Độ Kiếp 100 Năm - Đến ăn tối tại Hoàng Cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Độ Kiếp 100 Năm


Đến ăn tối tại Hoàng Cung



Một chiếc xe với một màu đen như chìm vào màng đêm, nếu nhìn kỉ sẽ thấy những chi tiết viền màu đỏ đang lao đi với tốc độ 350 km/h trên đường cao tốc trung tâm rồi vào đường cao tốc số 4 Shinjuku chạy đến Chiyoda. Trên đường chiếc xe vượt mặt liên tục tất cả các xe khác. Mọi người không để ý chỉ có thể nghe được tiếng xé gió “Vù.. vù.. vèo.. vèo..”. Một số người có cơ hội được nhìn kĩ thì chỉ kịp thót lên:

– Lamborghini! Oa nhanh quá…giải đua bát hương vàng cmnr!

– Haizz giới trẻ thời nay thật là…

– Có tiền mua Lamborghini, nó đụng chết cùng lắm đền tiền…

– U đẹp và ngầu quá… ước gì cũng có tiền mua xe như người ta!

Shiro đang lái chiếc Lamborghini Veneno với màu đen nhám và chi tiết trang trí màu đỏ cùng khối động cơ V12, dung tích 6,5 lít tương tự Aventador LP700-4. Tuy nhiên, động cơ đã được hiệu chỉnh để tạo ra công suất tối đa 750 mã lực, cao hơn 50 sức ngựa so với Aventador LP700-4. Kết hợp với hộp số tự động ISR 7 cấp, động cơ cho phép Lamborghini Veneno tăng tốc từ 0-100 km/h trong 2,8 giây và đạt vận tốc tối đa trên 355 km/h. Mà Shiro hiện nay đang lao nhanh trên đường với tốc độ đã lên đến 350 km/h. Từ lúc xuất phát đến cổng chính của Hoàng cung chưa đến 15 phút. Bây giờ Shiro đang bị bảo vệ chặn lại. Một bảo vệ thì đi đến hỏi:

– Thưa ngài, ngài có việc gì không ạ? Đây là khu vực cấm lái xe.

– Tôi là Shiro, có hẹn ăn tối với gia đình công chúa Aiko.

Nghe Shiro nói thì bảo vệ liền cung kính cúi chào và ra hiệu mở cổng:

– Chào mừng Shiro-dono đến với Hoàng cung! Ngài có thể lái xe thẳng vào sẽ có người tiếp đón và cất xe cho ngài.

“Runhh..runhh…ùm…” Nghe bảo vệ nói xong thì Shiro đạp ga lao vào trong. Quả thật là có người đón, vừa đi được 400m thì có một ông lão mặc Kimono đi gút gổ đứng đợi trước cửa của Hoàng Cung. Shiro dừng xe lại trước cửa rồi mở cửa bước xuống. Ông lão này cung kính cúi chào Shiro:

– Xin chào Shiro-sama, thứ lổi cho lão không thể ra cổng đễ đón ngài. Lão là tổng quản của Hoàng cung. Lão đến đón ngài đến Đông cung nơi gia đình Thái tử Naruhito sống, cũng là cha của công chúa Aiko. Xe ngài cứ đễ đó sẽ có người mang đi cất. Mời ngài theo lão!

Shiro đi theo lão tổng quản vào trong cửa lớn. Vòng vèo chừng 200m thì đến trước cửa có tấm biển ghi “Đông Cung”, lão tổng quản mở cửa ra hướng Shiro đi vào rồi lui đi. Vừa bước vào Đông Cung đi vài bước thì có một cục màu đen cao 1m55 lao vào trong lòng Shiro, mà Shiro cũng mở rộng tay vòng tay ôm lấy cục màu đen này. Shiro ôm thì chắc chắn là Aiko rồi, nũng nịu trong lòng Shiro:

– Sao giờ Shiro-sama mới đến, anh có biết em nhớ anh lắm không? Ôi anh mặc đồ truyền thống trong đẹp quá à!

– Ha ha… được rồi anh xin lổi tại kẹt xe.

– Đi vào thôi, Okaa-sama và Otou-sama đang đợi anh đấy!

– Ùm đi đi!

Aiko kéo tay Shiro đi vào một gian phòng, bên trong là một cái bàn thấp, dài và có mấy đệm ngồi, chính giửa bàn là một người đàn ông trung niên bệ vệ ngồi ở đó. Nhìn tới người này Shiro thấy rất bình thường, trong như một người đàn ông của gia đình. Lúc này Aiko liền hướng tới người đàn ông giới thiệu:

– Shiro-sama đó là Otou-sama của em. Oto-sama đây là Shiro-sama!

– Ùm… xin chào Shiro-dono! Ngồi đi, đừng đứng đó. Bà nó ơi, dọn đồ ăn lên đi.

Nghe Aiko giới thiệu xong thì người đan ông là cha của Aiko này liền chào đón Shiro ngồi xuống và gọi đồ ăn mạng lên. Shiro cúi chào rồi ngồi xuống, nhìn cha Aiko rồi lên tiếng:

– Chào Thái tử Naruhito, lần đâu gặp mặt mà cũng được biết ngài rất thích xe Rolls-Royce nên con đã chuẩn bị một chiếc Hyperion Pininfarina, màu trắng đỏ. Đây là chìa khóa, ngày mai xe sẽ được đưa đến Hoàng Cung.

– Ấy, quà này quý quá Shiro-kun, ta có thể gọi con là Shiro-kun được không? Với đừng gọi ta là Thái tử, gọi là chú Naruhito hoặc Otou-san là được.

Nghe Shiro tặng cho con xe giá tới lên tới 1 tỷ yên liền kinh ngạc không thôi. Nó có tiền chưa mua được trời ạ! Tuy rất là thích nhưng vì giữ hình tượng nên đành từ chối mà mắt liên tục nhìn chầm chầm cái chìa khóa. Shiro cũng không làm không làm ông ta mất hứng. Liền viện lý do mà ai cũng thấy ngớ ngẫn.

– Dạ không, đây là quà con tặng chú mà xe đã mua rồi, gara xe con hết chổ đễ rồi vả lại con cũng không thích màu trắng đỏ. Chú cứ nhận đi!

– Otou-sama cứ nhận đi, quà Shiro-sama tặng anh ấy không nhận lại đâu ạ!

Aiko một bên cũng gấm theo thêm hoa, bồi tiếp cho Shiro. Cha Aiko lúc này đang mở cờ trong bụng “Khà khà… Mai phải gọi mấy lão trong quốc hội đến khoe mới được!”… hằng giọng có vẻ miễn cưởng nói:

– Khụ.. Khụ…! Thôi được rồi ta sẽ nhận, đễ Shiro-kun mang về cũng không đi. Xem như ta hi sinh đễ không lãng phí tài của của con rể.

– Otou-sama… chưa chắc Shiro-sama sẽ cưới con mà!

Nghe cha gọi Shiro là con rễ, Aiko mặt hơi đỏ mà cũng có chút thoáng ủ rủ. Shiro lúc này vẫn tự nhiên như thường nói:

– Anh đương nhiên sẽ cưới Aiko rồi! Cha của em gọi vậy cũng không sai!

– Thật sao? Shiro-sama sẽ cưới em sao?

Nghe Shiro nói cưới mình, Aiko vừa mừng vừa mong chờ còn có chút ngạc nhiên. Shiro cười cười xoa đầu Aiko:

– Anh đã nói thì sẽ giữ lời!

– Ây dô! Không phải Shiro-kun đây sao? Con đã đến rồi đấy à.

– Vâng, chào cô!

– Ora! Shiro-kun mặc Samurai kimono thật đẹp, trong rất ra dáng một Samurai. Vải này rất cao cấp đấy, tay nghề may chắc chắn phải hàng đầu đất nước đấy chứ chả đùa đâu!

– Con cũng lâu rồi không mặc trang phục này, nên hôm nay muốn mặc thôi ạ!

– Xin lổi cả nhà nhé, đễ cả nhà phải đợi lâu rồi, dọn lên bàn đi!

Người xuất hiện và chào hỏi Shiro là mẹ Aiko, Thái tử phi Masako. Theo sau bà nghe hiệu lệnh bốn năm người hầu đang mang thức ăn dọn lên. Đồ ăn dọn lên là Kaiseki Ryori được nhắc đến như phần ẩm thực tinh tế và tinh túy nhất. Đó là bữa ăn gồm rất nhiều loại rau, và cá cùng với gia vị làm từ rong biển và nấm, những món ăn toát lên được ra hương vị đặc trưng của từng món. Mọi thứ được dọn ra thì một cậu bé khoãng 10 tuổi xuất hiện. Nhìn thấy cậu bé, mẹ Aiko liền gọi đến:

– Hisahito-kun sao con lại đến đây? Con không ăn tối cùng nhà con à?

– Dạ chưa ạ! Con thấy trong bãi xe có một chiếc Veneno nên muốn ngồi thử nhưng tổng quản bảo nó là xe của hôn phu của Aiko-onee nên con đến đây.

Cậu bé nhanh nhẩu trả lời mẹ Aiko, lúc này bà quay sang Shiro có vẻ ấy nấy:

– Shiro-kun đễ cô giới thiệu thằng bé là Hoàng tử Hisahito con của Hoàng tử Fumihito và là cháu trai duy nhất của Thiên Hoàng nên từ nhỏ đã được cưng chìu. Nên có gì con cũng đừng đễ ý.

– Ầy không có gì đâu, thằng bé rất dễ thương! Nếu Hisahito-kun chưa ăn thì vào cùng ăn, ăn xong anh sẽ chở em và Aiko đi dạo được không nè?

– Yehhh!! Được ạ! Shiro-onii thật tốt! Con xin ăn ké nhà Naruhito-oji hôm nay!

– Được rồi, ngồi xuống nào!

Nghe Shiro nói ăn xong sẽ chở mình đi dạo, Hisahito liền vui vẻ, Aiko ở bên cũng vui vẻ. Tất cả ngồi xuống thì cũng đồng thanh nói:

– Itadakimasu!

– Itadakimasuuuuuuu!! nhoàn… nhoàn…

Hoàng tử bé là người ăn nhiệt tình nhất, lúc này cha Aiko liền quay sang Shiro nói:

– Shiro-kun uống sake chứ?

– Dạ được!

Mẹ Aiko rót cho cha Aiko còn Aiko rót cho Shiro. Shiro bưng ly rượu lên kính cha Aiko:

– Con kính chú một ly!

– Ta cũng kính con một ly, từ nay về sau Aiko sẽ nhờ cháu chăm sóc!

– Vâng ạ, chú cứ yên tâm!

Hai người cứ uống rồi ăn, mọi người ăn cũng rất nhiều, nhất là hoàng tử bé Hisahito. Hai người đàn ông uống khá nhiều nhưng chỉ có cha Aiko là đỏ bừng bừng còn Shiro thì vẫn như thường, không một chút dấu hiệu say, nhìn Shiro như vậy ông liền nói:

– Ây chà, tre già măng mọc! Tửu lượng của Shiro-kun thật tốt, ta uống hết nổi rồi.

– À chú quá khen! Có một việc con muốn xin phép chú.

– Chuyện gì con cứ nói đi.

– Con muốn đưa Aiko sang nhà của con ở.

Nghe Shiro muốn đưa con gái đi, ông trầm ngâm một chút. Rồi lại cười cười nói:

– Gái lớn gả chồng, trai lớn lấy vợ! Nếu nó muốn thì cứ đi, ta cũng không có ý kiến gì! Nhưng mà phải thường xuyên về thăm ta và mẹ con đấy.

– Cảm ơn Otou-sama, con sẽ thường xuyên về nhà!

Nghe cha đồng ý cho mình đến ở nhà Shiro, Aiko rất vui vẻ. Mẹ Aiko lúc này lên tiếng:

– Vali đồ của con cũng chưa tháo ra, cứ mang ra xe đưa qua nhà Shiro là được rồi. Còn những đồ khác thì ngày mai mẹ sẽ mang qua, cũng đễ xem nhà Shiro-kun đẹp như trong ảnh không!

– Không cần đâu cô, bên nhà con đã chuẩn bị đầy đủ cho Aiko rồi, thiếu gì cũng có thể mua. Không cần cô phải mất công đưa qua đâu ạ.

– Được rồi, nếu con nói vậy thì thôi, nhưng cô vẫn phải qua xem!

– Vâng, con luôn chào đón cô đến chơi!

Nghe màn trò chuyện của Shiro và mẹ Aiko, hoàng tử bé ở một bên đợi không được nửa lên tiếng:

– Em ăn xong rồi, Shiro-onii lái xe chở em với chị Aiko đi dạo nào!

– Gochisousama!

– Gochisousamaaaaaa!

Mọi người cũng hạ đũa, kết thúc bửa ăn. Mọi người đứng dậy cha Aiko thì đi về phòng ngủ, còn mẹ Aiko thì dặn dò:

– Mấy đứa đi chơi vui vẻ! Nhớ đưa Hisahito-kun về sớm, không cha mẹ nó lại lo đấy!

– Bọn con biết rồi ạ!

Nói xong đoàn người Shiro, Aiko và Hoàng tử bé đi ra cổng thì chiếc Veneno đã đậu ở đó. Ba người lên xe, Shiro làm tài xế còn Hoàng tử bé ngồi trên đùi của Aiko. Shiro mới hỏi hai người:

– Bây giờ đi đâu?

– Shiro-sama… em không biết!

– Shiro-onii! Em biết, em biết một chổ ở gần đây là khu Daimaru Tokyo địa chỉ là Marunouchi. Ở đó bán bánh cá ngon lắm!

– Được rồi theo ý Hisahito-kun, anh cũng muốn ăn thử vài món ăn vặt.

Nói xong thì Shiro nổ máy chạy ra khỏi khu Hoàng Gia. Không biết đường đi thì dùng googlemaps, chỉ có hai cây rưởi chạy chầm chậm trên đường 10p sau đã đến. Bây giờ là 8h tối người ra đường rất đông đúc, ở khu Daimaru này cũng vậy. Đủ thể loại ở trên đường như cosplay, tình nhân, vợ chồng, trẻ nhỏ, người già đi bộ khắp nơi. Trên đường lúc này mọi người chú ý nhất là một chiếc Lamborghini Veneno màu đen nhám với viền đỏ xuất hiện, mọi người bắt đầu chụp ảnh, quay phim. Chiếc xe này chăc chắn là của Shiro rồi. Xe chầm chậm chạy vào bải đổ xe ngầm của trung tâm Daimaru, tất máy từ trên xe bước xuống ba người. Shiro đi theo hướng dẫn của Hoàng tử bé và nắm tay với Aiko tiến vào thang máy, bàn tay bé bé rướng lên bấm số 5. Cửa thang máy đóng lại chừng mười mấy giây thì mở ra, đã đến tầng 5. Vẫn cứ đi theo hướng dẫn của Hisahito đến một cửa hàng nhỏ bán bánh cá Taiyaki với giá 165 Yen một cái thì thấy Hisahito đứng lại móc một cái ví nhỏ ra đếm mấy đồng tiền xu. Shiro lúc này lấy ví ra rồi móc một sắp toàn tờ 10.000 Yen đưa cho Hisahito nói:

– Anh cho em tiền tiêu vặt này.

– Ồi, cám ơn Shiro-onii. Òa… 1 2 3… 20 tờ… 20 nhân cho 10.000 là 200.000 yen! Ahaha có tiền mua quà sinh nhật cho Yuki-chan rồi.

Aiko đứng ở bên cạnh Shiro có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Shiro đã nói trước:

– Con trai cần có tiền trong người thì mới có bạn gái.

– Nhưng… cho thằng bé nhiều tiền như vậy không tốt đâu.

– Haha, có gì mà không tốt, anh thấy có tiền trong người luôn luôn… tốt!

Shiro lúc này phát hiện ra có hai người theo dõi mình, nhưng cũng giả vờ không biết đễ xem chúng làm gì nên cứ nói chuyện vói Aiko, chừng 5 phút sau Hisahito đi ra khỏi cửa hàng trên tay ba cái gói giấy, đến chổ Shiro rồi đưa mổi người một gói, giữ cho mình một gói. Mở gói giấy ra là một cái bánh hình con cá thơm phứt, nóng hổi, cắn một miếng bên trong là nhân đậu đỏ ngọt thanh. Shiro nhấm nháp một hồi thì nói:

– Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, Lisa và các nàng đang đợi anh về.

– Ùm, Hisahito-kun chúng ta về thôi, về trễ bố mẹ lại la đấy. Ngày mai có thể đi với mẹ chị đến nhà Shiro-sama xem xe.

– Ù… dạ!

Ba người đi vào thang máy xuống bài đậu xe ngầm, đi đến bên cạnh xe mình, Shiro trầm nói:

– Các người ra đi, còn đi theo tới khi nào!

Khi Aiko và Hisahito còn ngơ ngát thì từ trong góc tướng xuất hiện hai người, Hisahito sợ hãi hô lên:

– Á… bắt cóc, bắt cóc tống tiền! Nhà tôi là hoàng gia nhưng thật ra không có tiền đâu! Mổi tháng tôi chỉ có 5.000 Yen tiền tiêu vặt thôi.

– Có anh ở đây, không sao đâu Hisahito-kun. Nói đi các người theo dõi tôi làm gì, nếu trả lời sai thì hậu quả chỉ có chết!

Hai người đàn ông lúc này cười khổ, cúi chào Shiro rồi giải thích bằng tiếng Anh:

– Hiểu lầm, hiểu lầm! Ngài Shiro chúng tôi là CIA. Được Tư lệnh Jack White cử đến đễ giao hồ sơ và báo tin cho ngài biết.

– Vậy muốn báo tin gì?

Nghe hai người được Jack cử đến giọng Shiro dịu lại. Lúc này hai người lấy từ trong áo ra một tập hồ sơ và vừa nói vừa đưa cho Shiro:

– Thưa ngài, theo như tình báo của chúng tôi thì có một số phần tử khủng bố tiến vào nước Nhật và đây là hồ sơ của chúng, theo như điều tra thì có vẻ là tổ chức khủng bố ISS. Không biết do chúng giỏi hay do bộ an ninh của Nhật kém mà khi chúng vào nước thì mất hết dấu vết. Tư lệnh sợ là sẽ nhấm vào ngài nên cử chúng tôi đến báo tin. Còn về an toàn của chúng tôi luôn có người ẩn nấp bảo vệ nên ngài có thể yên tâm.

– Ùm… ta biết rồi, các anh đi đi.

Nghe Shiro và hai người chuyện, Aiko có thể hiểu được đại ý là muốn báo tin gì đó chứ cùng không biết là khủng bố. Nên hỏi Shiro:

– Shiro-sama có chuyện gì không?

– À không có gì, chỉ là Jack”già” lo chuyện không đâu thôi. Không có gì quan trọng.

– Dạ, chúng ta trước tiên đưa Hisahito-kun về Hoàng cung rồi em lấy vali xong chúng ta đến nhà anh.

Ba người lên xe đi về Hoàng cung, Shiro cũng chẵn bận tâm khủng bố vì dù có dùng tên lửa bắn hắn thì cũng chả hao cộng lông nào. Đến Hoàng Cung đợi Aiko lấy hành lí, chỉ còn lại Shiro và Hisahito chưa chịu về nhà. Lúc này Shiro móc từ trong ví ra một thẻ ATM đưa cho Hisahito, rồi nói:

– Cái thẻ này anh cho em, trong này mổi ngày rút tối đa được 1 triệu Yen, mật khẩu là 12345, 24 giờ sẽ được nạp lại tiền. Là nam nhi phải có tiền trong người mới có thể lo cho bạn gái.

– Òa… Cám ơn Shiro-onii, em thích một bạn học cùng lớp tên Yuki nhưng mà tuần sau là sinh nhật bạn ấy, mà em không đủ tiền đễ tổ chức cho bạn ấy. Bây giờ có tiền rồi! Hihi…

– Ngày mai đến nhà anh chơi thì nhớ mang đồ bơi, chứ trong nhà anh chắc không có đồ cho trẻ em.

– Ồ nhà Shiro-onii có hồ bơi sao?

– Suối nước nóng với công viên nước. Aiko sắp ra rồi! Em cũng về nhà đi.

– Dạ… Em về đây! Nhà Shiro-onii là tốt nhật mà Shiro-onii cũng là anh rể tốt nhất!!!!

Nhìn bóng lưng Hisahito nhỏ bé dần trong màng đêm, Shiro liền quay trở lại trạng thái “Thiên Sứ Vô Cảm” của mình. lúc sau thì có một tiểu mỹ nữ Aiko xuất hiện kéo theo một cái vali. Shiro mở cóp xe rồi bỏ vali vào giúp cho Aiko. Ngồi lên xe Shiro chưa nổ máy thì Aiko đã lao đến trên người Shiro, hôn vào đôi mối rồi hai chiếc lưởi quắn lấy nhau. Chừng 10 phút sau Aiko mới thả ra, hít thở cố gắng lấy từng ngụm không khí. Shiro cười dịu dàng, vừa xoa đầu Aiko vừa nói:

– Anh biết em rất muốn, nhưng Lisa còn có Emily và Sora đang đợi ở nhà. Về nhà chúng ta có thể tới sáng mà!

– Dạ…

Aiko đỏ mặt lí nhí đáp lại. Shiro liền nổ máy, chạy ra khỏi Hoàng Cung. Chiếc xe màu đen biến mất trong đường cao tốc thì trong căn phòng ngủ chính tại Đông Cung, hai người đang nói chuyện…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN