Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 12: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 12: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (2)


Ý nghĩ vừa hiện lên liền như một nỗi ám ảnh đeo đẳng lấy mà Quý Minh Dương không làm sao dứt khỏi đầu.

“Rốt cục ngươi định làm gì?” – Hắn mồ hôi lạnh ròng ròng, cảnh giác mà nhìn Diệp Phàm.

Nói thật, hiện tại việc hắn muốn làm là chạy trốn, nề hà tứ chi đã bị Minh lão theo lời của Diệp Phàm phế đi, hữu tâm vô lực.

“Ngươi trong lòng mình tự có đáp án, cần gì phải hỏi ta?” – Diệp Phàm cười lạnh.

Hắn chính là muốn nhìn thấy biểu tình này trên mặt Quý Minh Dương.

Nghĩ tới một đời trước, Quý Minh Dương sai người đánh hắn tiến vào bệnh viện, lại ác ý phá sụp tập đoàn của Cung Vô Song, giết chết đứa con tinh thần của nàng, Diệp Phàm sát khí tung hoành

Cách báo thù sung sướng nhất là gì?

Chỉ đơn giản đem thù nhân giết sao?

Không! Thế thì quá nhân từ cho hắn!

Hắn phải khiến Quý Minh Dương chịu hết những đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Tra tấn thể xác, không đủ!

Diệp Phàm phải để cho Quý Minh Dương trơ mắt nhìn thấy tiền đồ của cả gia tộc mình bị hủy hoại trước mặt hắn, thân thích của hắn lần lượt bị giết, để tinh thần của hắn bị kích thích.

Hắn muốn làm Quý Minh Dương hối hận, sau đó thống khổ muốn chết, đến thời điểm cực hạn mới kết liễu hắn.

Đương nhiên, không phải Diệp Phàm không có những biện pháp khác trực tiếp tra tấn linh hồn của Quý Minh Dương.

Chỉ là, theo quan điểm của hắn, Quý Minh Dương nghiệt chướng tuy nặng, cũng chỉ nhằm vào một giới phàm nhân mà thôi, nếu hắn sử dụng những thủ đoạn của người tu tiên, khả năng khi độ kiếp thành Thần sẽ bị nghiệt hỏa quấn thân, được nhiều hơn mất.

Chưa kể, linh hồn của phàm nhân rất yếu ớt, đùa không cẩn thận liền hôi phi yên diệt rồi, lấy gì mà tra tấn.

“Chờ cho cao thủ Quý gia tụ tập đủ, thịnh yến giết chóc sẽ được bắt đầu” – Diệp Phàm tự thuật, thế nhưng âm thanh của hắn như có ma lực va thẳng vào màng nhĩ của Quý Minh Dương, khiến hắn hoang mang, hoảng sợ, không nhịn được hét lên:

“Cuồng vọng!”

Diệp Phàm nhàn nhạt liếc hắn một cái, mỉm cười “hiền hòa”:

“Đương nhiên, ngươi sẽ có vinh dự làm món hạ tiệc, ta sẽ để ngươi từ từ nhìn thấy đầu của phụ mẫu, của trưởng bối ngươi lần lượt lăn xuống đất…”

“Nếu vậy, ngươi không nên nói nữa, nếu không hắn sẽ bị dọa chết trước tiên” – đột ngột, một thanh âm đầy nữ tính vang lên, bên trong có một tia bất đắc dĩ, lại xen một tia nín cười.

Từ trong không khí, Cung Hàn Nguyệt xuất hiện, dọa đến Quý Minh Dương trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào nàng, miệng lắp bắp không ra từ.

Diệp Phàm kéo mỹ nhân ngồi lên trên đùi mình, vuốt ve mái tóc tím của nàng

“Nghe ngươi”

Cung Hàn Nguyệt một chút cũng không ngại, coi Quý Minh Dương như không khí, nhu thuận dựa vào lòng nam nhân, ánh mắt lim dim.

“Cung Vô Song” – Quý Minh Dương ánh mắt gắt gao mà nhìn Cung Hàn Nguyệt, phẫn nộ thét lên – “Con mẹ nó đồ tiện nhân, ngươi trước mặt lão tử giả vờ trong trắng như thế nào, vậy mà bây giờ lại chủ động lao vào lòng một nam nhân khác. Lão tử nếu biết ngươi tiện như vậy, đã cho người trói…”

Phụt!

Hắn nói đến đấy, liền im lặng. Không phải không nói tiếp, mà là không có khả năng nói tiếp.

Cung Hàn Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, tiên lực hóa thành con dao ném qua, xén ngang miệng của hắn, mang theo cái lưỡi cắm phập vào bức tường đối diện.

“Thứ nhất, ta không phải Cung Vô Song, nàng là tỷ tỷ của ta. Thứ hai, nghe ngươi lải nhải thật phiền”

Quý Minh Dương kinh sợ ú ớ, thế nhưng không phát ra được câu từ nào bởi cái lưỡi của hắn đã vĩnh viễn rời khỏi cơ thể.

Không được bao lâu, một loạt những tiếng động kịch liệt truyền tới.

Rầm rầm!

Từng thân ảnh trước sau vọt tới, ai ai cũng sát khí lẫm nhiên, binh khí cầm sẵn trong tay.

“Bọn thuộc hạ tới muộn, mong thiếu gia xá tội”

Âm thanh phát ra từ một đạo thân hình lùn béo, hẳn là người cầm đầu.

Nhìn thấy Quý Minh Dương vẫn đang nằm trên giường, hắn không cấm thở dài một hơi, cũng chưa có thời gian bận tâm sát thủ đâu.

Chỉ là, sau khi hắn nói xong, không thấy Quý Minh Dương phản ứng, tò mò lại gần.

“Thiếu gia! Người đâu! Mau đưa thiếu gia đi bệnh viện” – hắn hoảng sợ khi nhìn thấy cái miệng bị toét ra hai bên, đỏ lòm là máu đang đông kết lại, hô lên.

“Các ngươi coi ta là không khí sao?” – Diệp Phàm lúc này mới chậm chạp đứng dậy, bàn tay vẫn ôm lấy eo Cung Hàn Nguyệt.

Tên béo cùng mọi người lúc này mới để ý tới, tại đây còn một nam một nữ.

Chỉ là vừa rồi bị lưng ghế che khuất, trong phòng ánh sáng lại thiếu thốn, mọi người đang tập trung hết vào Quý Minh Dương nên không ai để ý tới.

Tên béo không hổ là kẻ cầm đầu, phản ứng mau lẹ nhất:

“Giết bọn họ”

Cùng với mệnh lệnh của hắn, khắp phòng lập tức vang lên tiếng vũ khí rút ra, cùng tiếng di chuyển.

Người ở đây đều là người Quý gia, thường ngày không thiếu luyện tập cùng nhau, vì thế rất nhanh chóng đã phân phối đến những vị trí bất đồng, ẩn ẩn có xu thế vây quanh Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt.

Quý Minh Dương thấy vậy, vội vã ú ớ lên vài tiếng, chỉ tiếc ai cũng không hiểu, còn cho là hắn thúc dục bọn họ nhanh chóng giết người.

Tên béo cười dữ tợn, nói chuyện:

“Họ Diệp đúng không, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào, hôm nay đã sẽ thay thế thiếu gia hành hạ ngươi đến chết”

Diệp Phàm dường như không nghe thấy, vẫn tình chàng ý thiếp cùng với Cung Hàn Nguyệt, tạo ra một bầu không khí hết sức quái dị.

“Làm lơ ta, muốn chết” – tên béo bị bỏ qua, không nhịn được giận dữ phát động tấn công.

“Ồn ào” – Diệp Phàm lúc này mới ngẩng mặt lên, vung tay

Chỉ thấy một đám cao thủ Quý gia, dường như bị cỗ sức mạnh vô hình va chạm khiến bay ngược ra ngoài, máu phun xối xả.

Tất cả đều quần áo xộc xệch, huyết nhục mơ hồ, mất sức tái chiến

Thảm nhất chính là tên béo, hai cánh tay đương trường bị cắt, quăng quật trong không trung, bản thân văng mạnh vào một bức tường, lục phủ ngũ tạng bị kình khí chấn cho nát bét, chết đến không thể chết lại.

Bốn phương tám hướng, lập tức yên tĩnh đến quỷ dị

Trong không khí yên tĩnh ấy, giọng nói của Diệp Phàm trở nên phá lệ vang vọng:

“Quý gia chi chủ, lăn ra đây”

Cùng với lời nói, sát khí trên thân Diệp Phàm càng thêm nùng liệt, như có thể ngưng tụ thành thật chất.

Cung Hàn Nguyệt không cấm lại tò mò nhìn nam nhân đang ôm mình, mắt đẹp lấp lánh.

Sát khí của hắn nồng đậm có thể so sánh được với Ma Đế, quả thật đáng sợ.

Phải biết, ở Ma giới, Ma Đế như nàng ai không phải là một cái siêu cấp đại ma đầu, số lượng giết chóc một ngày có thể lên tới hàng vạn, cơ hồ so sánh được với một đời tu sĩ ở Tiên giới.

Cũng chỉ có giết chóc, ở Ma Giới mới có thể tồn tại mà đi lên cao hơn.

Chả lẽ ở Tiên giới, để tồn tại cũng phải sát nhiều người đến thế?

Không thể nào, nàng bản thân đã đi qua Tiên Giới, biết rõ cuộc sống ở đấy so sánh với Ma giới muốn bao nhiêu thanh bình có bấy nhiêu thanh bình.

Nàng không biết, Diệp Phàm ở Tiên giới đã trải qua những cái gì mới có thể có được luồng khí thế như vậy.

Quý Minh Dương chứng kiến một màn huyết tinh vừa rồi, đương trường bất tỉnh, hạ thân không khống chế được mà thải ra vô số nước tiểu, một mùi tanh nồng bắt đầu lan tỏa trong không khí

Nhăn lại cái mũi, Cung Hàn Nguyệt bất mãn:

“Thật kinh tởm”

Vẫy vẫy tay, nàng tạo ra một quả cầu nước, không lưu tình ném về phía hắn.

Bị sặc nước, Quý Minh Dương đột ngột tỉnh lại, ú ớ.

Tiếng Diệp Phàm lúc này một lần nữa lại vang lên

“Quý lão cẩu, nếu ngươi còn không xuất hiện, cứ mỗi phút ta sẽ hành hạ đến chết một người… Bắt đầu từ ngươi” – hắn tiện tay chỉ chỉ một thân ảnh huyết nhục mơ hồ đang bất động trên đất.

Diệp Phàm quơ quơ tay, một ngọn lửa màu tím quỷ dị xuất hiện trên đầu ngón tay trỏ của hắn.

“Hồn Hỏa, đi”

Tức thì, thân ảnh kia phát ra tiếng kêu la thảm thiết, bất chấp cơ thể đau đớn, hai tay ôm lấy đầu, bắt đầu cào lấy cào để.

Đúng, lúc này Diệp Phàm đang sử dụng hồn hỏa tra tấn thẳng linh hồn của hắn. Ở trong căn phòng này, trừ Quý Minh Dương, còn lại tất cả đều là người tu võ, miễn miễn cưỡng cưỡng thoát khỏi phạm trù người thường, thực lực dao động áng chừng bằng với tu sĩ cảnh giới Thông Mạch cảnh tiền kỳ đến trung kỳ.

Do vậy, hắn mặc dù sử dụng thủ đoạn của người tu tiên, cũng không lo nghiệt hỏa quấn thân.

Tu tiên, ba cảnh giới đầu là Thông Mạch, Ngưng Khí, Sinh Đan, mỗi đại cảnh giới chia ra làm 4 tiểu cảnh giới, gọi chung vì tiền kì, trung kì, hậu kì cùng viên mãn (đỉnh phong).

Sau Sinh Đan, đó là Lập Giới.

Một thoáng sau, nguyên một lớp da đầu bị hắn mạnh mẽ cào xuống, máu tươi tràn ra, lấp ló để lộ ra lớp thịt đỏ hòn phía dưới, thế nhưng động tác của hắn vẫn không ngừng.

Chỉ là lúc này, tiếng kêu la của hắn đã biến thành tiếng rên rỉ khô khốc.

“Cầu…giết…ta” – thân ảnh vừa không ngừng tra tấn bản thân vừa quỳ tới trước mặt Diệp Phàm, mơ hồ cầu xin.

Khuôn mặt vô cảm nhìn hắn, Diệp Phàm phất tay, thế rồi thân ảnh ngừng giãy dụa, dần dần đổ sầm về phía trước, cái đầu lông lốc lăn ra.

“Đã qua một phút, ta giữ đúng lời hứa, giết đi một người. Bây giờ là người thứ hai” – giọng nói của Diệp Phàm nhàn nhạt phát ra, lan tỏa toàn bộ Quý gia phủ đệ, không khác nào tiếng gọi của tử thần.

Đúng lúc này, tiếng gió nổi lên, một giọng già nua quát lớn từ bên ngoài truyền vào:

“Tiểu nhi càn rỡ, để mạng lại!!!”

Một đạo thân ảnh theo gió xuất hiện, song chưởng hướng Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt mà bổ.

Ôm lấy mỹ nữ, Diệp Phàm bước chéo lên bên trái một bước, hoàn mĩ tránh đi đòn đánh lén.

Thân ảnh công kích trượt, cũng liền dừng lại đứng đối mặt với hai người.

“Lão phu chính là Quý gia chi chủ”

(Chương xong)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN