Đồ ngốc, tôi chỉ cần mình em thôi!!
Chương 1: Chạm mặt
Một buổi sáng trong lành ở một góc nhỏ trong thành phố X to lớn xa hoa. Trong một căn nhà màu trắng 3 tầng với rất nhiều hoa hồng và sơn trà được trồng xung quanh, ánh nắng chiếu xuống làm cho khung cảnh càng thêm trung hòa và đẹp đẽ. Và trong cái khung cảnh yên bình ấy, có một chàng trai cao lớn, ẩn mái tóc màu xanh nhạt rối che vầng trán cao là đôi mắt màu nâu, mặc quần tây đen, giày bata trắng cổ cao kết hợp với áo sơ mi tay dài sọc viền đen, cổ đeo cavarat đang bất đắc dĩ chơi kéo co với một con heo mũm mĩm với làn da trắng nõn, mái tóc cũng màu xanh nhạt lai màu bạch kim, đang mặc một bộ đồ con giống Pikachu màu vàng đang ngáp ngắn ngáp dài trên giường.
-“An, dậy đi học nào, anh hai xin em đó.”
-“Anh hai, anh cho em ngủ một lát nữa nha, anh hai dễ thương”-Người này chắp tay, miệng nói mắt vẫn nhắm tịt hoàn toàn không hề có ý định đi ra khỏi giường.
-“Dậy-đi-học-trễ-lắm-rồi-năn-nỉ-em-đó”-Mặt mày nhăn nhó cố gằng từng tiếng trong tiếng thở dốc.
-“Em muốn ngủ một chút nữa”-Tay quơ quào xung quanh cố gỡ tay chàng trai ra.
-“Dậy đi học”
-“Em không muốn để yên cho em ngủ”
-“Được, em ngủ đi, em cứ nằm đó choqf anh hai nói cho mẹ biết. Trưa này chịu khó nhịn đói rồi nhìn đống truyện và ngôn tình của em bị đốt đi a.”-Chàng trai vừa giứt lời cô gái nãy giờ đang nằm trên giường bật dậy như lò xo.
-“Báo cáo anh hai, Lâm Khánh An có mặt”-Khánh an đứng nghiêm giơ tay chào kiểu quân ngũ.
-“Good, five minutes, star”-Khánh Minh nhìn đồng hồ cười nói, Khánh An ngay lập tức lao vào WC với một tốc độ ánh sáng, còn anh thì xuống phòng khách vừa uống trà vừa nhìn đồng hồ điếm từng giây. Ít phút sau Khánh An tất bật chạy tư trên cầu thang xuống.
-“2’38’59, tốt lắm, An An hôm nay rất tiến bộ”-Khánh Minh mỉm cười hài lòng xoa đầu nó đang chống đầu gối thở dốc.
-“Anh hai ăn hiếp em khi nào mẹ về em méc mẹ cho mẹ cho anh coi”-Môi bặm lại, long lanh nước mắt như chực rơi xuống, môi bặm lại nhìn anh với vẻ mặt ấm ức.
-“Anh xin lỗi, nhưng đâu phải là anh sai, do em không chịu dậy chứ bộ. Mà em có méc mẹ thì mẹ cũng chỉ bênh anh thôi à. Bây giờ thì anh em mình đi học thôi”-Khánh Minh bẹo nhẹ cái má mũm mĩm của nó rồi bước đi ra gara.
~~~~~~~~~~~~ Một chút lời tự bạch a~~~~~~~~~~~
-Komichiqua mina(*vẫy vẫy tay*) mình là Lâm Khánh An, năm nay mình 16 tuổi(sắp 17), mình là con út trong nhà . Lâm Khánh An tớ đây là kiểu người sống theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng, tiết kiệm klr hết mức có thể(Kiểu như mèo ak).Mình thích đọc truyện,ngôn tình, sách nói chung là liên quan đến chữ vì mình thích như thế. Người lúc nãy vừa gọi mình dậy một cách kiên nhẫn chính là anh trai cực cute nổi tiếng của mình-Lâm Khánh Minh. Bố mẹ của mình thì rất hay vắng nhà nên mình và anh trai phải sống tự lập từ khi còn rất nhỏ, đôi khi hai anh em mình tự nhìn nhau hỏi không biết có phải là con của bố mẹ hay không.Mà mình cũng không hiểu tại sao mà người bố hiền lành hiểu con cái hết mực của mình lại cưới mẹ mình- một người phụ nữ thì như một ma vương, lúc tức giận chẳng khác gì một ác quỷ (san: Cái con người này, mẹ cô đó nói vậy mà được hay sao?; KA: kệ tôi), lúc mẹ đi công tác cho dù có ở xa hàng ngàn vạn dặm thì mẹ cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra hàng ngày của ba bố con. Haizz, và để “tiện bề chăm sóc” tớ mà Lâm Khánh Minh đã xúi giục mẹ bắt tớ(phải) thi vào trường cao trung Thái Bảo nổi tiếng mẹ tớ còn nói nếu tớ không đậu thì tớ sẽ bị đốt hết sách truyện, cấm túc đồng thời sẽ chịu khóa huấn luyện đặc biết của mẹ trong một tháng. Cái gì mà trường Thái Bảo là một trường dạy tốt, an ninh và cả kỹ luật tốt nữa chứ. Mình đã ( bị ép buộc phải) nghe lời mẹ mà thì vào cái trường quái quỷ này. Và bây giờ đây, mình phải sống một cuộc sống không mong muốn trong ngôi trường đầy anh chị em con cháu của giới hắc bạch, một nơi chẳng khác gì là sài lang hổ báo. Khổ quá đi.
San: hey mọi người, mình có một chút việc muốn nói. Do lúc nhỏ có một chút sai sót của bố Lâm nên họ của Khánh An nhà ta nhầm thành họ của mẹ Lâm là Hoàng Khánh An và không thể sửa được, nhưng hiện tại, Khánh An nhà ta rất biết ơn chuyện này.
~~~~~~~~~~~~ Kết thúc lời tự bạch~~~~~~~~~~~~~
Lớp 1-3 trường cao trung Thái Bảo.
-“Hoàng Khánh An, hôm nay có bão lớn hay sao mà cậu không đi học trễ vậy hả?- Lớp phó học tập Vương Vũ Đan đang trực nhật kinh ngạc khi thấy Khánh An ở ngoài cửa đi vào.
-“Lão đại lại hăm dọa bắt cậu dậy đi học sao? Sao anh ấy không làm thế 2 tuần trước để cậu khỏi đi học trễ nhỉ?”- Tử Vi- bạn thân của Khánh An lên tiếng trêu chọc Khánh An đang uể oải đi lại chỗ ngồi.
-“Aisssssss, mới sáng sớm anh hai đã làm ầm lên bắt ép tớ dậy đi học làm tớ muốn ngủ cũng không yên mà.”-Mặt mày nhăn nhó, tay day day thái dương.
-“Tại cậu mà ra”-Vũ Đan đi ngang qua xoa xoa đầu nó cười nói.
-“Anh hai toàn ăn hiếp tớ không”- Khánh An mặt mày phụng phịu nói. Bỗng có một cánh tay quàng lên vai nó.
-“Thôi đi cô nương, tôi thấy ai mà ăn hiếp nổi cô. Mà lão đại bắt cô đến trường học thì cô cũng chịu học chắc, không ngủ thì cúp tiết. Tớ không biết tại sao anh Minh thập toàn thập mỹ như thế lại có một đứa em gái như cậu đó Hoàng Khánh An”-Người con trai gác tay lên vai nó ôm mặt nói.
-“Dương Hoàng Nam, cậu nói lại tớ nghe xem cậu có tin là cậu chết chắc trong tay tớ hay không hả.”-Khánh An huơ huơ nấm đấm trước mặt cậu bạn hoàng Nam kia.
-“Tớ thua, đánh nhau thì tớ không đánh lại cậu rồi.”-Hoàng Nam dơ tay xin hàng trước mặt nó.
-“Oài, à mà hôm nay có tiết của cô chủ nhiệm không?”- Nghe câu hỏi của nó thì cả lớp đồng thanh đáp 1 lần.
-“Không có. Tụi tớ chắc chắn là cấu sẽ trốn học ngày hôm nay cho xem”- Cả lớp giấu câu sau ở trong lòng.
-“ Vậy hôm nay tớ cúp, Hoàng Nam chép bài giúp tớ a”- Nó vỗ vai Hoàng Nam một cái rồi đi ra cửa.
-“Thôi chết”-Tử Vi từ nãy đến giờ im lặng thì tự nhiên lên tiếng.
-“Chuyện gì vậy Vi?”-Vũ Đan lên tiếng hỏi cô.
-“ Tớ quên không nói cho cậu ấy biết hôm nay hội phó hội học sinh Hắc Thiên Phong về nước rồi An An sẽ ra sao đây khi gặp phải hội phó đây?”.
-“Kệ cậu ấy đi, cậu chứ đâu phải là bảo mẫu của An An đâu mà lo cho cậu ấy đến như vậy chứ. Mà còn chuyện của anh Thiên Phong cậu cứ để cho cậu ấy biết một lần cho nhớ đi để cho cậu ấy chừa không trốn học nữa.”-Hoàng Nam uể oải nói, cậu khổ rồi, chép bài cho nó. Cậu phải trả thù nó thì cậu mới hả giận được.
Cùng lúc đó ở trong khuôn viên trường, có một cô gái với mái tóc màu xanh lá nhạt, mặc cái váy đồng phục dài tới đầu gối, đang ngồi vắt céo trên một cành cao vừa nghe nhạc từ iPod vừa nằm thiu thiu ngủ. Cảm giác gió thổi nhè nhẹ đang ru một cô gái thiu thiu ngủ thật yên bình.
-“Ê, cô kia, xuống đây cho tôi”- Một giọng nam lãnh khốc lạnh lùng vang lên phá tan giấc mộng của nó khiến cho giật mình rơi xuống.
-“Coi chừng”- Chàng trai hét lên, Khánh An giữ bình tĩnh khụy một chân đáp xuống dất một cách nhẹ nhàng như trong phim kiếm hiệp. Tuy nhiên, đây không phải là phim kiếp hiệp mà là ngoài đời thực, chàng trai ngay lập tức mặt lạnh nhìn Khánh An
-“Tội trốn học. Khai tên với lớp ra đi.”- Chàng trai lạnh giọng hỏi.
-“ Trốn học…. tôi có trốn học sao?”- Khánh An ngu ngơ chỉ vào mặt mình hỏi một câu hỏi hết sức ngu ngơ làm cho chàng trai này muốn bật ngửa.
-“ Cô giả ngốc với tôi đấy hả?”
-“ A, đúng là tôi trốn học. Thôi về lớp đã,pp”- Khánh An vừa sự nhớ lại là mình đang cúp tiết liền vẩy vẩy tay với chàng trai có ý định bỏ đi. Chàng trai này liền lập tức lôi nó lại rồi bế xốc vai.
-“ Nhìn cô thì tôi biết thuộc kiểu cứng đầu rồi, bây giờ có nói cũng như không. Giờ thì cô chịu khó theo tôi lên phòng hội học sinh uống miếng trà rồi viết mấy bản kiểm điểm đi”- Chàng trai lạnh giọng nói rồi bế thốc Khánh An đi. Khánh An bây giờ nó mới biết được là nó đã bị bắt, số nó thật xui xẻo a. Lúc đi ngang qua dãy phòng các lớp, tất cả mọi người bên trong đều nhìn không chớp mắt 2 con người ồn ào đang đi ngoài hành lang trong lòng đang tự hỏi không biết là mình có nhìn nhầm hay không.
~~~~~~~~ Phòng hội học sinh ( không phận sự cấm vào )~~~~~~~
Cả phòng đang làm việc hang say thì cánh cửa được mở một cách tàn bạo. Đứng trước cửa là chàng trai lúc nãy, mọi người định đứng dậy chào thì miệng họ lập tức đông cứng lại khi thấy trên vai người này đang vác thêm một con người khác nữa và không những thế người này con là con gái.
-“ Thả tôi xuống, tên điên này”- Khánh An bực tức hét lên, Mọi người trong hội nghe nó nói thì quai hàm cứng lại. Lần đầu họ gặp một người to gan lớn mật như cô gái này.
-“Cô dám nói tôi bị điên”-Sắc mặt chàng trai lúc nãy đanh lại, nhiệt độ trong phòng chuyển xuống âm nghìn độ khiến cho mọi người trong phòng đồng thời rét run lên.
-“Ừ đó, tên điên.”- Khánh An bực tức hét vào tai chàng trai, người này mặt sọc đen thẳng tay thả nó xuống không thương tiếc.
-“ Hội… hội phó. Cô gái này là ai vậy ạ?-“ Một thành viên trong hội rụt rè lên tiếng.
-“ Hử, cô ta trốn học bị tôi bắt được bây giờ lại thêm cái tội dám nói tôi là tên điên nữa. Tôi không biết phải phạt cô ta như thế nào đây?”- Hội phó hội học sinh nhếch mép nhìn Khánh An đang phồng mang trợn má trước mặt mình, khuôn mặt này của cậu càng khiến cho mọi người sợ hơn. Đúng lúc đó trước cửa xuất hiện một chàng trai khác.
-“Hắc Thiên Phong, cậu làm gì mà vừa về hội đã ầm ĩ lên vậy hả?”- Chàng trai mới đến mặt mày nhăn nhó hỏi vị hội phó tên Hắc Thiên Phong.
-“Hội Trưởng”- Mọi người trong hội cười tươi gọi lớn chàng trai trước cửa cửa. Hội phó Hắc Thiên Phong giơ nắm đấm ra trước mặt chàng trai lúc nãy.
-“Lâm Khánh Minh, lâu rồi không gặp”- Khánh An vừa nghe tên chàng trai mới đến liền quay mặt lại, trước mặt nó- người vừa được gọi là hội trưởng không ai khác chính là anh hai nó- Lâm Khánh Minh.
****************
Yo, minna. Chúng ta lại gặp nhau. Giờ San xin được giới thiệu các nhân vật trong truyện của mình.
-Lâm Khánh An ( Hoàng Khánh An): Học sinh cao trung năm I trường tư thục Thái Bảo lớp 1-3
Tính cách: Là một con người có tính cách mạnh mẽ, giỏi chịu đựng nhưng hơi nghiêng theo hướng bạo lực. Sống theo chủ trưởng tiết kiệm càng nhiều sức lực và càng nhiều klr càng tốt. 4 mắt (không bị cận). Hưởng gen mẹ nhiều hơn gen bố.
Học lực: Khá , giỏi. Biết ba thứ tiếng: Anh, Nhật, Hàn. Đai đen tam đẳng Karate, Đai đen nhất đẳng Akido, đai vàng Vovinam. Học chủ yểu để phòng thân.
Gia đình: Bố là người của lực lượng quốc phòng cực hiền lành yêu thương con cái và vợ nhưng khi làm việc thì chnhs thức trở thành một con ác quỷ, mẹ là cảnh sát một người nghiêm khắc, anh trai hội trưởng hội học sinh.
-Lâm Khánh Minh:Học năm II Cao trung Thái Bảo, Hội trưởng hội học sinh. Học lớp 2-5
Tích cách: Ôn nhu, hiền lành. Chiều chuộng yêu thương em gái hết mực. Nhìn như một thư sinh nho nhã nhưng khi tức giận thì cực kỳ kinh khủng.
Học lực: giỏi, xuất sắc. Biết 3 thứ tiếng: Anh, Trung, Pháp. Đai đen Thất đẳng karate, đai đen Tứ đẳng Akido.
Gia Đình: Giống Khánh An.
-Hắc Thiên Phong: Học năm II cao trung tư thục Thái Bảo, hội phó hội học sinh đồng thời là ký túc xá trưởng, là một con người rất mâu thuẫn về tính cách. Học lớp 2-5
-Học lực: Xuất sắc. Biết 6 thứ tiếng: Anh, Hàn, Trung, Nhật,Pháp, Canada. Đai đen thập đăng karate, Đai đen judo.
-Tính cách: lạnh lùng nhưng đôi lúc nóng nảy (San: Shuuya cho em mượn câu này a), tính cách ở ngoài là chững chạc, trưởng thành, lạnh lùng tàn khốc nhưng khi về nhà liền biến thành trẻ con với tình tình nhõng nhẽo, rắc rồi.
-Gia đình: Bố là chủ tịch tập đoàn Hắc Gia, mẹ là một người dễ tính hiền lành. Có một người chị gái dễ thương cực yêu thương em trai mình.
-Vu Tử Vi: Bạn thân Khánh An, học năm I cao trung tư thục Thái Bảo, lớp 1-3.
-Tính cách: hiền lành, đoan trang, hiền thục. Đôi lúc hay điên theo nó.
-Học lực: giỏi khá, biết 2 thứ tiếng Trung, Anh
-Gia Đình: Mẹ là một nhà thiết kế nổi tiếng. Bố ở nhà làm nội trợ. Cả bố mẹ cô đều là bạn thân của bố mẹ nó. CÓ một đứa em trai cực kỳ dễ thương và hiền lành
-Vương Vũ Đan+ Hoàng Bảo Nam: Một người là lớp phó học tập, một người là bạn ngồi bên cạnh suốt 4 năm sơ trung.
-Tính cách: Một người nóng nảy bồng bột, một người vui vẻ hòa đồng dễ bj nó ăn hiếp
-Học lực: Vũ Đan: Giỏi, Hoàng Nam: giỏi khá thoe tâm trạng. Một người biết chơi kiếm đạo, một người biết chơi cờ.
-Gia đình: Vũ Đan là con của một giám đốc một công ty nhỏ, Hoàng Nam là con trai một chủ tiệm bánh nổi tiếng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!