Do You Remember Me?
Chương 83: Không thể tìm thấy em.
Trong lúc này chỉ còn cách tìm Bắc Luân hỏi chuyện, anh từ sớm đã đến Hải Thành chỉ việc gặp Bắc Luân.
Thấy Minh Nhật muốn tìm mình, anh cũng biết ngoài việc hỏi Thiên Di thì còn gì khác. Bắc Luân khinh bỉ nhìn đối diện. Mặc dù đã khôi phục lại chức vụ, thậm chí còn thăng tiến nhưng trong lòng không vui chút nào.
– Bây giờ mới nhận ra cô ấy ư? Đã quá muộn rồi. – Bắc Luân lơ đãng nhìn, anh có biết cũng sẽ không nói cho người phản bội này đâu.
Minh Nhật trong lòng đã nổi cơn giận, ánh mắt tia lửa nhìn Bắc Luân như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Đừng trách tôi tàn nhẫn. Bắc Luân, anh nên nhớ anh còn có bố mẹ. Đừng làm họ phật lòng.
Giọng nói trầm xuống làm Bắc Luân có vẻ e dè đôi phần. Minh Nhật là người như thế nào anh không phải không biết. Ban đầu anh cứ ngỡ chính hắn nói những lời cho mẹ mình biết để ngăn cách rồi giấu luôn cô ấy ở nơi nào đó, hôm nay đến đây hỏi chắc hẳn cũng không biết điều gì về Thiên Di, cứ ngồi đợi tung tích cũng không được, Minh Nhật là người có tiếng tăm, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra cô ấy.
– Hừm… từ hôm anh tách rời chúng tôi. Một chút tung tích của cô ấy cũng không có.
Minh Nhật khẽ cau mày, Bắc Luân không biết vậy cô ấy rốt cuộc đã ở đâu, không lẽ suốt một tuần qua Thiên Di biến mất nhanh như vậy?
Minh Nhật ngồi suy nghĩ ở vườn oải hương thì Minh Kiên từ lâu đã xuất hiện, lại là nụ cười nham hiểm đầy đáng ghét ấy.
– Xem ra, em đã nhớ ra điều gì rồi. – Minh Nhật thoáng nghi ngờ Minh Kiên dính dán đến việc này, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn đọc được tâm tình, liền nhún vai cho rằng mình không hề đụng chạm gì đến vị hôn thê của anh nhưng vẫn không thoát khỏi sự dè dặn đó.
– Em đừng nhìn anh như thế. Để anh nói cho em nghe về Thiên Di. À mà không đúng… – Minh Kiên ra vẻ bất ngờ về điều gì. – Chẳng phải lúc trước Minh Kỳ luôn bên cạnh chăm sóc cho Thiên Di hay sao, anh thấy thằng bé có vẻ thích thú với cô ấy. Hưmm… không lẽ Minh Kỳ đến mức đó.- Ánh mắt chế giễu đã đâm thủng lòng đố kỵ của Minh Nhật. – Đến mức chiếm hữu luôn cả chị dâu mình, hèn gì suốt thời gian qua không một ai nói gì với em cả.
Minh Nhật tức giận đến mức bóp nát ly nước ép trên tay. Ánh mắt trở nên một lúc đáng sợ, anh đùng đùng đến Viện Chính. Chỉ cách nhau một con đường ngắn nhưng sao như dài tận hai năm.
Minh Nhật nhớ lại lúc trở về, Minh Kỳ luôn hỏi đến hai năm qua, đáng lí anh phải nghi ngờ trước rồi, vậy mà cứ ngỡ chẳng có gì xảy ra.
– Minh Kỳ đang ở đâu?
Hiếm khi thấy cậu Ba sang Viện Chính, mọi người bỗng nhiên sợ hãi thêm phần giọng nói đầy sát khí kia không một ai dám đến gần.
– Sao các người câm hết rồi. – Giọng anh hét lớn làm cả nhà vang lên.
– Dạ… câu Út không có ở đây.
Đúng lúc Minh Tú vừa về nhà, cô chợt thấy dự cảm chẳng lành. Minh Nhật đang nổi điên lên.
– Có chuyện gì sao anh Ba?
Anh cũng không phải ngốc, Minh Kỳ với Minh Tú mặc dù không cùng lối sống nhưng rất thân mật với nhau. Tức có nghĩa những chuyện xảy ra trước đây đều giấu anh.
Lập tức Minh Nhật bóp cổ cô, nghẹt thở đến mức mặt cô đỏ tía chuyển dần sang tím tái.
– Em nên biết là nói dối anh nó có kết cục như thế nào chứ?
U Lê chạy đến vội gỡ tay anh ra khỏi cổ Minh Tú, bà còn luyên thuyên vài câu nào là Anh em trong nhà, Minh Tú không có lỗi,…
Lí trí còn sót lại Minh Nhật chừa cho cô con đường sống, vừa thả ra Minh Tú hít thở không đều ho khang.
– Mau đưa Thiên Di ra đây.
Minh Tú vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô run rẩy không dám đối diện Minh Nhật, chưa bao giờ anh đáng sợ như lúc này.
– Em… không biết cô ấy đang ở đâu?
Hai hàng lông mày Minh Nhật co lại, không thể kiên nhẫn hơn nữa, anh đã rút ngay khẩu súng đưa đối diện trước mặt Minh Tú làm mọi người đang chứng kiến cũng phải khiếp sợ một phen. Minh Nhật quả thật còn đáng sợ hơn lúc trước.
– Nói ngay. – Tiếng bật khẩu súng vang lên đanh đách, anh đã chuẩn bị nếu như cô không nói rõ.
– Em thật sự không biết cô ấy đang ở đâu? – Minh Tú mắt đỏ hoe nhìn thẳng, anh Ba trông lúc này như thú dữ mãnh liệt đoạt lấy con mồi.
– Vậy hai năm qua em biết sao không một lời nói với tôi? – Minh Nhật đau khổ.
Nghĩ đến việc cùng chung sống với cô ấy hai năm qua cho đến việc xua đuổi, miệt thị làm anh vô cùng áy náy, trách cứ bản thân.
Minh Kiên từ lâu đã chứng kiến mọi việc trên lầu, hắn cười thỏa mãn khi thấy nét mặt đau đớn của Minh Nhật. Nhưng chưa đủ, điều hắn muốn chính là cho anh biết cảm giác năm xưa mẹ mình đã chịu đựng như thế nào.
– Còn trò hay ở phía trước nữa.
Minh Nhật không vui vẻ định nhấn còi thì trợ lý cũng đã đi đến, cô ta hoảng loạn ngăn lại, ánh mắt như có tin tức từ Thiên Di.
– Sếp bình tĩnh, chủ tịch Trương Thiên Khang muốn gặp người. Hắn ta nói nếu muốn biết Thiên Di thì đến thỏa thuận vào ngày mai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!