Đó là yêu sao ??? - Chương 3: Người đàn ông này chui ra từ đâu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Đó là yêu sao ???


Chương 3: Người đàn ông này chui ra từ đâu?


“A lô con nghe”

“Con trai tại sao giọng con lại uể oải như vậy, ai chọc con sao?”

“Không phải là tại mẹ sao?”

“Thì ra là mẹ làm con buồn sao, mà mẹ đã làm chuyện gì nào?”

“Mẹ còn hỏi con sao, không phải là chuyện cưới vợ của con sao?”

“Ồ thì ra con trai của mẹ đã muốn cưới vợ rồi sao?”

“Con nói vậy lúc nào chứ!…” Đúng là quá gian xảo mà.

“Tối nay con không về được không? con còn nhiều việc giải quyết ở công ty…”

“Tối nay về ngay cho mẹ không có lý do gì hết, tối nay có con gái Chủ tịch Trương…”

“Mẹ định làm thật sao. con đã nói là con không muốn lấy vợ không có nghĩa là con không có bạn gái…” Hình như nghe có mâu thuẫn ở đâu đó thì phải.

“Con đã có bạn gái rồi sao, vậy nói mẹ nghe cô gái đó như thế nào?”

(Háo hức ghê chưa mới lúc nãy còn quát tháo mình, mẹ làm giống như con trai mẹ sắp ế không bằng, nhưng mà mình có bạn gái lúc nào chứ)

“Ư…ừ … cô ấy là một cô gái hay ngại ngùng….” Làm sao đây, thì ra anh cũng có mặt thất bại thế này.

“Làm sao nữa…”

“ừm thì… ” Cô gái nào đây, anh đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thì mắt anh cũng chỉ dừng lại trên cô gái lúc nãy…

“Cô ấy là một người kín đáo, sống nội tâm, cô ấy có mái tóc ngang vai, cô ấy không được cao cho lắm, với lại cô ấy cũng không xinh đẹp [ chỉ là đủ xinh, anh âm thầm bổ sung một câu] nhưng mà ở cô ấy, con có cảm giác ấm áp, cô ấy cho con cảm giác bình yên của một gia đình …Lúc này khóe miệng anh đã bất giác cong lên từ lúc nào, đôi mắt luôn dõi theo bóng nhỏ phía trước, đến bản thân anh cũng không phát giác. Đến khi cô gái kia chuẩn bị đi tính tiền anh mới hồi tỉnh, giờ hiện tại anh mới mức độ nghiêm trọng đến thế nào.

“Thì ra con trai mẹ đã yêu thật rồi, vậy tranh thủ tối nay dẫn cô ấy gặp mẹ nhé”

“Mẹ ơi, khoan đã…” tắt máy mất rồi, chết tiệt!!!

Anh vội vàng sải bước chân tìm kiếm cô gái lúc nãy, anh cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo, anh chỉ biết bản thân mình lúc này cần tìm thấy cô gái lúc nãy thôi.

Cuối cùng anh cũng thấy cô gái trong dãy người chờ tính tiền phía trước. Anh bật cười cho tính vội vàng của mình mấy phút trước, ngày hôm nay anh đã trải qua biết bao nhiêu cảm xúc, không biết điều gì còn chờ anh nữa đây. Lặng lẽ quan sát cô gái phía trước, dáng người nhỏ bé, chắc chỉ tới ngang ngực anh, mái tóc ngang vai đen bóng, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, đôi mắt luôn nhìn về phía trước đôi lúc lại nhìn xuống xe chứa đồ của mình, đặc biệt đôi môi hơi mím lại, vểnh lên… trông rất dễ thương.

Azz… anh có được coi là tên biến thái không đây.

Tại sao cô luôn có cảm giác có người đang nhìn cô, không biết có phải tên ăn trộm nào không, nghĩ vậy cô cầm chắc chiếc xe hàng của mình, mắt luôn kiểm tra mọi thứ trong xe có còn đủ hay không. Không phải trên tivi mấy bữa nay luôn phát những tin tức như thế này sao. Cô ít ra khỏi nhà, đâu phải là cô không cập nhật tin tức. Không phải tin tức thời sự thường là rất chính xác sao.

Mà cái tin tức đang phát sóng trên chiếc tivi màn hình siêu phẳng kia cũng được coi là chính xác đi

[Vào lúc khoảng 11 giờ trưa nay, căn nhà hai tầng ở đường xx, phố xx bất ngờ đổ sập xuống, rất may mắn không có tai nạn nào xảy ra. hiện giờ chưa rõ nguyên nhân, cơ quan chức năng hiện đang tiến hành điều tra làm rõ nguyên nhân. Theo mọi nguồn tin chúng tôi biết thì căn nhà hiện giờ do một cô gái đang sở hữu, còn danh tánh của cô gái này chúng tôi cũng đang trong quá trình làm rõ]

[căn nhà hai tầng, đường xx, phố xx không phải là nhà của mình đó sao, dù không muốn tin nhưng hình ảnh rõ nét như vậy còn chối đi đâu. Mà cô gái đang nhắc đến không phải là mình đó sao? còn tìm hiểu gì nữa]

“Ôi nhà của mình…”

Nếu mà anh biết cô nghĩ anh là ăn trộm, không biết anh sẽ làm gì. Mà cái căn nhà đang chiếu trên tivi kia, nhìn cũng đủ biết là do lâu năm không được tu sửa lại, đang bị xuống cấp, còn tiến hành điều tra gì nữa. Đúng là mấy nhà chức năng rảnh rỗi không có việc gì để làm.

“Ôi nhà của mình”

Đó không phải là tiếng của cô ấy sao. “nhà của mình”, thì ra đó là nhà của cô ấy, mà trong đầu của anh bây giờ cũng lóe lên cái ý tưởng không mấy tốt đẹp cho lắm. Môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, nhưng không ai biết trong đầu anh đang suy toán chuyện gì.

(Giờ cuộc vui mới bắt đầu…)

Anh lặng lẽ quay gót trở về, mặc kệ cảnh ồn ào phía trước đang diễn ra.

“Cô gái thì ra đó là nhà của cô sao?”

“Tội nghiệp cô gái”

“Mau mau tính tiền cho cô gái này trước đi”

“Cô gái có sao không?”

Cô thật sự chẳng nghe được gì nữa, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người cô chứ, cuộc sống của cô sau này sẽ ra sao đây. Căn nhà duy nhất ba mẹ để lại cô cũng không giữ được.

Mọi người xung quanh nói gì cô cũng không nghe thấy nữa, cô lặng lẽ rút tiền, cầm túi đồ của mình bước về phía cửa của siêu thị.

“Tội nghiệp”

Cô ghét ánh mắt thương hại của họ, cô ghét bản thân mình tại sao lại vô dụng như vậy. Giờ trong lòng cô rất hoang mang, sợ hãi, không biết bước tiếp theo cô sẽ làm gì đây.

Cô đứng trước cửa siêu thị, ngước khuôn mặt nhìn lên bầu trời kia, nhắmmắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai gò má. [Ba mẹ, con thật sự nhớ hai người].

Anh dựa vào cửa xe, nhìn sự bất lực của cô gái ấy. Anh lại cảm thấy lòng mình nhói lại, muốn tiến đến bảo vệ, che chở cho cô ấy, anh rốt cuộc là bị làm sao rồi. Ảnh thật sự không hiểu nổi bản thân mình nữa.

Điện thoại trong tay run lên. “TGĐ mọi việc tôi đã điều tra xong rồi”

“Để ở phòng làm việc của tôi, tôi tới ngay”

Nhìn cô gái ấy lần cuối, anh bước vào trong xe, quay đầu xe chạy đi.

(Không biết việc mình làm có đúng hay không?)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN