Độ Kiếp 100 Năm - Tiêu diệt tai họa!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Độ Kiếp 100 Năm


Tiêu diệt tai họa!



Trong phòng ngủ chính tại Đông Cung, sau khi Shiro đưa Aiko đi thì hai vợ chồng Thái tử Naruhito đang nói chuyện với nhau.

– Mình à, sao khi gặp Shiro-kun thì mình thấy cậu ta như thế nào?

– Hùm…

Naruhito trầm ngâm, có vẻ như đang suy tư một hồi rồi lên nói:

– Một chàng thiếu niên chỉ 16 tuổi, đẹp trai tới mức vô lí còn có thể nói là người giàu có và quyền lực có thể không chế cả cường quốc như Mỹ. Mà không kiêu ngạo, nói chuyện và hành động rất ý tứ. Tuy nói chuyện với chúng ta rất lễ phép nhưng anh lại có cảm giác như đang đối diện với người bề trên vậy. Còn có cậu ta rất ít biểu lộ cảm xúc, sắc mặt hậu như lúc nào cũng… nói thế nào nhỉ?… À là lãnh đạm mà cao quý vậy. Nhìn có khi còn có khi chất hơn cả ông nội của anh nửa!

Nghe chồng mình nói về Shiro thì Thái tử phi Masako như sáng tỏ điều gì đó. “A” lên một tiếng rồi tiếp lời chồng mình:

– A…! Đúng vậy, anh nói vậy em mới nhớ. Sáng hôm nay, khi đến sân bay đón Aiko, khi em lần đầu nhìn thấy Shiro-kun bước ra qua cửa phi cơ, giống như em đang nhìn lên bức tượng của thần vậy. Nhìn rất cao quý nhưng không giống người thường, có một cái khi chất như có thể khiến người ta muốn thờ phụng vậy. Không phải em thấy trai đẹp mà thần thánh hóa đâu…

Masako nói xong thì nhìn chồng mình như muốn nói “Làm ơn hãy tin em”, nhìn vợ mình như vậy Naruhito cười ha hả vừa nói:

– Haha… anh biết mà! Anh thật sự khi gặp Shiro-kun… chà chà nhìn cậu ta mặc trang phục Samurai kimono như đang đối diện với một chiến binh Samurai vậy. Cái khí chất ấy thật sự có thể làm tất cả binh sĩ hay tướng lĩnh địch nào đối mặt trên chiến trường cũng có thể khiến họ run rẩy mà buông vũ khí đầu hàng. Chỉ có thể gọi là một Chiến Thần được con dân thì thợ phụng còn kẻ địch sẽ run sợ!

– Có thể nói con gái của em biết cách nhìn người và may mắn được ở bên cạnh một người đàn ông suất sắc như vậy, dù chỉ ở phía sau lưng chăm lo cho gia đình cũng là một vinh dự của một người phụ nữ rồi!

– Là con gái của chúng ta! Mà ý em nói là anh không suất sắc chứ gì??? Xem ta sẽ trừng phạt em đây!

– Á… Naruhito-sama hay trừng phạt kẻ tì tiện này đi… Ần…!!!

Trong đêm khuya hai vợ chồng đang chơi trò SM và chúng ta có thể biết Aiko thừa hưởng máu M từ ai! Còn Shiro và Aiko đã về đến dinh thự, chiếc Veneno đang gầm thét lao nhanh trên con đường bên trong dinh thự tiến vào gara. Shiro và Aiko bước xuống xe và lấy hành lí ra xong, Shiro mới nói:

– Em vào nhà gọi các nàng ấy đi. Anh sẽ qua bên suối nước nóng trước.

– Dạ!

Shiro đi đến suối nước nóng nhân tạo của dinh thự, bây giờ đã có người hầu xuất hiện trong dinh thự, hầu hết đều người hầu từ tòa thanh White đến vì tìm người và huấn luyện rất mất công nên Lisa đã mang theo hơn chục người từ tòa thành. Khi vào phòng thay đồ thì cũng có hầu gái mặc yukata mỏng hầu hạ Shiro thoát phục. Đi vào gian tấm lộ thiên thì trước tiên Shiro dội một sô nước lên người rồi mới tiến vào trong suối, đây là văn hóa của Nhật dù là người có dơ hay không. Ngâm mình vào trong nước nóng, một cảm giác sảng khoái truyền đến khấp người Shiro, thờ ra một hơi rồi cảm khái một câu:

– Quay về quê hướng đúng là không khí với môi trường thân quen thật tốt!

Nhấm mắt lại dưỡng thần, không biết bao lâu sau thì Shiro nghe được tiến chân tiến vào. Vì đang thả lỏng tinh thần nên Shiro cũng không đễ ý lắm, cứ nghĩ là các nàng tiến vào nên mới nói:

– Các em đến rồi đấy à?

– Ta không phải người phụ nữ của ngươi!

Nghe một giọng nữ nhưng không quen thuộc Shiro liền cảnh giác quay lại nhìn, một người ăn mặc đồ đen chuẩn phục trang Ninja đang đứng đấy. Tuy trùm kín nhưng nhìn đôi mắt màu tím ấy vẫn có thể cho Shiro cảm giác là một mỹ nữ! Dùng thần thức kiểm tra người này và tìm kiếm harem của mình thì mới yên tâm, người này chỉ là người luyện võ chứ không phải người tu tiên, còn các nàng chỉ ngất xỉu chứ không thương tổn gì. Shiro mới trầm giọng nói:

– Nói, đến đây có mục đích gì hoặc chết… à không hiếp!

– Vì ngươi sẽ là người chết nên ta sẽ cho ngươi ra đi minh bạch. Ta nhận được lời tiên tri của thần nói ngươi là tai họa nên hôm nay ta đến đễ tiêu diệt tai họa!

Nói xong thì ninja nữ rút ra một thanh Ninjato lao nhanh đến Shiro, chỉ còn cách một mét thì “keng…keng” thanh Ninjato rớt xuống nền đá, nữ ninja lúc này hai tay đang bụm ở giửa hai chân, ánh mắt có chút mụ mị, giọng run rẩy:

– Ứ… ngươi làm gì ân… ta!

– Có lẻ cô không biết, thì tôi sẽ cho cô minh bạch. Tất cả mỹ nữ nào thấy tôi đều không tự chủ được, hay còn gọi là hứng tình ấy! Vậy chắc chắn cô là mỹ nữ rồi, yên tâm tôi sẽ rất nhanh giải thoát cô khỏi thống khổ ùm… cũng không nhanh lắm!

Vừa nói vừa bước ra khỏi suối, đập vào mắt nữ ninja là một cơ thể hoàn mỹ đến khó tin. Nhìn cây gậy thịt dài 30cm đã đứng thẳng lên hai chân cô đã không còn đứng vững và ngả đập mông xuống nền đá, không tự chủ mà la lên uy hiếp với không có chút lực lượng nào:

– Cầm thú, đừng đến ứ… đây ấn… nếu không à… ta giết…ùm…

– Sao lại không đến?

Shiro với cây gậy hùng dũng đứng trước mặt nữ ninja, mặt vô tội hỏi:

– Tránh cái thứ ứ.. dơ bẩn đó ân… ra khổi ta! Ần… ta là…Aa!!

Chưa kịp nói xong thì áo quần đã bị Shiro xé nát và thì thầm vào tai ninja nữ:

– Hãy xem thứ dơ bẩn ấy sẽ làm cô không bao giờ thoát khỏi tôi được…

Vừa nói vừa hít hương thơm của cơ thể tuyệt đẹp ấy. Làn da trắng như tuyết và mịn màn còn có mùi hương nhàn nhạt của cơ thể. Shiro đưa tay vút qua đồi núi cao ngất ấy rồi “Bốp” vổ vào bờ mông nở nan, đàn hồi ấy. Shiro thì thào một câu:

– Cảm xúc thật tốt!

Tiếp tục công việc, banh hai chân của nữ ninja ra hiện ra là một khe suối trần trụi và hồng hào lúc này đang rỉ ra một thứ nước đục đục và nhớt nhớt. Shiro đưa đại bát vào vị trí chuẩn bị bắn, nữ ninja giờ phút này chỉ có thể thở dốc, mặt ửng đỏ với giọng yếu ớt:

– Hộc… hộc… đừng… đừng đút nó vào… nó to… Aaa…!!!

Một tiếng kêu thất thanh phát ra, huyết lệ và tình thủy hòa lẫn chãy ra. Một cơn đau xé tim, xé lòng truyền đến từ bên dưới cô. Cô có thể cảm nhận rõ hình dán của cục thịt đang di chuyển nhịp nhàng trong người cô. Dần dần cơn đau dịu đi, cảm giác lẫm lạ mà cô chưa bao giờ trải qua trong đời từ từ xuất hiện. Bên ao suối nước nóng chỉ còn tiếng rên gợi dục và tiếng da thịt va chạm vào nhau…

Trời chưa sáng thì cô gái đã trải qua quá trình trở thành phụ nữ ấy cũng tỉnh lại. Cô nhìn người đàn ông trần như nhộng đã lấy đi lần đầu tiên của cô, có một giọt lệ chảy xuống. Lặng lẻ lấy một cái khăn quắn quanh người và thu dọn đồ của mình, không nói một lời nào mà biến mất trong màng đêm. Shiro lúc này mở ra, thờ dài một hơi:

– Ngày mai sẽ quay lai thôi! Trước tiên đi xem các nàng đã.

Chỉ mặc mổi cái hakama rồi đi về lâu đài. Tiến vào lâu đài rồi đi lên lầu 6, nhìn từng phòng thấy, bốn cô gái đang ngủ ngon lành trong phòng. Shiro mới đóng cửa phòng lại đi xuống tầng một, vào trong bếp lục lọi gì đó…

6 giờ sáng!

Lisa, Emily, Sora, Aiko đều cùng tỉnh dậy. Thấy mình nằm trong phòng mình mà không thấy Shiro thì hoãn hót lên đi tìm. Bốn nàng nhìn thấy nhau liền cùng lên tiếng:

– Shiro-sama đâu? Mọi người đều ngủ phòng mình sao? (x4)

Lisa nhìn có vẻ không đúng nên liền bảo mọi người:

– Lên phòng Shiro-sama xem thử!

Cả bốn đều gật đầu đi vào thang máy lên lầu 7. Ra khỏi thang máy, vội vã đi đến cửa phòng Shiro kéo ra. Nhưng tất cả mọi người đều thất vọng vì không thấy ai. Lúc đang nãn chí thì từ bên ngoài cửa sổ phòng bay đến một mùi hương:

– Hình như có người nướng thịt!

Emily vừa nói vừa chạy đến chổ cửa sổ, các cô gái khác cũng chạy theo đến. Bốn người nhìn xuống vườn nơi có vẻ như là địa điểm phát ra mùi thịt nướng thì thấy một chàng trai với mái tóc bạc dài đến hông, trên người chỉ mặc hakama và đễ lổ ra tấm lưng rộng và cơ bắp săn chắc cùng một làn da trắng không tì vét. Nhìn thấy chàng trai ấy thì bốn cô gái đều nhẹ nhõm thở ra, Emily tiếp tục lên tiếng:

– Shiro-sama có vẻ như đang nương thịt ăn, mọi người đi thay đồ rồi xuống xem người có cần giúp gì không!

Mọi người đều gật đầu rồi đi khỏi phòng rồi vào thang máy. Lúc này trong vườn Shiro đang đứng nướng thịt không xa lắm có thể thấy vài người đang tưới cây và làm vườn. Shiro nướng rất nhiều thịt, miếng nào cũng trông rất ngon và thơm ngào ngạt. Từ trong lâu đài xuất hiện bốn cô gái mặc yukata với màu tráng và họa tiết hoa khác nhau, cả bốn cô gái đều xinh như hoa hướng đến chổ Shiro nướng thịt. Shiro ngoáy lại nhìn các cô rồi cười ngọt ngào nói:

– Các em dậy rồi à, chắc cũng đói bụng lắm đúng không? Đến ngồi xuống đi, anh nướng gần xong rồi!

Bốn cô gái có vẻ ấy nấy nhìn Shiro. Lisa đi đến bên canh Shiro nói:

– Xin lổi Shiro-sama, hôm qua bọn em ngủ quên mất. Còn nấu nướng anh có thể gọi em hoặc đầu bếp cũng được mà, sao phải tự mình làm chứ?

Shiro vẫn giữ nụ cười của mình hôn lên môi Lisa một chút rồi thả ra, cười nói:

– Ha ha… không sao! Hôm qua ai cũng ở trên máy bay mà, mệt mỏi là chuyện bình thường thôi. Còn nướng thịt là do anh muốn một lần trổ tài nghệ cho các em xem. Thôi không nói nửa ngồi xuống đi, xong rồi này!

Vừa nói Shiro vừa lấy hết thịt nướng trên vỉ nướng đặt lên đĩa trên bàn rồi ngồi xuống ghế. Shiro nướng yakitori và hambagu, còn có làm nướng sốt demi-glace đễ ăn hambagu nửa. Trên bàn còn có onigiri gói trong rong biển nori có vẻ như cơm mới nấu vì cơm còn bóc khói. Nhìn tất cả đồ ăn trên bàn các cô gái đều ngạc nhiên, Sora là người đầu tiêng lên tiếng:

– Quòa… Shiro! Anh còn biết nấu ăn à? Ôi thơm qua, chắc là ngon lắm đây!

Shiro cười cười rồi chấp tay nói:

– itadakimasu!

– itadakimasuuuu…

Mọi người cũng nói theo rồi đều lấy đũa gắp đồ ăn. Người lên đầu tiên là Aiko:

– Oishi…!!! Hambagu với sốt ngon quá… Shiro-sama thật tuyệt!

– Yakitori này Shiro-sama nướng vừa chín tới, rất mềm và không bị khô. Con phải cố gắng học hỏi người mới được!

Người tiếp lời Aiko là Emily. Lisa ngồi lặng lẽ một bên vừa ăn onigiri vừa rơi lệ, Shiro nhìn biểu hiện của Lisa thì lo lắng:

– Lisa làm sao vậy? Cay quá hay sao thế? Nếu cay quá thì thôi không cần ráng ăn đâu!

Lisa ngước lên nhìn Shiro, lắc lắc đầu:

– Khôn… không phải… em chỉ thấy hạnh phúc thôi… cuối cùng cũng được ăn lại đồ ăn của Shiro-sama nấu, nên không kìm được nước mắt… em không sao mọi người tiếp đi!

Lau lau nước mắt, Lisa lại nở một nụ cười hạnh phúc nói với mọi người. Mọi người thấy không sao thì lại tiếp tục ăn. Sau gần nửa tiếng vừa ăn vừa nói chuyện về dự định sẽ làm trong ngày, mà thức ăn cũng không còn sót lại cái gì. Kết thúc bửa ăn thì đã có người hầu đến dọn dẹp còn hiện tại Lisa đang pha trà cho Shiro thưởng thức. Ở cổng chính chạy vào một chiếc Mini Cooper màu hồng, với thị lực của Shiro có thể nhìn thấy trên xe có bốn người, ba người phụ nữ trung niên và một cậu bé chừng mười tuổi. Cậu bé có vẻ rất háo hức, còn hai nữ trung niên ngồi phía sau thì đang trầm trồ chỉ trỏ xung quanh. Shiro cười cười nói với Aiko:

– Mẹ em và bạn của bà đến đấy, còn có Hoàng tử bé Hisahito nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN