Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 27: Đi dạo phố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 27: Đi dạo phố


Diệp Phàm đang tu luyện, chợt có điều cảm ứng, mở mắt ra thì thấy ngay một khuôn mặt non nớt, ngũ quan như họa cơ hồ đang dính sát vào mặt hắn.

“Chủ nhân, bên ngoài trời đã sáng, hai người nên trở về thôi” – Linh Nhi nhìn thấy Diệp Phàm tỉnh lại, cười hì hì, bay lùi về sau một khoảng.

“Linh Nhi, mắt của ngươi…” – Diệp Phàm nhạy bén nhận ngay ra, hai mắt của Linh Nhi lúc này đã giống người thường vô dị.

“Nga, Linh Nhi đưa truyền thừa cho ngươi rồi, nên bây giờ Linh Nhi lại biến xinh đẹp” – tiểu loli toét miệng cười – “Chỉ cần chủ nhân không chết, truyền thừa không bị quay lại, Linh Nhi hai mắt sẽ không thành gấu trúc nữa”

Diệp Phàm gật đầu, đưa mắt nhìn Cung Hàn Nguyệt.

Chung quy, hai người tu luyện vẫn là hệ thống Trùng Cửu, bởi lẽ dù là Âm Dương Luân Hồi Quyết, cả ba bản công pháp truyền thừa đều phân chia cảnh giới như vậy.

Cung Hàn Nguyệt lúc này cảnh giới đã dừng lại ở Thông Mạch Cảnh trung kỳ.

Hắn lúc này vẫn dừng lại ở Thông Mạch Cảnh tiền kỳ.

Hai người tu luyện tốc độ khẳng định không kém nhau là bao, vì đều đã là Ngưng Mệnh cảnh đỉnh phong, trảm tu vi để trùng tu.

Trên thực tế, Diệp Phàm sử dụng pháp quyết bản đầy đủ, tốc độ tu luyện còn có một tia nhỉnh hơn.

Khác biệt nằm số lượng kinh mạch Cửu Chuyển Âm Dương Quyết cùng Âm Dương Quyết có thể đả thông.

Thông Mạch Cảnh, nghĩa là đả thông kinh mạch, nới rộng và làm chúng kiên cố, thừa nhận được thiên địa linh khí đánh sâu vào ở những cảnh giới phía sau.

Ở thượng thiên, cho dù là pháp quyết cao cấp nhất, số lượng kinh mạch có thể mở ra ở Thông Mạch Cảnh đó là 36 kinh mạch.

Sau đó, lên các cảnh giới cao hơn, kinh mạch là không thể đả thông bằng công pháp, mà chỉ có gặp được một số thiên tài địa bảo mới có thể mở thêm ra.

Bản thân Diệp Phàm lúc đầu không có pháp quyết cao cấp, chỉ mở ra được 24 kinh mạch. May mắn sau này hắn có kì ngộ, lại mở được thêm 26 đầu nữa, thành 50 đầu kinh mạch, đó là tiền vốn khiến hắn có thể leo lên vị trí Tiên Đế.

Theo như hắn biết, số lượng kinh mạch được mở ra nhiều nhất cũng chỉ có 54 đầu thôi, đó không ai khác chính là đệ nhất cao thủ nơi thượng thiên, Ma Nử Tử Nguyệt – Cung Hàn Nguyệt.

Vậy mà, lúc này đây hắn có trong tay hai bản pháp quyết, Âm Dương Quyết là bản đơn giản hóa cũng đã mở ra được 90 đầu kinh mạch, còn Cửu Chuyển Âm Dương Quyết có thể mở ra tất cả 108 đầu kinh mạch.

Trong đó, Âm Dương Quyết chia 90 đầu kinh mạch vì 36 đầu Hoạt Mạch, 36 đầu Tử Mạch và 18 đầu Dung Mạch.

Cửu Chuyển Âm Dương Quyết chia 108 đầu kinh mạch làm 36 đầu Hoạt Mạch, 36 đầu Tử Mạch và 36 đầu Dung Mạch.

Hai bản pháp quyết này dùng để giải quyết vấn đề Tiên Ma đồng tu rất đơn giản: Lấy Tiên vì Dương, Ma vì Âm.

Hoạt Mạch để chứa Tiên khí, sau hóa thành dương chi lực

Tử Mạch để chứa Ma khí, sau hóa thành âm chi lực, bởi Ma khí cùng âm chi lực đều có một đặc tính là ăn mòn.

Cuối cùng, Dung Mạch để chứa âm dương chi lực.

Âm dương chi lực ở đây không phải là trộn lẫn âm chi lực cùng dương chi lực, điều này là bất khả thi do âm dương tương khắc; nó là sự dung hợp của âm chi lực và dương chi lực hóa thành một dạng chi khí cao cấp hơn, lúc đó trong âm có dương, trong dương có âm.

Để dung hợp được cũng không phải là việc dễ dàng, đương nhiên, đó là chuyện nói sau.

“Linh Nhi, làm sao để ra ngoài? – Diệp Phàm hỏi, hắn không cảm nhận được một tia liên hệ nào giữa mình cùng thế giới bên ngoài.

“Nga, Linh Nhi quên không trao quyền kiểm soát Âm Dương Phủ cho chủ nhân” – tiểu loli le lưỡi cười xòa.

Sau đó, nàng vẫy tay một cái, Diệp Phàm lập tức cảm nhận được tâm thần của mình có liên hệ cùng vùng không gian này, cũng có thể đơn giản đi ra ngoài chỉ bằng nhất niệm.

Ngày hôm qua, do Diệp Phàm đã giải quyết khó khăn của công ty, Cung Vô Song đành thất hứa với muội muội mình để sắp xếp lại mọi thứ, đưa Thiên Vũ tập đoàn trở lại vận hành như bình thường.

Vì vậy, sáng hôm nay, nàng quyết định nghỉ một buổi, hảo hảo cùng muội muội đi dạo phố sau mấy năm không gặp.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc bằng việc tam nữ tranh nhau vét sạch sẽ đồ ăn, hiển nhiên do người xuống bếp sáng nay vẫn là Diệp Phàm.

Bốn người kéo nhau lên con xe BMW màu trắng, Cung Vô Song làm người lái, Diệp Phàm ngồi ở tay ghế phụ, phía sau là nhị nữ.

Đối với tam nữ, đây là đi chơi, thế nhưng với Diệp Phàm, cái này gọi là đi làm không công.

Bồi nữ nhân đi dạo phố luôn là một trong những việc có thể làm Diệp Phàm nghe xong nhụt chí.

Nề hà Cung Vô Song cũng muốn hắn đi, khó được nàng mở lời, Diệp Phàm đâu dám từ chối?

Ngồi trên xe, hắn thực sự muốn hỏi Đông Hoàng Phi Phi cùng Cung Hàn Nguyệt: hôm qua hai ngươi mua chưa tận hứng hay sao, hôm nay làm gì không làm, một hai phải đi dạo phố!?

Xuống tới khu trung tâm, bốn người thuận lợi đỗ xe, sau đó chia ra hai nhóm trước sau tiến vào khu mua sắm.

Tại sao lại là hai nhóm?

Đơn giản tại Đông Hoàng Phi Phi đã nhanh chóng làm thân với tỷ muội Cung Vô Song, sau đó ba người dắt tay nhau mà đi, ném lại Diệp Phàm phía sau một đoạn

Đối với điều này, Diệp Phàm không biết nói gì hơn, đành chậm rãi bước theo phía sau, mặc các nàng tung hoành.

Ba vị mỹ nữ cùng nhau dạo phố, khẳng định sẽ thành tâm điểm của sự chú ý, nhất là khi các nàng mỗi người một vẻ.

Đông Hoàng Phi Phi chọn trang phục là màu trắng váy áo, phụ trợ tôn lên làn da thanh khiết của nàng, khuôn mặt thanh thuần còn chưa tan đi vẻ non nớt, đôi mắt trong veo đang như tò mò bảo bảo ngó quanh, trông nàng giống một đóa tuyết liên hoa đang chớm nở.

Cung Vô Song hiếm thấy chuyển sang hưu nhàn trang, bên trên là áo phông trắng, hạ thân mặc quần jean đen, ống bó đem đôi chân thon dài của nàng gắt gao ôm lấy, khiến thân hình vốn đã lả lướt man diệu của nàng phụ trợ càng thêm rõ nét. Gương mặt vốn lãnh diễm lúc này lại có ý cười mờ nhạt như có như không, làm nàng toát ra vẻ tươi mát, là đóa hoa lan đã nở rộ.

Cung Hàn Nguyệt trang điểm cùng lựa chọn trang phục giống hệt tỷ tỷ, khiến hai người không khác gì một cặp song bào thai, chỉ là vẫn có thể phân biệt qua màu tóc, tỷ tỷ là tóc đen còn muội muội là tóc tím nhạt. Trái ngược với tỷ tỷ đem lại cảm giác chớ gần, nàng mang theo một cổ dụ hoặc trong từng cái giơ tay nhấc chân. Thân là Mị Ma, cho dù đã tự phế tu vi, thế nhưng mị lực của nàng không phải người thường có thể chống cự. Vì vậy, trong tam nữ, nàng bị nam nhân chú mục nhiều nhất, giống như một đóa mân côi tím, dù biết có gai nhưng vẫn có kẻ muốn hái.

Diệp Phàm thấy vậy thực bất đắc dĩ, Cung Hàn Nguyệt sao có thể không kiểm soát được việc thu phóng mị lực… đây là cố tình thu hút ánh nhìn của nam nhân, bắt hắn sắm vai hộ hoa a!

Lúc này đây, được huề tam mỹ đồng hành, Diệp Phàm bị vô số ánh mắt nam sinh ghen ghét cùng hâm mộ dừng trên người.

Hắn trực tiếp làm ngơ, nhàn nhã cùng tam nữ tiến vào một cửa hàng thời trang gần đó.

Cửa hàng thời trang này tên là Armani, thấy người ra vào tương đối thiếu, chắc do giá cả không phải tầng lớp bình dân xã hội có thể dễ dàng chấp nhận.

Tam nữ tiến vào, tiếp thị viên hai bên lập tức cúi người chào đón, rốt cục căn cứ vào giá trị nhan sắc của các nàng, cùng với trang phục, có thể thấy mấy nữ không phú thì quý.

Đến lượt Diệp Phàm, do hắn đi phía sau, trông qua không giống như đi cùng với Cung Vô Song các nàng, tiếp thị viên lập tức dùng ánh mắt soi mói nhìn hắn, thế rồi khinh khỉnh mà quay đi, thái độ ngược lại hoàn toàn.

Thực tế, đồ trên người Diệp Phàm mặc là do Cung Vô Song đặt trong tủ đồ từ trước.

Nàng thời điểm đó không có thời gian, mà cũng không thực sự nghĩ bồi hắn đi mua đồ, đơn giản để gọi thợ may chuyên nghiệp đến ấn định làm cho hắn đủ loại trang phục.

Tính ra, bộ đồ hắn mặc ở trên người giá trị không thua kém loạt trang phục tam nữ đang mặc.

Chỉ là đồ đặc chế theo yêu cầu không có nhãn mác, mà nhóm nữ tiếp thị tầm mắt chỉ đủ để phân biệt người dựa trên nhãn hiệu trang phục, hoặc là cách ăn mặc.

Diệp Phàm trên người là quần bò cùng áo phông, trông qua không có phong thái của kẻ quyền quý, lại cũng không có nhãn hiệu, thành ra bị coi là thành phần đến xem náo nhiệt.

Loại người như vậy vốn không ít, thậm chí có vài người còn lôi điện thoại ra tự chụp ảnh để trang bức, các nàng gặp nhiều không hiếm lạ, cũng không muốn phản ứng.

Diệp Phàm thấy thái độ hai nữ tiếp thị như vậy, cũng không so đo, hai tay chắp sau lưng, không mau không chậm bước vào.

“Khiếp! Nghèo rớt còn trang cái gì, thực sự cho mình là khách hàng không bằng”

Một nữ tiếp thị thì thầm mỉa mai.

Thế nhưng lập tức, nàng mắt trợn tròn, miệng há hốc.

“Tỷ phu, ngươi lại đây chọn đồ cho ta và tỷ tỷ nha” – Cung Hàn Nguyệt lao ra, bám lấy một bên tay Diệp Phàm, lôi kéo đi vào gian hàng cho nữ.

Tỷ phu!?

Nữ tiếp thị này nhận ra ngay Cung Hàn Nguyệt là một trong tam nữ vừa rồi, chỉ số nhan sắc các nàng quá cao, muốn quên được thật không phải dễ.

Mỹ nữ lại gọi nam nhân kia là tỷ phu, lại còn chọn đồ cho nàng cùng tỷ tỷ??

Nói vậy, hắn là nam nhân của vị mỹ nữ có khuôn mặt lạnh băng kia??

Nếu hắn mà mang thù, phản ánh với giám đốc của các nàng, khẳng định cả hai nàng sẽ bị đuổi việc.

Cả hai tiếp thị viên đứng trơ ra như ngốc, nhớ lại thái độ lạnh nhạt vừa rồi của mình, trong lòng hối hận cùng lo lắng không thôi.

Diệp Phàm không có tâm tình kia, hắn lười cùng những kẻ mắt chó xem người thấp ấy chấp nhặt.

Sau khúc nhạc nhỏ ấy, cuộc mua sắm của bốn người diễn ra vô cùng thuận lời, mặc dù tam nữ đi đến đâu cũng bị nhân chú mục, nhất là nam nhân.

May mắn là họ có vẻ tự có mình hiểu lấy, cũng không ai lại gần tiếp cận tam nữ.

Diệp Phàm đảo cũng được thanh nhàn, chỉ là hắn hai tay không ngừng bao lớn bao nhỏ, số lượng tăng dần đều, mà do ở chốn đông người, hắn lại không tiện đút tất cả vào nhẫn trữ vật. Kết quả, hắn chỉ có khổ sở theo sau tam nữ, không rên một lời…

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, khi đã lượn trên dưới chục cái cửa hàng, trong tay Diệp Phàm ngót nghét ba chục cái túi, cuộc mua sắm của tam nữ mới tạm thời dừng lại khi Đông Hoàng Phi Phi nhìn thấy một quán Starbucks.

“Chúng ta vào kia nghỉ được không? Ta có điểm khát”

Ý kiến của nàng được cả nhóm tán đồng, vì vậy bốn người kéo nhau đi vào.

“Vô Song tỷ, thật xảo nha”

Vừa bước chân vào quán, Cung Vô Song liền gặp người quen.

Đó là hai cái khuê mật thời cao trung của nàng, cũng giống như Lan Vi, hồi đó bốn người ở cùng phòng hơn hai năm trong kí túc xá. Cung Vô Song vì không muốn tiết lộ thân phận thật, do vậy không thuê biệt thự riêng, mà vào ở ký túc xá giống như người khác.

Các nàng một người tên Trần Vân Đình, người kia kêu Lưu Minh Nguyệt.

Cả hai đều tương đối xinh đẹp đáng yêu, bất qua so với tam nữ hiển nhiên là ảm đạm thất sắc.

“Đình Đình, Minh Nguyệt”

Cung Vô Song nhìn thấy hai khuê mật cũ, lãnh dung không có chút biểu tình nào, chỉ nhàn nhạt kêu tên hai người, coi như đáp lời.

“Vô Song tỷ, ngồi chung đi, chúng ta khó được có lần gặp mặt” – Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt mỉm cười ríu rít.

Nhìn thấy Cung Vô Song quay lại nhìn mình cùng nhị nữ, Diệp Phàm cười nói

“Đi thôi, Vô Song”

Cung Hàn Nguyệt cùng Đông Hoàng Phi Phi cũng gật gật đầu.

“Vô Song tỷ, vị nam tính duy nhất này không phải là bạn trai ngươi đi?” – Lưu Minh Nguyệt mở miệng hỏi, ánh mắt tò mò cùng đánh giá nhìn Diệp Phàm.

(Chương xong)

Tái bút: Thấy có bạn có vẻ thích main có nguyên tu vi kiểu vô địch văn thì mình xin trình bày truyện này mình viết gắn tag vô địch văn, thế nên yên tâm main có tu luyện lại cũng không có kiểu chật vật xong nữ suốt ngày bị bắt mất tăm mất tích lại phải tăng gấp tu vi để đi tìm về đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN