Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 11: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 11: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (1)


Ban đêm, nguyệt nhạt sao thưa.

“Cư nhiên là hắc dạ, thực thích hợp để giết người a” – Diệp Phàm ngửa mặt lên trời, giọng nói nghiền ngẫm.

Mặc dù trên trời trăng sắp tròn, thế nhưng hôm nay thời tiết nhiều mây một cách bất thường, ánh trăng nhạt nhòa không đủ sức xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp là mây. Cũng vì thế, đêm nay trời đất lộ ra một bầu không khí quỷ dị, khiến cho dù mới chừng chín giờ đêm, đảo mắt xung quanh khu biệt thự Tử Yên đã không còn một bóng người ngoài đường.

“Đi nhanh thôi, chúng ta còn chính sự cần làm” – Cung Hàn Nguyệt duỗi người một cái, lười biếng nói.

Trên người nàng lúc này đã thay đổi một bộ đồ da bó màu đen, mười phần phù hợp với hoạt động sắp tới.

Vốn nàng không muốn Diệp Phàm sát thượng Quý gia đêm nay, bởi theo nàng, để con kiến sống lâu thêm một chút cũng sẽ thể nháo phiên ra đại sự gì.

Thế nhưng Đế thệ là không có khả năng dối trá, lại thêm tối nay nhìn thấy vẻ mặt uể oải của tỷ tỷ mình, Cung Hàn Nguyệt đành phải đồng ý rồi.

Do vậy, hai người khởi hành sớm hơn dự định, tại chính sự cần thực hiện xong trước nửa đêm.

Diệt Quý gia chỉ có thể được coi là một khúc nhạc dạo.

Cấp cho Cung Vô Song một cái mê thuật nhỏ, đảm bảo nàng có một giấc ngủ an ổn bình yên cho đến tận sáng hôm sau, Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt liền dời đi.

Thành phố Nam Phong

Nằm cách thị trấn Hàn Giang có chừng hai giờ đi tàu, không sai biệt làm chừng 600 dặm đường, thành phố Nam Phong thuộc hạng đứng đầu trong các nhị lưu thành thị, chỉ đứng sau thủ đô cùng ba cái nhất lưu thành thị khác. Đương nhiên, thị trấn Hàn Giang chỉ có thể xếp hạng trung bình trong tam lưu thành thị, kém đến xa.

Lúc này, tại Quý gia phủ đệ.

Nơi đây mây đặc biệt thưa, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ khắp, toàn bộ phủ đệ phảng phất được phủ thêm một lớp sa bạc, an tĩnh tường hòa.

Đột ngột, có lưỡng đạo thân ảnh một nam một nữ quỷ dị không tiến động mà xuất hiện trên nóc nhà của một tòa biệt thự.

Cùng với sự xuất hiện của hai người, chợt mây từ đâu thi nhau kéo tới, che khuất đi vầng trăng lóa mắt kia, đông phong khởi động.

Nguyệt hắc phong cao, chi gian mơ hồ nổi lên một cỗ sát khí đang từ từ lan tỏa.

Hai người đúng là Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt.

“Nên lấy phương thức gì để chào hỏi bọn họ đây?” – Diệp Phàm vuốt cằm, trầm ngâm.

Cung Hàn Nguyệt trắng mắt liếc hắn:

“Ngươi khi dễ bọn họ, vui vẻ lắm?”

“Đây không phải vấn đề khi dễ hay không, ta đây là báo mối thù hai đời” – Diệp Phàm cười lạnh, giải thích -“Nếu chỉ đơn giản làm bọn hắn chết, đó là quá nhân từ. Ta phải khiến bọn họ chết trong sợ hãi cùng hối hận khôn cùng”

Hiển nhiên, Cung Hàn Nguyệt đã từ hắn biết được hành động của Quý Gia một đời trước, và hẳn là đời này cũng thế.

Nếu bọn chúng có cơ hội… Tiếc là không.

“Ngươi nên là Ma tộc mới đúng” – Cung Hàn Nguyệt chọc chọc eo nam nhân, trêu.

“Ma?” – Diệp Phàm bĩu môi – “Thế nào là Tiên? Thế nào là Ma? Đứng từ góc độ của tiên, ma là tà phái. Thế đứng từ góc độ của Ma thì sao? Thế nào là chính, thế nào là tà?”

Hắn hỏi ngược lại Cung Hàn Nguyệt, làm nữ nhân khẽ ngẩn ra một lát, rồi mờ mịt lắc đầu, ra điều không biết.

“Là Tiên, là Ma, ở ta nhất niệm chi gian. Là chính hay tà, chỉ cần không thẹn với tâm, thế là đối với bản thân ta là chính”

Câu nói của hắn làm nàng như có điều hiểu ra. Bất chi bất giác, Cung Hàn Nguyệt nhớ tới cái lần đầu tiên hắn gặp nàng…

Thời điểm đó, tu vi của Diệp Phàm cao hơn nàng một mảng lớn. Hắn cứu nàng ra khỏi đám thổ phỉ, thế rồi khi biết rằng nàng thân là Ma tộc, hắn không những không giết nàng, cũng không đối xử lạnh nhạt với nàng, mà ngược lại còn bảo vệ nàng một đường về tới chiến trường Tiên Ma, sau đó mới tiêu sái mà đi.

Nhớ lại, trước khi hắn rời đi, nàng có hỏi hắn hai điều, trong đó một cái là “Tại sao ngày đó ngươi không giết ta?”

Nàng còn nhớ, Diệp Phàm lúc đó tay cầm bầu rượu, nhàn nhã uống một miếng rồi mới nói “Giết ngươi? Chỉ vì ngươi là Ma tộc? Ma thì sao chứ? Sống theo bản tâm, yêu hận rõ ràng, khoái ý ân cừu, tùy ý liều lĩnh, đấy là ma. Mà sống ở trên đời, muốn được tiêu dao, so sánh với Nhân tộc luôn ép mình vào các đạo nghĩa, ta càng thiên hướng tới một cái khoái ý ân cừu”

Hồi đó, nàng cái hiểu cái không, thế rồi cũng quên đi.

Nàng chỉ nhớ mãi câu trả lời thứ hai của hắn, cũng là một lời hứa.

Chỉ là xem ra, hắn vẫn còn không liên tưởng tới kí ức ngày đó…

Phản ứng lại với thực tại, Cung Hàn Nguyệt thấy Diệp Phàm đã nhẹ nhàng nhảy xuống bên dưới mặt đất

Lăng người xuống theo, nàng duỗi một ngón tay ngọc, chỉ:

“Quý Minh Dương hiện tại liền đang dưỡng thương ở tòa biệt thự này. Chỉ là từ tình huống xem ra, tuy Quý gia không dám vọng động, thế nhưng đồng thời cũng xem thường lời đe dọa của ngươi”

Diệp Phàm nhún vai, cũng không để ý lắm.

Hắn tự tin Minh lão không dám truyền lại thiếu một chữ nào. Vậy thì chỉ có thể là Quý gia trên dưới không tin đêm nay hắn sẽ sát tới.

Nghĩ tới đó, Diệp Phàm không cấm cười nhạo một tiếng, quay người nói với Cung Hàn Nguyệt:

“Giải phong ấn cho ta, ta muốn động thủ”

Cung Hàn Nguyệt hơi chần chừ, thế rồi nàng vung tay lên, lập tức Diệp Phàm cảm nhận được tiên lực đang ồ ạt tuôn ra khắp người hắn, cùng với sự giải phóng về mặt linh hồn.

Hưng phấn với việc sức mạnh quay lại với bản thân, hắn tùy tay vung ra một tia tiên lực.

Phanh!

Tiếng nổ mạnh, cùng tiếng sụp đổ của cửa phòng vang lên, lập tức gây oanh động bốn phía.

“Chúng ta cần đẩy nhanh hành động, nếu không sẽ có rắc rối” – Cung Hàn Nguyệt nhìn lên trời, vẻ mặt thoáng hiện một nét lo lắng.

Diệp Phàm thấy nàng phản ứng như vậy, theo bản năng cũng ngẩng đầu lên nhìn nhìn.

Bất chợt, một tia linh quang trong đầu hắn hiện lên, hắn mở lời:

“Ngươi nói chính sự chính là nó?”

Nữ nhân mắt thấy Diệp Phàm cũng đang nhìn lên không trung, như có điều ám chỉ, gật gật đầu.

“Vậy thì không cần lo, hắn không trốn đi đâu được”

Cùng lúc đó, do thanh âm như sấm vang xa, tộc nhân trong Quý gia liền bị kinh động, phản ứng nhanh nhất là các cao thủ, vội vã truy tìm nguyên nhân.

Từng âm thanh trước sau xuất hiện, chợt có một người bắt được một thoáng bóng hình đang tiến vào biệt thự của Quý Minh Dương

“Không tốt, là cái kia họ Diệp, hắn muốn giết chết thiếu gia” – hắn sắc mặt đại biến, vội vã thông tri.

Một đám cao thủ hoàn hồn lại đây, cuống quýt nối đuôi nhau tung thân về hướng phòng của Quý Minh Dương.

Áng chừng qua đã thấy có chừng ba mươi bóng hình, trong đó vài bóng hành quỷ mị dẫn trước, hiển nhiên thực lực không tầm thương, vượt xa nhóm còn lại.

Mặc dù đối với Cung Hàn Nguyệt hay Diệp Phàm mà nói, vẫn chỉ là con kiến…

Mà lúc này, Diệp Phàm thô bạo đá tung cánh cửa phòng Quý Minh Dương, nhàn nhã tiến vào như chốn không người.

Trong phòng chỉ bật một cây đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mập mờ tối sắc chiếu lên khuôn mặt Diệp Phàm làm hắn trông dữ tợn dị thường; hắn lúc này chính là tử thần đi gặt hái Quý gia mạng chó.

Trên giường lớn lúc này, Quý Minh Dương đang nằm vặn vẹo thống khổ, bên cạnh là một nữ hầu đang cần thận mà lau chùi người cho hắn. Hai người nghe thấy tiếng động lớn, không hẹn mà cùng nhau nhìn ra ngoài cửa phòng.

“Quý Minh Dương, Diệp Trường Sinh ta chưa bao giờ xuất khẩu cuồng ngôn, ta nói đêm nay lấy đi ngươi mạng chó, vậy thì ngươi không thể sống đến sáng mai” – kéo một cái ghế, Diệp Phàm ngồi xuống giữa phòng, chân vắt chữ ngũ, lãnh đạm nói.

“A!!” – Quý Minh Dương còn chưa phản ứng lại đây, nữ hầu gái bên cạnh hắn lại là thất thanh hét lên – “Ngươi là ai?!! Đi ra khỏi đây, nếu không ta kêu người” – nàng nói, ngoài mạnh trong yếu.

“Thật phiền toái” – Diệp Phàm nhíu mày, khinh thường nhìn nàng lấy một cái, búng tay thi triển một cái “Trục xuất thuật” trên người nàng, đem nàng tùy cơ truyền tống rơi xuống đâu thì xuống.

Hắn đối với nữ nhân này không ôm cái gì thiện tâm, nàng trên người đầy mùi của Quý Minh Dương, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết nàng không thiếu lăn giường với hắn.

Quý Minh Dương đương trường sợ tới xanh mét mặt mày, hắn chưa bao giờ chứng kiến qua việc một người đang sống sờ sờ trước mặt hắn bị biến mất không còn vết tích như vậy.

“Cái kia… họ Diệp, ngươi đừng động vọng, chẳng mấy chốc cao thủ Quý gia liền sẽ tụ tập lại đây, giết chết ta, ngươi cũng trốn không thoát” – hắn thành khẩn nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm cúi đầu trầm mặc, không trả lời.

Nhìn thấy hắn im lặng, Quý Minh Dương cứ tưởng mình nói chuyện có hiệu quả, vội vã tiếp tục: “Chưa kể, còn nữ nhân ngươi Cung Vô Song nữa, nếu ta chết, Quý gia chắc chắn sẽ không để yên cho nàng… Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, ta đảm bảo ngươi bình an rời khỏi đây. Ngươi nếu thích Cung Vô Song, ta hứa từ bây giờ sẽ không bao giờ động đến nàng nữa, nàng là của ngươi, của ngươi tất…”

Chì là trong lòng hắn nghĩ thầm: “Buông tha? Để ta bắt được ngươi, ta phải trước mặt ngươi nhục nhã nàng, để nàng sống không bằng chết.”

“Ngươi đang lấy Vô Song ra để uy hiếp ta?” – Diệp Phàm cuối cùng là ngẩng đầu lên, hắn hỏi, giọng nói rét lạnh.

“Không không, ngươi hiểu lầm…” – Quý Minh Dương lắc đầu như trống bỏi, nội tâm nhấc lên đến cổ họng. Hắn la lớn:

“Người đâu, có người muốn ám sát ta, mau tới!!!”

Diệp Phàm cười lạnh:

“Không cần có ý đồ kéo dài thời gian, cũng không cần tiếp tục hô, trước khi ta tới đây, đã giúp ngươi thông tri tất cả bọn họ, không có gì bất ngờ mà nói, bọn họ liền tới bây giờ”

“Cái gì” – Quý Minh Dương ngỡ ngàng nhìn Diệp Phàm.

Hắn cao điệu muốn Quý gia cao thủ tụ tập hết tại đây để làm gì?

Thế rồi, nhìn tới khóe miệng hắn lóe ra một tia như có như không ý cười kia, liên tưởng tới cảnh tượng vừa rồi hắn làm biến mất nữ nô, Quý Minh Dương hầu kết một trận lăn lộn, chợt nghĩ tới một điều.

Hắn đây là muốn diệt cả Quý gia?

(Chương xong)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN