Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 26: Khí linh tiểu loli cùng truyền thừa hoàn chỉnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 26: Khí linh tiểu loli cùng truyền thừa hoàn chỉnh


“Oa nha nha, cuối cùng chủ nhân cũng vào được đây nha! Linh nhi chờ ngươi hơn 20 vạn năm rồi đâu”

Bóng người tiến lại gần, thế nhưng là một cái tiểu loli.

Nàng đại khái mười một mười hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, chỉ khoảng một mét hai chiều cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt manh đát đáng yêu.

Nàng sở hữu một mái tóc rất đặc biệt, nửa đen nửa trắng, xõa dài chấm gót chân.

Bên trên nàng mặc một chiếc váy công chúa cũng được thiết kế đối lập, cùng một kiểu họa tiết thế nhưng luôn xen khẽ bên trái là đen, bên phải là trắng.

Trên dung nhan non nớt của nàng, ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt to tròn, sống động như có thể nói

Hai bên mắt cũng phân chia một đen một trắng, thế nhưng không đem lại cho người ta cảm giác không khỏe, ngược lại do đôi mắt đầy linh khí làm nàng càng thêm lanh lợi, trọc người yêu mến

“Ngươi là khí linh?” – Diệp Phàm hỏi, ánh mắt đánh giá Linh nhi.

“Là nha” – Linh nhi ngốc manh gật gật đầu.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” – hắn lại hỏi.

Linh nhi giơ lên bàn tay nhỏ xíu của mình, các ngón tay co ra gấp vào một hồi…

Nàng giờ nốt bàn tay còn lại lên.

Diệp Phàm trên mặt xuất hiện hắc tuyến, cảm giác thế nào nhỉ…

Không đáng tin cậy.

“Không nhớ nữa, Linh nhi đa số thời gian đều ở một mình trong này a, nên Linh nhi cũng không tính được” – tiểu loli khuôn mặt mếu máo, chọc người thương mến” – Linh nhi chỉ biết là, từ sau khi chủ nhân trước chết đi đến lúc chủ nhân nhắt được Âm Dương Phủ đã qua hơn 2000 vạn năm rồi”

2000 vạn năm??

Diệp Phàm không nhịn được nhìn nhiều Linh nhi thêm một lần.

Như nàng nói, vậy ít nhất số tuổi của nàng đã phải trên 2000 vạn năm rồi.

Kể cả so với tuổi thật của hắn, nàng cũng là một… lão yêu quái rồi.

Vậy tại sao…

Nàng có vẻ…

Ngốc? Manh?

Trong tưởng tượng của Diệp Phàm, nếu là khí linh đã sống 2000 vạn năm, vậy thì cũng sẽ là một cái khí linh hình dạng trung niên nhân, giọng nói phải nghe tang thương, khí chất cũng phải thâm sâu, tựa như năm dài tháng rộng, bét ra thì cũng phải là một cái nữ khí linh trưởng thành rồi, ăn nói thâm thúy.

Bản thân hắn có vài cái khí linh, khẳng định không có cái nào nhiều tuổi như Linh nhi, thế nhưng có cái nào không mang dáng vẻ tình trải với thời gian, lầm lỳ ít nói, mà đã nói chuyện ra là một đống đạo lý cao thâm.

Lại so sánh với Linh nhi, Diệp Phàm có cảm giác… vô ngữ.

“Hảo đi”

Diệp Phàm thói quen lấy tay quệt cái mũi, cũng không xoắn suýt nhiều về việc này.

“Linh nhi, ta hỏi, địa phương này” – hắn lấy tay chỉ xung quanh – “thực sự là không gian bên trong Âm Dương Phủ?”

“Là nha, đương nhiên đây không phải là nguyên bản không gian bộ dạng, mà do Linh nhi thu nạp pháp tắc cùng thiên địa chi khí của Tiên Giới và Ma Giới hồi chủ nhân còn ở thượng thiên mà diễn hóa ra nha” – Linh nhi nhảy nhót tới cạnh người Diệp Phàm, ôm lấy một bên tay của hắn, cười hì hì.

Nga?

Đâu tiên, thông qua lời của Linh Nhi, hắn biết được, nàng có thể nhìn thấy mọi khung cảnh đang xảy ra bên ngoài. Cái này hắn không lấy làm lạ, vì các khí linh của hắn cũng làm được điều này.

Phát hiện sau mới làm Diệp Phàm giật mình.

Thu nạp pháp tắc sau đó diễn sinh ra phiến thiên địa này… Mà khủng bố hơn là, tại đây, tiên ma khí và tiên khí; pháp tắc Tiên Giới và Ma Giới lại có thể đồng tồn tại mà không triệt tiêu lẫn nhau.

Điều này có ý nghĩa… hắn chỉ cần ở trong phiến thiên địa này, vấn đề thứ nhất của Tiên Ma đồng tu sẽ được giải quyết.

Chỉ cần một tác dụng này của Âm Dương Phủ lộ ra thôi, khẳng định nó sẽ bị các Tiên Đế Ma Đế Yêu Đế điên cuồng tranh đoạt, thậm chí có thể gây ra giới chiến.

Về vấn đề tính ăn mòn của tiên ma khí, nếu Âm Dương Phủ làm cho tiên ma khí cùng tiên khí có thể tồn tại song hành tại đây, khẳng định Âm Dương Quyết sẽ có phương án giúp hắn.

Rốt cục, Âm Dương Phủ là tồn tại bậc nào, mà lại có thể giải quyết vấn đề vốn tưởng vô giải một cách đơn giản như vậy?

“Nha nha, chủ nhân ngươi đừng hỏi, Linh Nhi không thể trả lời ngươi vào lúc này đâu, tu vi ngươi còn vô pháp tiếp xúc đến những vấn đề như vậy” – Linh Nhi thấy hắn ánh mắt khi nhìn nàng có chút nóng rực, vội vã chạy lui ra sau lưng Cung Hàn Nguyệt, ló ra cái đầu nhỏ mà nhược nhược nói.

Sau đó, tiểu loli cắn cắn cái môi nhỏ, ra vẻ giằng co dữ lắm, rồi mới thần bí nói ra:

“Linh Nhi chỉ nói được cho ngươi một điều, đó là Thần khí so ra với Âm Dương Phủ cũng nhược bạo”

Lần này thì cả Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt đều chấn kinh rồi. Âm Dương Phủ còn là ngưu bức hơn Thần khí, tin tức này khẳng định không thể cho bất kì ai khác biết.

Chỉ tiếc, nhìn Linh Nhi như vậy, hai người biết khẳng định tiểu loli sẽ không tiết lộ thêm điều gì nữa.

Tạm thời gạt vấn đề phẩm cấp của Âm Dương Phủ qua một bên, Diệp Phàm chợt nhớ ra một việc.

“Linh Nhi, vì sao ngươi lại biết trước… tại sao ngươi lại thu nạp pháp tắc cùng thiên địa chi khí của Tiên-Ma Giới vào trong Âm Dương Phủ?”

“Nga, việc này nha, Linh Nhi chỉ muốn chủ nhân mới chơi với Linh Nhi lâu thêm một chút, thế nên Linh nhi mới chỉ động giúp ngươi nha. Các tu sĩ nơi thượng thiên đều đơn tu đến Ngưng Mệnh Cảnh rồi độ kiếp thành Thần, kết quả tất cả đều bị lôi kiếp đánh chết, mà sự tồn tại của bọn họ cũng bị xóa đi khỏi kí ức các tu sĩ khác nha.” – Linh Nhi nhún vai, vẻ mặt hữu tâm vô lực mà nói.

“Tồn tại bị xóa đi…” – Cung Hàn Nguyệt kinh hãi nhắc lại.

“Ai nha, lại nói chuyện không nên nói rồi, hai người đừng hỏi Linh Nhi nữa” – tiểu loli hốt hoảng lúc lắc cái đầu nhỏ, sau đó liên chuyển chủ đề – “Hai người tự trảm tu vi ngay tại đây đi, địa phương này ngoài Linh Nhi cùng hai người liền không còn ai rồi, an toàn cực nha ~ A quên…”

Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt chợt nhận ra phong ấn trong cơ thể hai người đều tan biến, Cung Hàn Nguyệt lại giải nốt tầng phong ấn sau cho Diệp Phàm, lúc này cả hai người đều đã ở trạng thái điên phong.

Tiểu loli gật gù cái đầu:

“Ân, hai người tự phế tu vi sau, Hàn Nguyệt tỷ tỷ liền tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết…”

Cung Hàn Nguyệt nhìn tiểu loli, khuôn mặt có chút hắc tuyến. Bị một cái tồn tại có tuổi thọ gấp mình 20 lần nhiều gọi là tỷ tỷ, cảm giác có chút kì quái.

Thế nhưng nhìn vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt ngốc manh kia, bảo nàng gọi tiểu loli là tỷ tỷ… Nàng không nói ra mồm được.

Cũng không rối rắm chuyện xưng hô nữa, Cung Hàn Nguyệt gật nhẹ đầu, ra dấu đã hiểu.

“… Còn chủ nhân, ngươi không cần tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết, ta sẽ cung cấp cho ngươi truyền thừa hoàn chỉnh, Âm Dương Luân Hồi Quyết chỉ là bản đơn giản hóa… Hàn Nguyệt tỷ tỷ không cần sinh khí, Âm Dương Luân Hồi Quyết phẩm cấp đảm bảo chỉ đứng sau truyền thừa hoàn chỉnh, chả qua vì một vài lý do, truyền thừa hoàn chỉnh chỉ có duy nhất chủ nhân của Âm Dương Phủ mới có thể tu luyện.”

Linh Nhi có chút xin lỗi giải thích.

Cung Hàn Nguyệt cười cười, cũng không để trong lòng, bởi người được truyền thừa hoàn chỉnh là nam nhân của nàng.

Diệp Phàm ánh mắt có thâm ý nhìn Linh Nhi, trực giác cho hắn biết nàng biết Trùng Cửu là gì, cũng biết vì sao chỉ có Tiên Ma đồng tu mới có thể phi thăng Thần Giới.

Thế nhưng đã có kinh nghiệm ban chiều, dù hắn có ép được Linh Nhi nói ra hắn cũng không dám làm, hắn chỉ sợ vạn vô nhất thất, hắn nghe được câu trả lời xong, cỗ năng lượng thần bí kia lập tức xóa sổ sự tồn tại của hắn, vậy thì hắn có biết cũng không để làm gì.

Dù sao cũng đã về đến Địa Cầu, trong thời gian ngắn hắn cũng không định dời đi nơi này, chứ đừng nói hoạch định lại tu luyện chi lộ của mình một lần nữa.

Trước mắt cần làm, đó là hủy tẫn tu vi, sau đó trùng tu lại một vài cảnh giới, để có thể tiêu dao trên Địa Cầu.

Liếc mắt nhìn Cung Hàn Nguyệt, thấy nàng bất thình lình cũng đang nhìn hắn chằm chằm, nở nụ cười phong tình vạn chủng.

Hai người không hẹn mà gật đầu, sau đó đồng loạt giơ tay lên, hung hăng mà vỗ xuống…

Không biết bao lâu, Diệp Phàm tiếp thu toàn bộ truyền thừa, mở bừng mắt.

Trong chớp nhoáng ấy, nếu có ai để ý sẽ thấy, trong một bên mắt của hắn lòng đen chuyển màu trắng, còn lòng trắng biến thành màu đen, cực kì quỷ dị.

Chỉ là, hắn chớp mắt một cái, hiện tượng bất thường ấy liền biến mất.

Truyền thừa hoàn chỉnh hắn nhận được có phong ấn làm nhiều phần, mỗi khi Diệp Phàm đạt tới điều kiện, thì tầng phong ấn tiếp theo mới được mở ra.

Truyền thừa gồm có ba bản công pháp chính, mà hắn hiện tại chỉ đạt được tầng công pháp thứ nhất của mỗi bản, đó là Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, Luân Hồi Chân Kinh và Hồng Hoang Luyện Thể Quyết.

Cửu Chuyển Âm Dương Quyết là bản đầy đủ của Âm Dương Quyết.

Luân Hồi Chân Kinh là bản đầy đủ của Luân Hồi Quyết.

Hồng Hoang Luyện Thể Quyết là một bản công pháp luyện thể của các tu sĩ thời hồng hoang.

Bên cạnh đó, truyền thừa còn cung cấp tri thức luyện đan, luyện khí, cầm kì thi họa,…

Mà cũng từ tin tức có được từ truyền thừa, hắn quyết định sẽ cho các nữ nhân của mình tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết giống Cung Hàn Nguyệt.

Có hai lý do.

Thứ nhất, Âm Dương Quyết – phần chủ tu trong Âm Dương Luân Hồi Quyết – chú trọng việc âm dương giao hòa một cách tự nhiên.

Nói trắng ra một câu, chỉ cần song tu cũng có thể tăng lên cảnh giới.

Thứ hai, trong truyền thừa hắn đến được tin tức chỉ cần hắn tu luyện Cửu Chuyển Âm Dương Quyết cùng Luân Hồi Chân Kinh lên đến tầng thứ cao hơn, hắn sẽ mở ra được truyền thừa một số trận pháp độc hữu có thể tăng phúc chiến lực cho các nàng, điều kiện là các nàng cần thiết tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết.

Từ hắn xem ra, Âm Dương Luân Hồi Quyết đây là cố tình được làm ra để tăng mạnh tổng chiến lực cho người nắm giữ truyền thừa hoàn chỉnh cùng Âm Dương Phủ.

Chỉ là, Diệp Phàm cũng sẽ không sử dụng nữ nhân của mình như công cụ để tăng mạnh chiến lực của bản thân.

Điều hắn muốn, đó là nhìn thấy các nàng hảo hảo mà sống đến vui vẻ.

Hắn nhớ có một lần cách đây lâu lắm rồi, áng chừng 50 vạn năm, khi hắn vẫn chỉ là một cái tán tu, đã từng gặp một tu sĩ tên là Nguyễn Du, lấy thi nhập đạo.

Hai người uống rượu bàn việc thế nhân, trong đó có vài câu thơ của hắn mà Diệp Phàm mỗi lần nghĩ lại chỉ biết thở dài.

Lạ gì bỉ sắc tư phong

Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.

Phận sao bạc chẳng vừa thôi

Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan.

Cổ kim, hồng nhan ắt bạc mệnh, ấy là điều truyền lại của tiền nhân, cũng là điều bản thân Diệp Phàm được chứng kiến trong suốt 90 vạn năm bôn ba của hắn.

Hắn không chỉ một lần chứng kiến, nữ nhân của mình chết trước mặt, thế nhưng hắn vô lực thay đổi, vì lúc đó hắn yếu đuối!

Hắn một lần nữa đã trở về, chỉ để thay đổi lại bánh xe vận mệnh.

Cung Vô Song là hồng nhan, Cung Hàn Nguyệt cũng là hồng nhan, và còn nữa…

Các nàng rồi sẽ bạc mệnh.

Chỉ có cường giả, mới có thể chưởng khống càn khôn, mệnh không tại thiên.

Hắn thành cường giả, chưa đủ!

Diệp Phàm không dám khẳng định mình sẽ có thể luôn luôn bảo vệ các nàng.

Bản thân các nàng cũng cần trở thành cường giả, nắm giữ sinh tử của bản thân trong tay.

Chỉ có như vậy, hắn và các nàng cuối cùng mới có thể tiêu dao mà sống…

(Chương xong)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN