Do You Remember Me? - Chương 70: Không muốn gặp lại.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Do You Remember Me?


Chương 70: Không muốn gặp lại.


Thiên Di nóng rực cả người, vô cùng khó chịu, cơ thể tưởng chừng đang nằm trên lò bát quái thiêu đốt, cô muốn cởi quần áo cho thoải mái nhưng tay chân không thể cử động theo ý muốn, thì ra là mình đang bị trói chặt.

Cô cố gắng dùng lí trí sót lại nhìn xung quanh, căn phòng sa hoa, mình đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, không có ai ở đây.

Thiên Di cố gắng rời đi, bây giờ phòng tắm chính là nơi giúp mình, có vẻ thuốc chưa thấm mạnh, Thiên Di còn có thể tự chủ được bản thân.

Sau khi tháo bỏ được sợi dây thừng, cô liên tục nuốt khang, không những nóng rực lại còn khát nước vô cùng.

Chết tiệt, chắc hẳn bọn xấu kia đã bỏ thuốc kích dục cho mình, nhất định phải giải trước khi chủ nhân căn phòng này xuất hiện.

Khó khăn lắm mới đến được cánh cửa phòng tắm, Thiên Di gục ngã phía trước, cô quả thật khó chịu đến mức khao khát một người đàn ông giải thoát, tay gắng gượng lên chốt cửa.

Cạch.

Cửa nhà tắm vừa mở được, đúng lúc cánh cửa chính cũng mở ra. Tiếng bước chân ngày một lúc gần, Thiên Di sợ hãi liếc sang, đôi giày boot bóng sáng làm cô thêm phần lo ngại.

Cơ thể của mình sắp không chịu nổi rồi, phải kiềm chế nếu không….

– Hừ… – Tiếng thở lạnh. – Các ngươi nghĩ là dễ dàng gài bẫy đến vậy sao?

Nhìn xung quanh, camera được lắp đặt rất nhiều, thoáng qua cũng đoán được bọn người này muốn kiếm vết – dơ để tồn – tại.

Pằng…. pằng… pằng…

Tiếng súng vang lên, tất cả camera đều bị bể, vài cái còn rơi xuống sàn nhà lạch bạch.

Thiên Di gắng gượng không nổi, thở dốc cúi gầm mặt, trong lòng cầu nguyện tên này đừng lấy đi mạng sống của mình.

Đâu dễ dàng như vậy, cánh tay cô bị nhấc bổng lên, sau đó là thân hình bị kéo đi, ném thẳng lên giường.

Ngòi súng còn bốc khói chỉa ngay trước mặt, mồ hôi trên người nhễ nhãi, ánh mắt yếu ớt nhìn không rõ, chỉ muốn hắn ta mau đến với mình.

Đúng là đến thật, thân hình vạm vỡ đè lên người cô, bản thân cảm thấy phấn khích, nhiệt độ cơ thể theo đó mà dễ chịu.

– Thì ra lại là cô. – Không hiểu sao nghe giọng nói này rất quen thuộc, liền đón nhận nụ hôn ấm áp.

Thiên Di nhắm mắt, vòng tay sau gáy người con trai trước mặt. Cả hai hoà nguyện vào nhau.

Hình như người này là Minh Nhật.

Không đúng, tên này có thể đi.

Còn anh, vẫn chưa khỏi hẳn cơ mà.

Nhưng mình có cảm giác rất quen thuộc.

Lẽ nào, anh đã đi được?

Thiên Di mở to mắt, chùm nhà chói sáng làm người nhìn khó chịu, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại.

Cạch.

Hương thơm lan tỏa. Người trong nhà tắm xuất hiện, anh ngồi trên xe lăng đi đến, trên cổ còn vắt khăn lau mặt.

– Coi bộ cô cũng khá lắm.

Là Minh Nhật, anh đang đến gần mình.

Thiên Di giờ mới định hình được, bất ngờ rằng mình không mảnh vải, thứ che đậy duy nhất chính là tấm chăn dày đối diện người trước mặt.

Mình rốt cuộc là đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra vừa rồi?

– Gương mặt đó là như thế nào? – Minh Nhật nâng cằm cô, nụ cười thỏa mãn. – Coi bộ cô có sức quyến rũ tôi rồi đấy. Thiên Di, cũng nhờ vào gương mặt cô khá giống với người đó, lại là lần đầu tiên của mình, nên tôi mới cho phép. Có muốn làm tình nhân của tôi không?

Thiên Di cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, đây không khác gì chính đang công nhận mình là gái tiếp khách. Đau lòng hơn lại chính là người mình trân trọng suốt năm tháng qua.

Anh đã không nhớ em, cớ sao lại đối xử tệ bạc với em như vậy?

Thiên Di khóc nấc lên làm Minh Nhật buông cằm nhìn khó hiểu. Hai giây sau đó chợt nhận ra, lấy trong bóp tiền ra một chiếc thẻ.

– Tiền đúng chứ?

Thiên Di đau khổ, ánh mắt khiến Minh Nhật dằn vặt. Cảm giác này là gì?

Rất giống…. rất giống với Miin.

Anh liền tức giận bóp cổ lấy, nghiến răng cảnh cáo.

– Thiên Di… cô đừng tưởng vờn mặt ngây thơ với tôi là được. Nên nhớ, tôi có thể làm cô mất tất cả. Dừng ngay ánh mắt đó lại. Minh Nhật tôi cho cô làm tình nhân, muốn bao nhiêu tiền cũng được, muốn gì cũng có, lại không chịu. Từ trước đến nay chưa một ai được đối xử như thế, ngay khoảnh khắc này trở đi đừng để tôi thấy mặt cô nữa.

Thì ra khi anh có tất cả trong tay, em cũng chỉ là một thú vui. Anh dùng tiền sỉ nhục, dùng danh phận cao quý hất hủi, dùng quyền lực chèn ép em. Minh Nhật, tại sao anh lại không nhớ em?

Thiên Di khó khăn cố gắng gượng trả lời. Đối diện với mọi người cô không thể nói, thế lại đối diện với Minh Nhật, cô dũng cảm gắng nói. Đây chính là sức mạnh trong tình yêu.

– Nhật…. anh…. có…nhớ…. em…. không?

Minh Nhật bỏ qua, hấc mạnh làm cô té nhào cùng chiếc chăn xuống nền.

– Cút ngay.

Tầm một phút sau đó, Thiên Di ngất xĩu, nhân viên phục vụ tới tấp xin lỗi anh, nhanh chóng lôi cô ra ngoài.

Đúng lúc Bắc Luân đi đến, cũng may nhờ Liên Liễu Sinh lanh lẹ truyền thông tin nhân lúc bọn họ ra ngoài mới tiến hành hành động, thấy Thiên Di trong trạng thái bất tỉnh, chỉ có áo sơ mi bọc bên ngoài, cô thở yếu ớt.

– Các người làm gì cô ấy ra nông nổi này vậy hả? – Bắc Luân bế sốc lên, lập tức đến bệnh viện.

Vài người xung quanh bàn tán, e là vụ việc này nghiêm trọng vô cùng phứt tạp. Ánh mắt Bắc Luân như rực lửa đầy sự tức giận. Phía dưới cảnh sát đang áp giải từng hung thủ trở về đồn, trong đó có Minzy và tên phó giám đốc mập mạp kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN