Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 38: Nhà thờ kì quái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 38: Nhà thờ kì quái


“Nhà thờ đá?”

Cung Hàn Nguyệt nhón chân, nghiêng đầu qua, đọc được ba từ này.

U hương từ mái tóc của mỹ nữ nhàn nhạt thấm vào mũi Diệp Phàm, gây cho hắn một trận tâm ý viên mãn.

“Xem ra gia gia thân phận không đơn giản, tám chín phần mười cũng là người tu tiên, có lẽ… chưa chết cũng nên”

Diệp Phàm đôi mắt lập lòe quang mang, một đời trước ấn tượng của hắn với gia gia mình chỉ là một lão già ham tửu sắc.

Cũng không trách, rốt cục năm hắn bảy tuổi Diệp Phong đã bỏ hắn mà đi, ở cái tuổi đó không nhìn ra được điều gì khác lạ cũng là bình thường.

“Tìm tới địa điểm mà gia gia nói, mọi thứ sẽ sáng tỏ”

Cung Hàn Nguyệt lấy từ trong túi xách ra điện thoại di động của mình, mở Google tìm kiếm thông tin về nhà thờ đá tại Trường An.

Hai mươi phút sau, dưới chân một ngọn núi, xuất hiện một nam một nữ.

Nữ tử thân hình thon dài, mặc áo phông cùng quần jean ngắn, một đôi chân trắng nõn động lòng người không chút kiêng kị bại lộ trong không khí.

Nam tử một bộ hưu nhàn trang tối màu, trông có vài phần lười biếng, lại vài phần tiêu sái.

Trong khi nữ tử tư sắc minh mị yêu nhiêu, nam tử ngược lại, trông qua hết sức tầm thường, chỉ là không khó coi, nhưng không thể nói là có nhan sắc.

Hai người này đúng là Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt.

“Theo như thông tin ta tìm được, nhà thờ đá nằm phía trên ngọn núi này” – Cung Hàn Nguyệt đùa nghịch một chút chiếc điện thoại trong tay, nói.

“Đi thôi” – Diệp Phàm nhàn nhạt gật đầu.

Hắn cảm giác được phía trên kia có thứ gì đó đem lại cho hắn cảm giác thân thuộc.

Tâm tình hắn lúc này có chút chờ mong.

Sau khi nhìn thấy chiếc hộp đen kia, hắn thiên hướng cho rằng, Diệp Phong vẫn chưa chết.

Hắn hy vọng nhà thờ đá sẽ cho hắn câu trả lời, hoặc chí ít cũng là một cái manh mối.

Đường núi khá dốc, thế nhưng không khó đi.

Nơi đây thường xuyên có người lui tới, để du lịch, để thờ cúng,…

Do vậy con đường lên núi đã hình thành lối mòn rõ ràng.

Đừng nói tới, đối với tu sĩ như Diệp Phàm hai người, leo lên đỉnh núi thực đơn giản bất quá.

Chỉ khoảng mười phút đồng hồ, hai người đã có mặt ở trước mặt nhà thờ.

“Nhà thờ Công giáo Chỉ Diên”

Diệp Phàm nheo mắt nhìn tấm biển hiệu được khắc trên cây cột trụ đá nơi cổng vào.

Hai người tới cũng không phải cuối tuần, do vậy lúc này cho có lác đác vài bóng người.

Diệp Phàm hai mắt nhắm hờ, cảm thụ nơi phát ra cảm giác quen thuộc.

“Đi phía kia”

Hắn lôi kéo Cung Hàn Nguyệt đi về một ngôi đình được xây bên trong lòng nhà thờ.

“Ngươi có nhận thấy, kiến trúc nơi đây rất… kì quái không?”

Cung Hàn Nguyệt trên đường ngó ngang ngó dọc, bỗng nhỏ giọng nói với Diệp Phàm.

“Ân?” – Diệp Phàm dừng bước, mày khẽ nhíu.

Hắn vừa rồi có đã quan sát qua, cảm giác quả thật nơi này có chỗ nào đó không đúng, nhưng là chỗ nào không đúng, hắn nói không ra.

Căn bản, Diệp Phàm hiện tại ngay cả Thiên Đạo Địa Cầu là Đông Hoàng Phi Phi cũng đã không chế trong tay, không sợ trên Địa Cầu có tồn tại nào có thể uy hiếp đến hắn, thế nên hắn cũng lười truy tìm đến cùng.

Tệ nhất thì hắn dùng ra lá bài áp đáy hòm của mình.

Đó là năm đạo phong ấn toàn lực một kích của bản thân hắn lúc còn là Tiên Đế.

Trước khi năm đạo phong ấn này dùng hết, hắn không chỉ tại đây, mà tại tu chân giới (hạ thiên) căn bản là đi ngang.

Đương nhiên, lúc đó thời gian gấp gáp, không cho phép hắn làm ra nhiều hơn năm đạo, do vậy bây giờ dùng một lần là thiếu một lần.

Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không động tới.

“Ngươi nhìn” – Cung Hàn Nguyệt chỉ tay nơi cao nhất của ngôi đình phía trước – “Đó là cây thánh giá – biểu tượng của tín ngưỡng Công giáo, bắt nguồn từ phương Tây”

Tiếp theo, nàng lại lấy tay chỉ quanh ngôi đình – “Còn lại ở nơi này này, phong cách kiến trúc rõ ràng bắt nguồn từ phương Đông, cụ thể ngươi có thể nhìn mái tòa kiến trúc này là loại mái cổ kính, cong thấp, đặc trưng của đình, chùa phương Đông”

Diệp Phàm dõi theo hướng nàng chỉ, phát hiện, tựa hồ có vẻ như vậy thật.

Nhà thờ này kiến trúc tựa như cố gắng dung hợp phong cách của phương Tây và phương Đông với nhau.

Diệp Phàm kiến thức về phương Tây không có mấy, nhất thời không liên tưởng tới mà thôi.

Cái này không trách được hắn, một đời trước hắn làm sao có thời gian cùng cơ hội tìm hiểu những thứ như vậy.

“Trước đi vào xem gia gia lưu lại mảnh giấy kia có mục đích gì đã”

Diệp Phàm trầm ngâm một lát, sau đó nói.

Cung Hàn Nguyệt gật đầu. Nàng cũng chỉ là cẩn thận đề tỉnh một câu, chứ bản thân cũng không sợ cái gì.

Với năng lực của hai người, kể cả tại tu vi yếu ớt lúc này, có thể đánh không lại, nhưng muốn chạy thì không ai lưu được

Hai người không nói gì thêm, ở Diệp Phàm dẫn trước tiến vào ngôi đình.

Ngôi đình gồm có hai tầng, tất cả đều được xây bằng đá.

Những viên đá được mài bóng nhẵn, xếp chặt bên cạnh nhau, không một kẽ hở.

Ở tầng thứ nhất, hai người nhìn thấy cả thảy mười bốn bức tượng, mỗi bức tượng đều được chạm khắc từ một phiến đá nguyên vẹn.

Một bức tượng đặt ở chính giữa sảnh, trông to hơn hẳn mười ba bức tượng còn lại. Bức tượng khắc hình một nam tử tóc ngắn, có râu dài, thân hình có vẻ cường tráng.

Mười ba bức tượng còn lại lần được đặt quanh sảnh, trong đó riêng bức tượng thứ mười ba đã bị vỡ nát, mất nửa người phía trên

“Đây là Jesus cùng mười ba môn đồ” – Cung Hàn Nguyệt đôi mắt lấp lánh nhìn một lượt, nói với Diệp Phàm.

Vừa rồi nàng mới nhớ ra, lúc còn ở Địa Cầu hắn chắc hẳn không tiếp xúc tới loại đồ vật này, do vậy không biết cũng là bình thường.

Nếu không phải nàng đi ngoại quốc du học, nàng cũng chưa chắc đã để tâm.

“Bức tượng vỡ nát kia ý chỉ Judas, bởi vì hắn đã phản bội Chúa Jesus.”

Diệp Phàm nghe nữ nhân nói, gật gật đầu, trong lòng không có nhiều hứng thú.

Không phải do hắn vô thần, không tin sự tồn tại của Jesus.

Tương phản, là một tu sĩ, Diệp Phàm biết rằng có nhiều xác thực tồn tại, vượt quá tầm hiểu biết của người thường, do vậy họ đem những điều đó ký sự lại, thành truyền thuyết, thành tín ngưỡng, tôn giáo.

Chỉ là Jesus là ai, có cái cọng lông liên quan đến hắn.

Hắn lại không phải tín đồ, càng không phải nhà tôn giáo học.

Nếu người nói không là nữ nhân của mình, hắn còn phất áo bỏ đi rồi.

Cung Hàn Nguyệt hờn dỗi:

“Ngươi không chú ý tới ta”

Tiểu ma nữ bạnh quai hàm, phồng một mồm không khí, trông cực kỳ đáng yêu.

Vỗ vỗ đầu nàng, Diệp Phàm cưng chiều nói:

“Được rồi, cũng 90 vạn tuổi rồi, không cần như trẻ con nữa. Ngươi thừa biết, ta ở trên Địa Cầu này, ngoài các ngươi ra, cũng chỉ có một vài bí mật tồn tại như Đông Hoàng Thái Nhất mới thực sự khiến ta để tâm”

“Ngươi là đang chê ta già?” – Cung Hàn Nguyệt trợn trắng mắt, “nhe nanh múa vuốt” với Diệp Phàm.

Diệp Phàm chợt phản ứng lại, hắn quên cái biến, nữ nhân kị nhất là nhắc tới tuổi tác.

Chợt, hắn nhe răng nhếch miệng, tiểu ma nữ thình lình đã cầm lấy tay hắn, nhằm cẳng tay cắn sâu một ngụm.

Nháo một hồi, ve vãn đánh yêu xong, hai người quay lại chính sự, hướng tầng hai đi tới.

Đặt chân lên bậc cuối cùng của cầu thang, trước mắt hai người hiện ra một chuông, một trống.

Bên trái là chuông, bên phải là trống.

Tả chung, hữu cổ.

Ở giữa chính là một tấm bia đá lớn, khắc trên đó là Thái Cực Đồ.

Chính bức họa Thái Cực Đồ kia là nơi phát ra cảm giác quen thuộc, hấp dẫn Diệp Phàm tới đây.

Tiến tới trước phiến đá, Diệp Phàm cúi xuống, cẩn thận xem xét từng chút một.

Cung Hàn Nguyệt cũng tiến tới cạnh hắn, đồng thời xem xét bia đá.

Chăm chú nửa ngày, hắn mới như có điều phát hiện, giảo phá làn da đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống trung tâm Thái Cực Đồ.

Lập tức, bia đá phát ra quang mang chói mắt, Thái Cực Đồ sáng rực lên, bên trong hai nửa âm dương có dấu hiệu di chuyển.

Thấy một màn này, Diệp Phàm quay qua nói với Cung Hàn Nguyệt lúc này còn chưa kịp phản ứng lại

“Mau, ngươi ra đả tọa trước mặt trống”

Bản thân hắn liền nhảy vọt ra phía trước mặt chuông, tiến vào trạng thái tu luyện.

Cung Hàn Nguyệt nháy mắt liền hiểu, lập tức bắt chước Diệp Phàm, đả tọa trước mặt trống.

Hai người vừa mới ngồi xuống xong xuôi, liền có một cỗ năng lượng thần bí như thủy triều từ bia đá phóng ra, tràn ngập không gian.

Cùng lúc đó, dưới chân núi, thình lình xuất hiện ba người, hai nam một nữ

“Vậy ra đây chính là núi Chỉ Diên”

Một giọng nam trầm thấp vang lên, để người kinh ngạc là, ngôn ngữ hắn sử dụng là Tiếng Anh.

“Mau lên, Ethan. Không có thời gian để chần chừ đâu”

Một giọng nữ mệt mỏi vang lên, cũng sử dụng Tiếng Anh để nói chuyện.

“Im đi, Alexis!” – nam tử tên Ethan cằn nhằn.

“Hai người thôi được chưa?”

Nam tử còn lại khó chịu mở miệng, thanh âm tràn ngập uy nghiêm.

“Đi mau, đừng để lũ theo đuôi phát hiện chúng ta ở đây để thu thập «Dấu ấn của Chúa»!”

Hắn vừa nói, Ethan cùng Alexis liền biết điều mà câm miệng, tuy vẫn còn hậm hực nhìn nhau.

Trường An, tại một tòa biệt thự.

“Nhà thờ Chỉ Diên có dị biến, chả nhẽ người đó đã xuất hiện?”

Một lão già râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên bừng mở.

Từ trên người hắn, toát ra một cỗ khí thế bức người, so sánh với Lý Nhất Sơn chỉ có hơn chứ không kém.

Hiển nhiên, lão già này cũng là Tông Sư, cảnh giới so với Lý Nhất Sơn còn nhỉnh hơn một đường.

“Ha ha, lão phu đợi không biết bao lâu, cuối cùng cũng đợi được tới ngày hôm nay… Cơ duyên của ta đã đến!”

Lão giả cuồng tiếu, nhanh chóng vận dụng khinh công, hướng phía núi Chỉ Diên mà phóng đi.

(Chương xong)

Tái bút: Chương này mình sử dụng địa danh là có thật, đương nhiên tên đã được thay đổi một chút. “Nhà thờ đá” cũng là dựa trên một điểm đến nổi tiếng của Việt Nam, tuy nhiên mọi vị trí địa lý, bố cục, kiến trúc,… mình mô tả là hoàn toàn hư cấu, không có thật. Mình làm vậy để sau đó, mình có hư cấu gì thêm cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến khu vực ấy ở trong hiện thực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN