sau đó có lẽ cảm thấy buồn chán nên ngồi một mình vọc di động.
Atula chưa thông tín hiệu, Vệ Tây phỏng chừng vẫn chưa ra ngoài, di động vẫn luôn thuộc về trạng thái không có tín hiệu.
Anh gọi hai lần không được hồi âm, liền buông di động xuống tiếp tục uống rượu.
Hạ Thủ Nhân cũng nhóm thụy thú khác đều cảm thấy trạng thái của Sóc Tông hôm nay là lạ, nghi hoặc hỏi: “Sóc Tông tiên sinh/ lão súc sinh, ông vẫn ổn chứ?”
Đám người bình thường đã quen bị Sóc Tông tú ân ái mù mắt, bây giờ thấy anh lãnh tĩnh như vậy thì cực kỳ không quen, nhịn không được xì xào bàn tán—-
“Chuyện gì đây? Hôm nay Sóc Tông tiên sinh cư nhiên không giới thiệu lai lịch của sợi tử kim liên kia! Quá đáng sợ mà!”
Hạ Thủ Nhân cũng cảm thấy mình sắp điên rồi: “Đúng vậy! Càng đáng sợ hơn là ta cư nhiên cảm thấy không quen!”
Sóc Tông nghe bọn họ nói chuyện thì không khỏi cười nhạo một tiếng, lúc này di động trên tay rốt cuộc chấn động, ánh mắt anh lập tức rơi vào hai chữ trên màn hình.
Bản tính của anh ngay cả thiên đạo sụp đổ cũng không chút dao động, thế nhưng giờ phút này lại có chút không dám nhấn nút nghe.
Chuông đổ ba tiếng, Sóc Tông cuối cùng vẫn đưa điện thoại tới bên tai: “Vệ Tây?”
Vệ Tây có lẽ đã trở lại Vệ gia, bối cảnh âm thanh có chút hỗn loạn, tiếng gió ồ ồ làm âm thanh đối phương đặc biệt nghiêm túc: “Khuyết Nhi, con không ở nhà à?”
Sóc Tông bị thái độ nghiêm túc của Vệ Tây chấn động một chút, một lát sau mới trả lời: “Ừm.”
“Mau về đi.” Vệ Tây thẳng thắn mở miệng: “Ta có vài lời muốn nói với con.”
Đầu óc Sóc Tông trống rỗng tầm nửa phút, sau đó bình tĩnh ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Nhóm thụy thú ở xung quanh vẫn còn nói cười, Sóc Tông đứng dậy, mò mẫm hai lần mới mò được áo khoác của mình, giũ ra khoác lên vai: “Có chút việc, đi trước.”
Thái độ của Sóc Tông làm tiếng cười đùa ngừng lại một lát, tất cả mọi người rốt cuộc ý thức được tình huống rất có thể không hề đơn giản, liếc nhìn nhau một cái rồi đuổi tới: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Sóc Tông ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh.
Vệ Tây, đây là lần đầu tiên em ấy dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói chuyện với anh.
Đối phương thúc giục anh mau trở về, nói là có chuyện muốn nói, kết hợp với lịch trình bận rộn cùng thái độ lãnh đạm khác thường gần đây, còn có thể là vấn đề gì chứ?
Cả người Sóc Tông tỏa ra khí tức lạnh như băng tuyết, bên trong xe, Hạ Thủ Nhân nơm nớp thảo luận với nhóm thụy thú: “Ông nói coi lão… có khi nào… vì chúng ta không gửi tiền mừng mà tức giận không?”
Nhóm thụy thú: “!!!!!!!”
Sóc Tông liếc nhìn bọn họ một cái, hạ cửa sổ xe, tùy ý để gió lạnh đập vào mặt: “Không liên quan chuyện này.”
Hạ Thủ Nhân sửng sốt: “Vậy ông còn có thể vì chuyện gì mà tức giận chứ?”
Sóc Tông quay mặt đi, Hạ Thủ Nhân bắt đầu suy đoán: “Chẳng lẽ là Vệ Tây muốn chia tay với ông?”
Sóc Tông không lên tiếng.
Nhìn biểu tình Sóc Tông, Hạ Thủ Nhân kinh hãi: “Thật hay giả a?!”
Sắc mặt Sóc Tông lúc này đã đen thui như mực: “Ông nhiều lời quá.”
Nhắc tới đề tài này, Hạ Thủ Nhân liền không dám nói nhăng nói cuội, co đầu rụt cổ lùi về chỗ cũ, chen chúc thành một đoàn với đám thụy thú khác—-
Nội tâm mọi người đồng thời nảy ra một ý niệm—-
Xong đời!
***
Bên ngoài nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, nội tâm Sóc Tông lại vắng lặng không chút gợn sóng.
Phía trước, sân nhà Vệ gia thực yên ắng, giống như một ngọn núi lẳng lặng đừng đó.
Bước xuống xe, nháy mắt nhìn thấy mảnh tối đen kia, trong lòng Sóc Tông dâng trào cảm giác khó chịu thẫn thờ chờ đợi báo ứng ập tới.
Giống như những người trên mạng đã nói, ngay từ lúc ban đầu anh đã lừa gạt Vệ Tây, sau khi chân tướng bị vạch trần, bị bài xích vốn là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng cùng lúc đó, trong lòng anh vẫn có chút không cam lòng không nói nên lời.
Sóc Tông siết chặt nắm tay sải bước đi vào sân Vệ gia, quả nhiên thấy Vệ Tây mặc quần áo đen đứng ở phía trước chờ mình, bóng đêm làm nổi bật biểu tình căng thẳng trên gương mặt trắng nõn của cậu.
Vệ Tây cũng chú ý thấy đồ đệ nhà mình trở về, song phương đối mắt nhìn nhau, biểu tình đều cực kỳ nghiêm nghị.
Đồ đệ trở lại.
Vệ Tây hít sâu một hơi, đứng thẳng người nhìn chằm chằm đồ đệ, nghĩ tới những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, đang định mở miệng thì chỉ thấy đồ đệ khí thế bức người bước tới trước mặt mình, gằn từng chữ một—–
“Vệ Tây, ta sẽ không đồng ý!”
Sau khi nói ra lời này, Sóc Tông vừa cảm thấy nặng nề lại vừa ung dung.
Quả nhiên lời vừa dứt, biểu tình của Vệ Tây liền biến đổi, thoạt nhìn có chút sững sờ: “Con nói cái gì?”
Sóc Tông đưa tay đè vai Vệ Tây, thực khẳng định lặp lại: “Vệ Tây, em nghe cho kỹ, ta, sẽ không, đồng ý.”
Song phương yên lặng một chốc, Sóc Tông nhìn thấy biểu tình hốt hoảng lan tràn trong mắt Vệ Tây, lồng ngực anh đau đớn, thế nhưng cuối cùng vẫn cố cường ngạnh đè nén ưu tư.
Anh có thể nhượng bộ hết thảy trong đoạn tình cảm này, duy chỉ có tách ra là không muốn!
Nhận được câu trả lời, dáng vẻ Vệ Tây tựa hồ rất khó tiếp nhận, điều này lại càng làm Sóc Tông khó thở hơn. Vệ Tây muốn mỗi người mỗi ngã đến như vậy sao?
Gió lạnh quất vào mặt mang theo mùi vị ngược tâm tình thâm.
Sóc Tông cười khổ, thật không ngờ có một ngày mình lại trở thành nhân vật chính đau khổ vì tình.
Anh thực chuyên chú diễn vai diễn đau khổ của mình, nào ngờ ngay lúc này lại nghe thấy một tiếng pháo nổ kinh thiên động địa.
Sóc Tông: “???”
Anh theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trên bầu trời đêm tối đen có một quả pháo hoa kéo theo cái đuôi thật dài, sau đó đùng một tiếng nổ vang trời.
Sóc Tông kinh ngạc, chuyện gì đây? Đế đô không phải cấm đốt pháo hoa pháo trúc sao?
Lúc đang mê mang thì tiếng nhạc vui vẻ đột nhiên vang lên bên tai, chỉ thấy khoảng sân vắng lặng không có một bóng người tự dưng nhô ra một đống gương mặt.
Đoàn Kết Nghĩa mặc âu phục đen dẫn theo một đám ma la cũng mặc âu phục đen phối hợp âm nhạc múa hát tưng bừng.
Sóc Tông: “?”
Lúc này chỉ thấy bạn diễn cảnh quay khổ tình quay qua nhìn về phía đoàn ca múa nhạc, mở miệng hô: “Kết Nghĩa! Chờ chút đã, Khuyết Nhi không đồng ý! Phải làm thế nào đây?”
Đoàn Kết Nghĩa lập tức dừng ca múa, biểu tình kinh ngạc: “Cái gì!”
Sóc Tông rốt cuộc ý thức được có chỗ không đúng, kinh ngạc mở miệng: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Vệ Tây từ trong túi móc ra một cái hộp vải nhung nhìn cực kỳ quen mắt, chậm rãi mở miệng: “Ta…. ta nghe Kết Nghĩa nói kết đạo lữ ở nhân gian là chuyện rất phiền toái, không nên tùy tiện xác định quan hệ như chúng ta, cần phải có nghi thức chính thức, ta, khoảng thời gian này ta ở Atula giới, cùng bọn họ luyện tập nghi thức….”
Sóc Tông nuốt nước miếng, yên lặng nhìn mắt Vệ Tây.
Cho nên khoảng thời gian này đối phương đi sớm về muộn là vì làm cái này?
Anh chỉ cảm thấy đầu óc mình thoáng chốc bị pháo hoa nổ tung, so với trên bầu trời còn sáng chói hơn.
Vệ Tây thì có chút khổ sở: “Chỉ là ta không ngờ, Khuyết Nhi lại không muốn….”
Sóc Tông: “…”
Nghĩ tới những cảnh bổ não trí chướng của mình trước đó, Sóc Tông chỉ hận không thể đoạn tuyệt với thiên hạ: “Không….”
Vệ Tây đóng nắp hộp nhẫn lại, mày mày ủ ê: “Là vì ta không phải thụy thú sao?”
Sóc Tông: “Không!”
Đoàn Kết Nghĩa thực tức giận, lần đầu tiên gom góp can đảm nhảy tới chỉ trích sư đệ: “Sư phụ chúng ta rõ ràng còn thụy hơn thụy thú! Sao đệ có thể xét nét như vậy chứ!”
Sóc Tông: “Ta không có…”
Vệ Tây không tin tưởng lắm: “Khuyết Nhi, con…”
Sóc Tông tức muốn chết, vừa ôm chầm lấy Vệ Tây vừa áp sát bên tai cậu gầm nhẹ: “Đừng nói! Ta nguyện ý!”
Anh ôm Vệ Tây, cảm thấy thực khó tin: “Em, em không phải vì thân phận mới của ta mà tức giận à?”
Vệ Tây thương tâm không kịp, lúc này bị chất vấn thì thực mê mang: “Tức giận? Vì cái gì phải giận? Đối với ta mà nói, con chính là Khuyết Nhi a.”
Sóc Tông khựng một chút, cuối cùng cắn răng: “Vậy vì sao gần nhất em không chịu hút dương khí của ta?”
Vệ Tây không ngờ bị hỏi vấn đề này, ơ một tiếng: “Gần nhất con bị thương, hút dương khí nhiều không tốt. Cộng thêm gần nhất cũng tìm được thức ăn khác nên cố chịu đựng, này không phải chuyện đương nhiên sao? Con xem, ăn hắn không cần để tâm quy tắc gì cả, cũng không lo ăn hết, hắn sẽ tự mình dài ra.”
Vừa nói, Vệ Tây vừa móc ra một cái hộp giữ tươi, lộ ra phân nửa Hỗn Độn ở bên trong.
Hỗn Độn trừng hai mắt: “…”
Nhóm thụy thú đứng bên ngoài: “…”
Sau khi tân thiên đạo xuất hiện, Hỗn Độn liền biến mất, mọi người vẫn luôn sợ hắn làm loạn, còn định tìm xem hắn trốn ở đâu.
Không ngờ…
Lúc này hiện trường đột nhiên xuất hiện thêm một giọng nói: “Ây yo! Mọi người đang làm gì vậy?”
Vệ Tây quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Vô Thường xuất hiện ở bên cạnh, phía sau là thằng nhỏ xui xẻo.
Nhóc xui xẻo có chút khiếp sợ, thấy mọi người trong sân liền theo bản năng cúi chào: “Tân niên vui vẻ.”
Sóc Tông ôm Vệ Tây, pháo hoa nổ đùng đùng trên bầu trời tối đen.
Toàn gia đoàn viên, giao thừa lặng lẽ tới.
***
Hỗn Độn: “…”
Ai đoàn viên với bọn mi chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!