Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 39: Càn Khôn Bia
Diệp Phàm đả tọa, tham lam hấp thu cổ năng lượng đang phát tán khắp không khí.
Khí thế của hắn kéo lên nhanh chóng, thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điều này làm hắn rất kinh hỉ, phải biết rằng hắn đang phát sầu đây.
Tu luyện Cửu Chuyển Âm Dương Quyết độ khó không phải các pháp quyết khác mà hắn biết có thể so sánh.
Cụ thể, tại Thông Mạch Cảnh, tu sĩ nếu như tu luyện các loại pháp quyết kia, dù có là xếp hạng cực phẩm, cũng chỉ phải mở ra 36 đầu kinh mạch.
Diệp Phàm với Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, phải mở ra tất cả 108 đầu kinh mạch, nghĩa là gấp ba lần.
Thế nhưng mở ra 108 đầu kinh mạch, tạo thành một vòng tuần hoàn lớn, mới chỉ hoàn thành nhất chuyển.
Sau đó, hắn cần phải tiếp tục lặp lại quá trình đả thông 108 đầu mạch một lần, đương nhiên lần này là mở rộng kinh mạch, khiến chúng thô to gấp đôi lúc trước.
Làm xong điều đó, hắn mới hoàn thành nhị chuyển.
Lặp lại quá trình này thêm bảy lần nữa, cả thảy là chín lần, làm cho 108 đầu kinh mạch mở rộng gấp chín lần bình thường, mới hoàn thành hết cửu chuyển
Tới lúc đó, hắn mới có thể tiến tới cảnh giới tiếp theo.
Nói vậy, tốc độ tu luyện của Diệp Phàm không sai biệt lắm chậm 27 lần so với người khác.
Ngưng Khí Cảnh, đó là ngưng tụ thiên địa linh khí, chuyển hóa vì linh lực, tồn trữ trong kinh mạch
Diệp Phàm tuy là cái dị loại, dựa vào ngộ đạo cao thâm, có thể tạm thời chuyển hóa thiên địa linh khí làm lực lượng, thế nhưng chưa đột phá Ngưng Khí Cảnh, cũng không có khả năng tồn trữ trong người.
Tại Ngưng Khí Cảnh, tu luyện Cửu Chuyển Âm Dương Quyết sẽ càng thêm chậm, đồng thời, đáng sợ phúc lợi sẽ bắt đầu bộc lộ rõ, đương nhiên đó là chuyện lúc sau.
…
Thông Mạch Cảnh viên mãn!
Nhất chuyển!
…
Nhị chuyển!
…
Tam chuyển!
Dưới sự hấp thụ điên cuồng của Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt, chả mấy chốc, cỗ năng lượng này loãng dần, bắt đầu có xu hướng tiêu tán.
Đột phá nhị chuyển tới tam chuyển, Diệp Phàm ngừng lại.
Hắn cảm giác được, do bản thân đạt được lần kì ngộ này khiến kinh mạch nở ra nhanh quá, hiện tại căn cơ đã có chút phù phiếm.
Hiện tại, thứ hắn yêu cầu không phải là tiếp tục tăng lên cảnh giới, mà là một chút bồi luyện để củng cố căn cơ.
Có kinh nghiệm 90 vạn tuế nguyệt, Diệp Phàm rõ hơn ai hết tầm quan trọng của căn cơ vững chắc.
Tựa như xây nhà cao tầng, cần phải có nền móng kiên cố, nếu không khi xây cao lên, chỉ cần một chút rung động là sẽ đổ sập không còn gì.
Hắn có chút suy tư, chợt hô hoán:
“Linh nhi!”
Một cái bóng loli lờ mờ hiện ra.
“Linh nhi, cỗ năng lượng kia có phải âm dương nhị khí?”
Linh nhi duỗi tay trong không khí, quẫy quẫy vài cái, chợt gật gật cái đầu nhỏ, có chút ngạc nhiên mà nói:
“Chủ nhân ca ca, ngươi đang ở nơi nào, tại sao lại xuất hiện âm dương nhị khí tinh thuần như vậy?”
Kể từ khi Diệp Phàm tiến vào Âm Dương Phủ, Linh nhi giao một phần quyền khống chế cho hắn, nàng liền không thể nhìn thấy không gian bên ngoài nếu không có sự đồng ý của Diệp Phàm.
Điều này là Diệp Phàm khăng khăng yêu cầu, tưởng tượng lúc cảnh hắn cùng nữ nhân tham khảo triết lý nhân sinh, lại có một cái tiểu loli mặt đỏ bừng, hai tay che kín mặt, nhưng rồi lại lén nhìn hai người qua khẽ ngón tay…
Hắn quả thực muốn tìm cái gối ôm đâm đầu mà chết.
“Địa Cầu… Hành tinh này không biết còn cất chứa bao nhiêu bí mật đây…”
Diệp Phàm không biết đang trả lời khí linh, vẫn là đang tự nói.
Thình lình, Linh Nhi phi vèo tới trước tấm bia đá, nhảy cẫng lên:
“Càn Khôn Bia!”
“Càn Khôn Bia? Linh Nhi, ngươi biết lai lịch tấm bia này?”
Diệp Phàm giật mình.
Phải biết tấm bia đá này phi phàm vật, có thể phóng ra âm dương nhị khí, đó là điều mà ngay cả trên thượng thiên cũng không tồn tại.
Nói thẳng, Diệp Phàm cho tới nay chưa từng tiếp xúc âm dương dung hợp lại là như thế nào.
Hắn đoán ra được cỗ năng lượng từ tấm bia đá là âm dương nhị khí chỉ đơn thuần do pháp quyết tự động vận chuyển nhanh hơn, đem lại một cảm giác tràn trề vui sướng khi hấp thu cỗ năng lượng này.
“Không, Linh Nhi không biết gì hết” – tiểu loli lùi lại khỏi bia đá, lắc cái đầu nhỏ.
“Vậy làm sao ngươi nhận ra nó là Càn Khôn Bia a?” – Diệp Phàm hỏi.
“Linh Nhi không biết… Linh Nhi nhìn thấy tấm bia một cái liền biết nó gọi là Càn Khôn Bia, còn lại Linh Nhi cái gì cũng không biết”
Tiểu loli vô tội nhún vai.
Diệp Phàm nghe vậy đành thôi. Bất kể Linh Nhi thực sự không biết, vẫn là nàng không muốn nói, hiện tại đều không có ý nghĩa gì.
Bản thân Càn Khôn Bia chính xác là một kiện chí bảo, phẩm cấp Diệp Phàm tạm thời nhìn không tới.
Dù sao, hắn đã hoàn thành việc nhận chủ, Càn Khôn Bia đã là của hắn, sớm muộn gì lai lịch của nó cũng được lộ ra.
Bỗng, Diệp Phàm nghĩ tới một vấn đề.
Càn Khôn Bia là điều mà gia gia hắn muốn ám chỉ khi nhắn lại “Nhà thờ đá”.
Vẫn là,
Gia gia hắn ám chỉ đến sự vật, sự việc khác… Còn tấm bia đá đem lại cảm giác quen thuộc, dẫn hắn tới nơi này cùng để hắn nhận chủ… chỉ là ngẫu nhiên do Diệp Phàm tu luyện Cửu Chuyển Âm Dương Quyết?
Nếu là điều sau, vậy hắn còn phải tìm lại manh mối gia gia để lại trong những khu vực khác của nhà thờ này.
Còn là điều trước… Diệp Phàm không muốn tin tưởng.
Rõ ràng Càn Khôn Bia tự động để lộ ra vị trí của mình, hấp dẫn hắn tới, là do hắn tu luyện Cửu Chuyển Âm Dương Quyết.
Bằng chứng rất đơn giản, Cung Hàn Nguyệt nàng không phát hiện được cảm giác quen thuộc nào.
Nếu Càn Khôn Bia là đồ vật Diệp Phong để lại cho hắn, vậy người trước cần khẳng định được Diệp Phàm sẽ tu luyện được Cửu Chuyển Âm Dương Quyết.
Nói cách khác, Diệp Phong phải đảm bảo được Âm Dương Phủ sẽ rơi vào tay Diệp Phàm, cùng với chìa khóa để mở ra nó là Âm Dương Luân Hồi Quyết.
Mà Linh Nhi lại từng nói, Âm Dương Phủ so với Thần Khí còn muốn cao cấp hơn.
Diệp Phàm không dám tượng tượng, phải là vị đại năng như thế nào mới có thể thiết cục rộng lớn như vậy, hơn 90 vạn năm, nhưng rồi lại thiên y vô phùng.
Hắn không nghĩ tiếp, dù sao có nghĩ cũng không ra.
…
Diệp Phàm quyết định sẽ cẩn thận xem xét toàn bộ nhà thờ một lượt.
Dù sao hắn cảm giác nếu tại đây đã chứa đầy bí ẩn, vậy thì dưới tầng một, mười bốn pho tượng phương Tây kia cũng sẽ không phải để trưng cho đẹp.
Chưa kể còn các khu vực khác nữa.
Quay lại nhìn Cung Hàn Nguyệt, thấy nàng vẫn còn đang đắm chìm trong tu luyện, Diệp Phàm cũng không vội đánh thức nàng.
Linh Nhi lúc này đã chạy ra ngoài chơi.
Không phải ở nhà, hắn không lo Cung Vô Song tra hỏi nàng từ đâu xuất hiện, do vậy tiểu loli liền không cần ngốc tại bên trong Âm Dương Phủ.
Diệp Phàm đặt sự chú ý của mình lên chiếc chuông trước mặt.
Trước đó, hắn còn tưởng nếu hắn cùng Cung Hàn Nguyệt phân biệt ngồi trước chiếc chuông cùng cái trống, sẽ có điều gì đó xảy ra.
Tả chung hữu cổ đối với tả nam hữu nữ.
Chỉ là có vẻ hắn nghĩ nhiều.
Quan sát một hồi, Diệp Phàm vẫn không nhìn ra chiếc chuông này có gì đặc biệt.
Hắn cũng không vì thế liền cho rằng chiếc chuông này chỉ là phàm vật; 90 vạn năm sinh sống đã cho hắn một bài học: không nên đánh giá một vật gì chỉ dựa qua vẻ bề ngoài của nó.
Thứ nhìn qua càng bình thường, lại có thể giấu giếm càng nhiều huyền cơ.
Hắn cũng không vội vã nhỏ máu nhận chủ.
Cẩn tắc vô áy náy.
Ở Càn Khôn Bia, hắn lúc quan sát, phát hiện ra một tia cộng hưởng mờ nhạt, lại cảm nhận được Càn Khôn Bia truyền lại thiện ý, do vậy hắn mới dám lấy máu nhận chủ.
Bất kỳ là khi nào, nhỏ máu nhận chủ luôn cần phải cẩn thận, nhất là khi tu sĩ không nhìn ra sâu cạn của đồ vật.
Lý do rất đơn giản, không ai biết đây chỉ là một kiện linh khí bình thường, hay có cấm chế khủng bố nào bị ẩn đi, hoặc linh hồn vị đại năng nào ẩn nấp chờ cơ hội đoạt xá trong sinh.
Trên thượng thiên, Diệp Phàm từng chứng kiến qua nhiều sự việc như vậy.
Đương nhiên, Diệp Phàm không sợ những điều đó xảy ra.
Đông Hoàng Phi Phi thu hồi hoàn chỉnh Thiên Địa Chi Tâm, tuy còn đang trong quá trình luyện hóa cùng câu thông với ý chí Địa Cầu, thế nhưng trên cơ bản nàng hiện tại có thể cảm nhận được trên viên tinh cầu này có tồn tại nào tu vi ra sao, kể cả là linh hồn thể cũng không qua mắt được nàng.
Cảm nhận của nàng trên Địa Cầu thậm chí còn chính xác hơn Diệp Phàm tại thời kì đỉnh phong sử dụng thần thức đi cảm nhận, vì nàng là Thiên Đạo còn hắn thì không.
Trước khi đi, Diệp Phàm đã hỏi qua nàng, đến được xác nhận tại Trường An, chỉ có võ giả cảnh giới nửa bước Đại Tông Sư là tồn tại mạnh nhất.
Nếu trước khi hấp thu âm dương nhị khí từ Càn Khôn Bia, Diệp Phàm còn phải tránh né một hai, chứ bây giờ, hắn một bàn tay liền có thể chụp chết.
Chưa kể, nếu vạn vô nhất thất, nàng có sai lầm, Diệp Phàm vẫn còn lá bài áp đáy hòm như đã nói.
…
Hắn không nhỏ máu nhận chủ, đó là vì hắn tin tưởng cái gọi là duyên phận.
Nếu như chiếc chuông này không phải phàm vật, vậy đến tám, chín phần mười sẽ tồn tại khí linh, có vậy hắn, bị hạn chế bởi cảnh giới hiện tại, mới không nhìn ra điều gì.
Từ đó xem ra, khi linh không muốn phản ứng lại hắn, vậy thì hắn có cưỡng ép nhận chủ cũng không để làm gì, có khi đến trường hợp khẩn cấp còn bị cắn ngược một ngụm.
Chi bằng cứ để lại đây, chờ người có duyên.
Dời đi chiếc chuông, Diệp Phàm tiến lại bên người Cung Hàn Nguyệt, lẳng lặng chờ đợi.
Âm dương nhị khí lúc này đã như có như không, nàng cũng nên chuẩn bị tỉnh lại.
Chỉ là vừa mới nhấc chân lên, Diệp Phàm liền chau mày, điều khiển thần thức phóng ra ngoài.
Hắn thấy được, Linh Nhi đang bị ba người lạ mặt truy đuổi.
(Chương xong)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!