Do You Remember Me?
Chương 42:
– Xin lỗi cô, tôi không được khỏe, muốn về nhà. Cũng không cần đi khám, tôi thật sự không muốn nhớ lại, hiện tại như vậy đã đủ. Cảm ơn cô.
Nói rồi Minh Nhật nhanh chóng gói bánh kem rời đi, bỏ lại khuôn mặt ngạc nhiên của Lucy. Cô bất ngờ, chẳng phải Minh Nhật cất công bấy lâu là chỉ để gây dựng nên MIA sao, không lý nào lại từ bỏ vì những điều trong quá khứ. Anh ta bất chấp thủ đoạn, quan hệ để đạt đến thành tựu hôm nay, chắc hẳn có uẩn khúc gì.
Minh Nhật vẫn trầm tư suy nghĩ về lời Lucy nói, rõ ràng nhìn cô ta rất quen, tại sao lại không thể nhớ ra điều gì. Đầu anh bỗng nhứt liên hồi. Tay cầm bánh kem run rẩy, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
Chiếc ô tô đi ngang, người bên trong nhìn ra gương chiếu hậu, Lucy thấy tình trạng anh bất ổn, đắn đo mãi mới nhấc điện thoại gọi cho em gái mình.
– Minzy, chị gặp Minh Nhật rồi.
….
Thiên Di về đến nhà, đèn tối om, cô sợ hãi nhìn xung quanh. Không phải Minh Nhật xảy ra chuyện rồi đấy chứ. Đang định đi bật đèn thì từ trong bếp, đèn mờ hắc ra, ngọn nến lung linh làm sao. Thiên Di bất ngờ nhìn người con trai trước mặt, anh đang cặm cụi châm nến lên bánh kem.
– Thiên Di…em về rồi.- Minh Nhật cười dịu dàng nhìn. Ánh mắt long lanh như bật khóc làm anh cảm thấy cảm động.- Anh không biết sinh nhật em là khi nào, cho nên lấy ngày hôm nay làm kỉ niệm.
Thiên Di đi đến ôm lấy Minh Nhật, anh không nghĩ cô lại kích động đến như vậy, tay dịu xoa lấy. Bỗng nhiên, anh chợt nhớ đến cái tên mà Lucy đã nhắc – Miin. Lòng dâng lên cảm giác có lỗi, không biết đây là gì. Tại sao lại như thế? Minh Nhật ôm lấy Thiên Di hơn, không anh không muốn nhớ lại, nếu như lời Lucy nói, là thiệt thòi cho Thiên Di.
Thiên Di thấy anh khác lạ, liền đỡ lấy.
– Anh không sao.- Nói rồi, anh kiềm nén châm lửa lên những cây đèn cho cô.- Thiên Di…em mau ước đi.
Cô bật cười nhắm mắt lại, cô chỉ duy nhất ước một điều. Đó chính là mãi mãi bên cạnh anh, sống những ngày hạnh phúc như vậy là đã mãn nguyện rồi. Thổi nhẹ nhàng, gương mặt hạnh phúc làm người bên cạnh cảm thấy ấm áp.
– Thiên Di….đợi anh thêm chút nữa.
Chỉ là một câu đơn thuần, nhưng sao giống như thể là ước hẹn, cô đỏ mặt thẹn thùng nhìn anh. Thiên Di cảm thấy như có ẩn ý trong câu vừa rồi, gật đầu nhẹ nhàng. Sợ anh mặc cảm về đôi chân, không nói gì thêm. Có lẽ cô không biết, đây chính là ước hẹn, mong cô có thể chờ đến ngày anh đi lại được.
………
Minh Tú ngồi vắt chân sang một bên, cô chẳng thèm bận tâm chọn cho mình một bộ đồ. Nhân viên liên tục đem đến những mẫu mới nhất, đều bị cô từ chối không vừa mắt.
Lúc này Trương Triết Minh bước vào, xung quanh ánh mắt ngưỡng mộ nhìn. Ai ai cũng mong một lần được bên cạnh người đàn ông lịch lãm này, ấy thế người phụ nữ ngồi đấy một chút đều không thích.
– Đàm Minh Tú, em không phải là miễn cưỡng đấy chứ?
Minh Tú chống cằm khẽ liếc sang, một năm qua quả nhiên thay đổi thật nhiều. Cô cười bợt, chỉ đại một chiếc váy trên tay nhân viên. Cô ta vui vẻ mời Minh Tú vào trong thay đồ. Trương Triết Minh bấy giờ mới cười hài lòng ngồi ghế đợi.
Rèm kéo sang hai bên, Minh Tú lộng lẫy đối diện. Trương Triết Minh quả thật được chìm đắm trong nhan sắc của cô gái này. Gã cứ chăm chăm làm cô khó chịu rời ánh mắt.
– Tôi lấy bộ này.
Trương Triết Minh bật cười, hai người vừa bước ra khỏi cửa tiệm, thay đổi thái độ. Gã mở cửa đợi cô vào xe, ánh mắt lạnh lùng khó tả.
– Minh Tú….có diễn kịch thì cũng diễn đạt một chút. Nên nhớ…em bây giờ là vợ tương lai của tôi. Chỉ cần tôi gật đầu, lập tức tổ chức hôn lễ.
Minh Tú chẳng sợ câu nói của gã, ngược lại cười nhạt nhìn ra cửa sổ. Kết hôn ư? Tại sao lại là Trương Triết Minh, chính bố đã ép gả cô. Nếu không phải vì hỗ trợ việc cô lên làm cổ đông trong công ty TDK, với cái tính ngang bướng đã không khuất phục rồi, nhưng sao tâm tình một năm qua đều không vui vẻ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là trợ lý.
– Dạ thưa giám đốc, có tin tức từ cô Thiên Ngọc. Hôm qua, cô ta đã tung tin việc đang hẹn hò với thiếu gia Minh Kỳ.
Minh Tú khó chịu, cái tên này rốt cuộc làm gì để con nhãi ranh đó gây chuyện thế này. Bấy giờ mới biết, hắn ta liên tục liên lạc với mình những ngày qua đều không được. Qủa nhiên, hiền lành một chút là bị người ta leo đầu cưỡi cổ.
– Được, tôi biết rồi. Theo dõi lịch trình của Thiên Ngọc, sau đó cắt tất cả buổi ghi hình, lập tức kêu cô ta về thành phố cho tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!