Đoản ngược - Tình hồ ly
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
290


Đoản ngược


Tình hồ ly


Tác giả:Nguyệt.
————————
‘Thiếp là con hồ ly trắng tu luyện ngàn năm, ngàn năm tu luyện ngàn năm cô độc. Mỗi đêm thanh vắng có ai nghe thấy tiếng thiếp khóc thầm? Giữa đèn hoa hư ảo, liệu ai thấy thiếp đang múa hay không?
Thiếp là con hồ ly ngàn năm chờ đợi, ngàn năm chờ đợi ngàn năm lẻ loi. Giữa chốn hồng trần cuồn cuộn, ai là người hạ chú ái tình? Giữa biển người mênh mông, ai là người hạ thuốc độc tình yêu?’

Ta là hồ ly trắng tu luyện đã ngàn năm. Ngàn năm này chỉ có mình ta một mình, cô đơn, lẻ loi là những gì ta trải qua. Dường như ngày nào ta cũng chỉ làm hai việc, sáng tu luyện, tối nhảy múa. Ta luôn tự hỏi mình, vì sao lại thích múa như vậy, ta dù múa đẹp cũng đâu ai thấy. Cuộc sống của ta chỉ có như thế, không biết gì là si, không biết gì là ái, chỉ tu luyện và múa.

Ngày định mệnh đó xảy ra, ta trong lúc tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma, phải vắt kiệt sức lực mới chống lại được. Vì bị thương nặng không thể trở về hình người, phải sống dưới hình dạng hồ ly. Một chàng thư sinh trẻ tuổi thấy ta, đem ta về chăm sóc. Chàng khi đó thật ôn nhu, tựa vị tiên trên trời hạ phàm cướp mất trái tim ta. Khi ta đã khỏi hẳn, chàng thả ta về rừng, ta rất muốn ở lại nhưng không phải hình dạng hồ ly. Ta quyết định phải làm thê tử chàng.

Ta biến về hình người, giả làm cô thôn nữ ở nơi chàng ở. Giở không biết bao nhiêu thủ đoạn để thu hút sự chú ý của chàng. Sau bao tháng, rốt cuộc chàng cũng đã động tâm với ta, phải, chàng nói yêu ta, muốn lấy ta làm thê tử. Ta tất nhiên đồng ý ngay, điều này là niềm mơ ước của ta cơ mà. Ta và chàng chung sống hoà bình, yêu thương nhau, chưa từng có cuộc cãi vả nào xảy ra giữa hai người, ta cũng hay múa cho chàng xem vì chàng thích nhìn ta múa, lúc ấy ta đã biết vì sao mình lại thích múa như vậy rồi, vì chàng. Không biết sao nhưng ta luôn cảm thấy có ánh mắt từ sau lưng ta, nhiều lần ta định quay lại nhưng phu quân ta lại gọi, sau một thời gian ta cũng quen luôn nên không để ý nữa.

Ngày trước khi thi, ta cùng chàng lên kinh đô. Trên đường đi chàng nói rất nhiều. Nào là nếu đỗ trạng ta sẽ là phu nhân của chàng, nào là chàng sẽ cho ta một cuộc sống giàu sang…. nhưng câu nói làm ta vui nhất là “chàng mãi mãi chỉ có một thê tử là ta”, lúc đó chàng không biết ta đã vui thế nào đâu, ta cảm thấy thế giới mình thật rực rỡ.

Chàng làm ta thất vọng, rất thất vọng. Ta ngồi cả ngày ngoài cửa chờ chàng đỗ cao mà về rước ta. Nhưng chàng đem về cái gì, là thánh chỉ tứ hôn chàng cùng công chúa. Chàng luôn miệng nói “dù lấy công chúa nhưng ta vẫn chỉ yêu nàng”. Vì câu nói đó mà ta quyết đinh tha thứ cho chàng lần này.

Khi công chúa về sống thử, chàng hoàn toàn lãng quên ta. Ta biết, công chúa đẹp như vậy, chàng có thể sẽ yêu nàng đi? Lại vì một lý do nào đó nữa mà ta trở về nguyên hình, nàng ta nói muốn một bộ lông hồ ly, chàng thực sự sai người giết ta vào lúc đó. Nếu không nhờ một nam nhân mà ta cũng không biết tên cứu giúp thì chắc ta đã chết dưới tay chàng rồi….

Lúc đó trái tim ta như nát vụn, có lẽ không gặp được chàng là nỗi cô đơn nhưng khi gặp chàng ta vẫn cô đơn. Ta là người đầu tiên bên chàng cuối cùng lại trở thành người thứ ba. Nếu chàng yêu nàng ta như vậy, ta sẽ bỏ cuộc, được nhìn chàng hạnh phúc cũng là hạnh phúc của ta.

Ngày đại hôn của chàng và công chúa. Ta vì chàng nhảy một khúc cuối cùng. Ta nhảy một điệu nhảy đẹp nhất mà ta luyện được, ta nhảy xung quanh cây anh đào mà ta và chàng thường ngồi, lúc đó chàng thổi sáo, ta nhảy múa, thật đẹp. Giờ đây, cảnh còn mà người nơi đâu, phải chăng mỹ nhân bên cạnh làm người quên cố nhân, không có chàng, chỉ còn ta nhảy múa dưới cây đào đã tàn hoa chỉ còn lại thân cành trơ trụi này. Cô đơn vẫn là cô đơn, lẻ loi vẫn là lẻ loi. Ta thật sự không thể múa nữa rồi, ta chúc chàng hạnh phúc, Vĩnh biệt. Ta tự tay hủy đi nguyên thần của mình. “Không….”. Là ai đã gọi ta? Nhưng dù sao cũng thật vui vì còn có người nhớ tới ta.

…………….

-Ta là ai? Ta đang ở đâu.
Hình như ta đã quên đi điều gì đó rất quan trọng, sao ta chẳng thể nhớ cái gì cả, kí ức như bị mảnh vải đen che khuất không nhìn thấy gì. Múa. Đúng, là múa. Ta không biết vì sao lại nhớ đến múa. Nhưng, múa..là gì? Không nhớ múa là gì. Thân thể ta bỗng cử động uyển chuyển như có điều gì kêu gọi ta phải làm vậy.
————————————————————
nhớ like cho Nguyệt nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN