Do You Remember Me? - Chương 12: Ghen.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Do You Remember Me?


Chương 12: Ghen.


Minh Tú vào văn phòng, từ giờ cô sẽ là trưởng phòng ban hai. Nhưng có vẻ không nhận được ưu ái ở đây cho lắm, nhìn nhân viên chăm chút không để ý đến sự hiện diện của mình, Minh Tú cảm giác như vào TDK công ty này là để học một khóa kiên nhẫn vậy.

Cô đập mạnh tài liệu xuống bàn, bấy giờ mọi người xung quanh mới nhìn sang.

– Chào trưởng ban.- Tiểu Hào cạnh đó lên tiếng, thái độ chào hỏi vô cùng thiếu lịch sự.

Mọi người nhếch môi cười đắc ý. Có vẻ Tiểu Hào rất được lòng Lisa. Minh Tú cũng không phải dạng vừa, những ai trong này cô đều có hồ sơ nắm rõ. Có mười Tiểu Hào đi chăng nữa cũng không địch lại.Cho dù là có được lòng chủ tịch, giám đốc thì một khi rơi vào tay Minh Tú cũng chỉ là “phàm dân” mà thôi.

-” Tiện thể đông đủ đây, coi như là họp mặt.”- Vẫn không ai chú ý đến.-” Chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành bộ sưu tập Thu – Đông trong vòng một tháng tới.”

Mọi người nghe đến việc chuẩn bị bộ sưu tập trong vòng một tháng có vẻ tập trung dần, nhưng như vậy vẫn chưa làm Minh Tú hài lòng.

-” Tiểu Hào, tôi được biết cô là người có mắt thẩm mỹ về phối hợp họa tiết và màu cho trang phục, Như Ý tốt về việc phát họa và Lục Anh về phần hoàn chỉnh tổng hợp. Ba người sẽ chịu trách nhiệm phần đó đem lên tôi kiểm tra. Còn lại, việc tạo trang phục ở thực Minh Tuấn, Chiêu Văn sẽ hỗ trợ nhau cùng tôi chọn những thứ tốt nhất để tạo ra sản phẩm. Nhất định chúng ta không được để thua đội một.”

Tiểu Hào có vẻ càng lúc càng quá đáng, trong khi tất cả mọi người đều nhận công việc, bắt đầu chuỗi ngày cực nhọc thì cô lại đem sơn móng tay ra vẽ.

Minh Tú đi đến trước mặt, vòng tay trước ngực.

-” Cô muốn bị đuổi việc trong nhục nhã hay là bị đuổi việc khi còn huy hoàng?”

Ý của Minh Tú làm Tiểu Hào không hiểu, dừng lại quay sang.

– Ý của trưởng ban là gì đây?

-” Ý của tôi là, cô hoàn thành xong bộ sưu tập lần này thì tự viết đơn xin nghỉ, yên ổn tìm công việc khác.”- Nói rồi cô cuối xuống cạnh bên tai nhỏ tiếng.-” Hoặc là Tiếu Lâm sẽ trở lại đây, còn cô phải ăn cơm tù sống qua ngày đấy. Tiểu Hào đừng tưởng tôi là người mới nên muốn ăn hiếp hay lên giọng, tôi cho cô thân bại danh liệt không đẹp không phải Minh Tú. Nên nhớ, làm việc gì cũng nên cầu khấn đừng cho ai biết, chứ biết rồi khó mà sống nổi.”

Tiểu Hào xanh mặt nhìn Minh Tú đắc ý. Việc Tiếu Lâm bị scandal đâu phải tự nhiên mà ra, mấy năm qua cánh tay trái đắc lực làm việc lại để gây ra thảm họa như vậy, không thể một hai ngày mà gây nên nợ với con số cả trăm tỷ, những người tiếp tay hoặc hãm hại không ít. Chính Tiểu Hào là người vẽ lên một kế hoạch hoàn hảo, không những thế, kẻ tiếp tay không ai khác chính là Lisa. Vì chức trưởng phòng ban nên đâm đầu, không ngờ không những không được lên làm phòng ban mà còn bị Minh Tú nắm thót, lần này Tiểu Hào coi như chết chắc.

* * *
Thiên Di đi chợ mua rau củ, nghe bảo cậu chủ muốn uống sinh tố, cô lật đật chạy ra lựa những thứ tốt nhất. Sống ở đây cũng được một tháng, Thiên Di cảm thấy cuộc sống của mình trở nên yên bình hơn hẳn. Đôi khi làm một người bình thường thoải mái làm sao. Sau này, tìm được mẹ, cô sẽ an phận bên cạnh bà quãng đời còn lại. Vì thế, phải rút ngắn thời gian,cậu chủ tâm tình tốt, trở về cuộc sống bình thường, cô sẽ được tự do.

Mãi suy nghĩ, tay xách nhiều đồ nặng, Thiên Di làm rơi ví tiền mà không hay, trời bỗng nhiên mưa nhẹ, cô cứ thế mà chạy nhanh. Từ xa, Minh Kỳ cũng đang trên đường mua đồ về tự chế biến, đi qua nhiều nơi, ăn nhiều sơn hào hải vị nhưng có vẻ mọi thứ đều không hợp với mình, hắn đành phải nấu ăn, tiện thể luyện tay nghề lên để chuẩn bị thi cuộc thi nấu ăn sắp tới.

Minh Kỳ chú ý cô mãi giờ, nhặt ví lên. Hắn tò mò tiện tay mở ra, đập vào mắt là bức ảnh cũ kĩ của người phụ nữ chạc 30. Cô ta nhan sắc sắc xảo, thu hút người nhìn, nếu ở ngoài đời thực, mê mẫn không thôi. Chắc đây là mẹ của Thiên Di.

Minh Kỳ vội vã chạy về nhà, trong đầu nghĩ về Thiên Di, hắn chẳng buồn nấu những món mà mình đã lên lịch, lẻn vẻn cửa sau vào Viện Thư. Thấy cô đang loay hoay trong bếp, có vẻ như bữa trưa hôm nay cô làm, không biết U Lê đã đi đâu rồi, chắc là đang chuẩn bị vài thứ sau kho.

Minh Kỳ đi đến sau lưng nhẹ nhàng, Thiên Di chăm chú nấu ăn nên không hay biết. Mùi vị cô nấu ăn không những thơm mà còn rất lạ, mặc dù chỉ là súp nấm nhưng rất muốn nếm thử, có chất kích thích thèm thuồng ngay lập tức.

-“Ngon vậy?”

Thiên Di sợ hãi quay sang thấy Minh Kỳ đứng sát mình khi nào không hay, cô hoảng loạn làm rơi chén nước xuống sàn. Sợ làm ảnh hưởng đến Minh Nhật đang ở trên lầu, nhanh chóng nhặt mảnh vỡ.

Minh Kỳ không nghĩ mình lại làm cô giật mình đến vậy, cúi xuống phụ nhặt những mảnh ở xa.

-“Tôi xin lỗi nhé, tôi thấy ngon quá thôi.”

Thiên Di liếc sang nhìn, tay vô ý làm chích vào ngón máu chảy ra, cô rên nhẹ. Minh Kỳ thấy vậy đi đến nắm lấy tay, đưa vào vòi nước rồi ngậm vào miệng để cầm máu, có vẻ vết khá sâu nên máu cứ chảy từng giọt đầy nhà.

Thiên Di thấy hắn không ngại thân phận người hầu hay là gia chủ, đều lập tức lo lắng.

“Cậu chủ, tôi không sao. Đừng cầm máu nữa, mọi người thấy sẽ nhìn chúng ta đấy.”

Máu bấy giờ mới đỡ được phần nào, Minh Kỳ mới chịu buông tay, hắn cười dịu dàng.

-“Cô đừng ngại, tôi trước giờ vẫn đối xử với mọi người như người nhà, vả lại đây cũng là lỗi của tôi.”

Thiên Di cười mỉm, nhìn sang nồi súp mới vội vã tắt bếp, cô xém nữa là làm hỏng bữa trưa của cậu chủ. Mặc dù sau lần bị cậu chủ ném đồ xượt thì chưa bao giờ bị đánh, nhưng cô vẫn sợ mỗi khi ở cạnh.

Minh Kỳ đi đến, tiện tay nếm thử. Thiên Di trợn tròn mắt nhìn. Lần đầu tiên thấy một thiếu gia mà tự nhiên như người bình thường khác vậy.

-“Quả thật là rất ngon đó nha, chưa bao giờ ai đó nấu mà tôi khen như vậy. Anh Ba thật có phúc. Tôi cũng muốn ăn đồ cô nấu.”

Thiên Di cười tít mắt nhưng không ra tiếng. Từ sau từng ấy năm, cô mới nghe một người khen mình mang cảm giác chân thành như vậy, mặc dù không phải giải thưởng cao giá, học sinh xuất sắc hay là người thành đạt, chỉ đơn thuần là món súp nhưng chứa đầy cảm xúc bao nhiêu.

“Cảm ơn cậu chủ, có dịp tôi sẽ nấu cho cậu.”

-” Nấu cho cậu ấy ăn ư?”- Từ nãy giờ Minh Nhật chứng kiến, trong lòng bắt đầu khó chịu đến gần, ánh mắt chỉ đâm thẳng vào Thiên Di.

Cô lập tức sợ hãi lùi lại, không dám nhìn hai người con trai này. Minh Kỳ ngưng nụ cười trên môi, nhìn anh Ba ở đây từ lúc nào không hay, lại còn nói rất kỳ lạ,có khi nào anh ấy quan tâm mọi người xung quanh đâu cơ chứ.

-” Thiên Di nấu rất ngon, em chỉ là cũng muốn ăn những đồ cô ấy nấu.”

Minh Nhật dường như không quan tâm đến sự xuất hiện của Minh Kỳ, anh chỉ nhìn thẳng vào Thiên Di cứ mãi đứng đó run rẩy.

-” Thiên Di hiện giờ không rãnh để nấu cho em, sau này cũng vậy. Vì thế, em về đi. Viện Thư trước giờ vẫn không muốn nhiều người đến đây.”- Minh Nhật đáp trả nhưng mắt vẫn dán lên người Thiên Di.

Minh Kỳ thấy có vẻ căng thẳng, chắc là tính khí anh Ba thất thường, nhường nhịn cũng chẳng sao. Hắn vừa rời đi, lập tức Minh Nhật tiến đến gần, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.

-” Tôi nói gì cô không rõ ư?”

Thiên Di vẫn không hiểu ý, cô chậm rãi lắc đầu. Minh Nhật tức giận đỉnh điểm, trước giờ không ai dám như vậy với anh. Lần này, Thiên Di như đứng trước dầu sôi lửa bỏng. Anh nghiến răng nói gằng từng chữ.

-” Tôi nói, từ nay cho đến quãng đời còn lại, cô chỉ hầu – hạ – một – mình – tôi – thôi.”

U Lê vừa đi vào, nghe thấy lòng dâng lên nổi bất an. Điều bà lo lắng mấy ngày qua cuối cùng cũng đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN