Đoản ngược
Vĩnh biệt anh, người đàn ông em yêu!
Ngày tôi gặp anh là một ngày mưa, một cơn mưa vào đầu năm học mới. Khi đó tôi còn là sinh viên năm 1, còn anh đã là đàn anh năm ba.
Anh tên là Đỗ Thiếu Phong. Anh đẹp trai, giỏi thể thao, con nhà thế gia , học lực thì nhất nhì trường, vậy nên cũng có nhiều người theo đuổi anh, còn tôi thì… mặt tàm tạm cứ gọi là đáng yêu, nhà thì cũng khá giả, cha tôi là phó giám đốc của một công ti có chỗ đứng trong ngành, còn mẹ tôi là thư kí của ông.
Hôm đó là một ngày cuối thu, trời thì mưa liên miên không dứt, cả hai đều ướt như chuột lột, thế rồi hai ánh mắt nhìn nhau,cứ như vậy mà tôi và anh bắt đầu quen biết nhau. Chúng tôi trò chuyện với nhau, sau đó lại chơi thân với nhau, trưa nào chúng tôi cũng gặp nhau trên sân thượng, rồi cái gọi là tình yêu đã len lỏi vào trong lòng tôi từ khi nào. Nó lớn dần theo theo thời gian và tôi nhận ra mình đã yêu anh từ bao giờ, nhưng nó vẫn chỉ là tình đơn phương…
Ngày Valentine sau khi tôi và anh làm bạn thân hai năm, chúng tôi vẫn gặp nhau trên sân thượng như mọi hôm. Hai đứa lúc nào cũng ăn trưa trên đó, mà tôi thì làm luôn cơm hộp cho cả hai, lúc đầu anh ngày nào cũng ăn bánh mì với sữa, sau đó hình như dạ dày của anh đã bị hộp cơm của tôi chinh phục. Rồi anh hỏi tôi có thể làm cho anh một hộp giống vậy không. Hôm sau tôi bắt đầu làm cơm hộp cho anh, không hiểu sao anh lại có thể ăn ngon đến vậy nữa, cứ như là ăn sơn hào hải vị không bằng. Hôm nay cũng vậy, tôi đưa hộp cơm cho anh, cả hai bắt đầu ăn trưa mà không ai nói năng gì cả. Không khí có vẻ là lạ, vì tôi đinh tỏ tình với anh mà, ngay cả chocolate tình yêu tôi cũng làm luôn rồi(v////v). Nhưng mà sao vậy nè, tôi chẳng biết nói thế nào cho được nữa, ngượng lắm trước giờ tôi có tỏ tình lần nào đâu chứ! Anh cũng chẳng nói năng gì, im lặng nối tiếp lặng im, bất quá tôi mở lời trước.
– Em/Anh có chuyện muốn nói!!
– ….
– ….
– Anh/Em nói trước đi!!
-…
-…Phụt!!! Hahahaha! Thôi anh nói trước đi!- tôi bật cười, nếu cứ đồng thanh như vậy thì chắc tới sáng mai cũng chưa xong nữa.Tôi nhịn cười nhìn thẳng vào mặt anh, lọt vào mắt tôi là cái mặt đỏ nhưng trái cà chua của anh, nam thần của mình đang ngượng a~.
-À…Ừ… Nhi Nhi nè, anh nói một lần thôi đấy nên em nghe cho rõ nha. Nhi Nhi, Anh.Thích.Em! Em làm bạn gái của anh nha!
Anh cầm trên tay ba bông hồng đỏ thắm, khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Còn tôi bây giờ có phải đang mơ giữa ban ngày hay không vậy? Aaaaa! Nam thần đang tỏ tình với mình a!
– E…Em cũn…cũng thích anh nữa…
– Thật? E…em nói lại được không? A…anh nghe không rõ…
– Hít…..haizzzz…. THIẾU PHONG, EM YÊU ANH! Nghe rõ chưa hảảa ???
– Nghe rồi…- Anh đột nhiên ôm tôi vào lòng- Nhi Nhi anh cũng yêu em! (^^)
Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn để anh ôm. Tôi vội lấy trong cặp ra một hộp quà màu hồng hình trái tim đưa cho anh.
– Nè…
– Cái gì vậy?- Anh giả ngu, nhưng ý cười lan đến tận đáy mắt.
– Chocolate… Valentine cho anh đó!
Anh nghe vậy rồi cười còn tôi thì ngại gần chết. Bây giờ tôi nhìn cái gì cũng ra màu hồng cả.
———————————–
Mùa xuân, 2 năm sau…
_Từ từ, chậm thôi, em đừng có nhìn lén nha! Được rồi!
Tôi mở mắt, trước mắt tôi là một hình trái tim xếp từ cánh hoa hồng , ở giữa là dòng chữ “I Love You”xếp từ hoa hồng tím. Bên cạnh còn có một bàn ăn, trên bàn có rượu vang, còn có nến nữa. Trong đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì lung linh như vậy.
-Nhi Nhi…- Anh gọi tôi. Tôi quay người lại thì anh đã quỳ xuống từ lúc nào. Anh nắm tay tôi, tay kia đưa lên một cái hộp màu đỏ, ở giữa là một chiếc nhẫn hình trái tim bằng kim cương. Tôi có thể nhận ra đây là chiếc nhẫn được bán đấu giá trên toàn thế giới, nó mang ý nghĩa là tình yêu Vĩnh cửu. Tôi sững sờ, niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cảm xúc bấy lâu bỗng trào dâng trong vui sướng. Tôi lấy tay che miệng để không hải khóc nấc lên. Anh nói, trong đôi mắt ấy tràn ngập ôn nhu:
– Nhi Nhi, anh không biết từ lúc nào trái tim anh luôn có hình bóng của em. Em lấy anh nhé.
-Vâng, em đồng ý!
Tôi và anh đều nở nụ cười với nhau, chúng tôi trải qua một buổi tối thật vui vẻ và lãng mạn.
Chợt từ đâu một cơn mưa bay lướt qua, làm những kí ức về cơn mưa rào năm đó của cả hai người bỗng ùa về… Mấy ai biết rằng, cũng chính cơn mưa đã đưa tình yêu đến cho hai người.
______________________
Một tháng sau đó chúng tôi kết hôn, tôi và anh đã thề trước cha sứ và đấng Thiên Chúa sẽ luôn thương yêu nhau và luôn ở bên nhau những lúc khó khăn.
Hai năm sau tôi và anh có một bé trai tên là Đỗ Minh Kiệt. Anh rất yêu thương bé nhưng không hiểu vì sao anh lại hay cáu gắt với tôi, có lẽ là do áp lực công việc chăng?
Những lần cãi nhau giữa tôi và anh ngày một nhiều, và tôi luôn là người làm hòa trước mặc dù tôi không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Biết làm sao được, cứ mỗi một lần cãi nhau với anh ấy là một lần tôi khóc, lẳng lặng khóc một mình không ai biết. Tôi tự hỏi anh có còn yêu tôi như ngày xưa không? Cho dù anh không yêu tôi nữa thì cũng không sao cả….tôi vẫn mãi yêu anh như ngày xưa bây giờ và mãi mãi… nhưng tim sẽ rất đau…đau lắm…
——————————–
Nhật ký…
Ngày 10/5/XXXX
Dạo gần đây tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tần suất cãi nhau giữa tôi và anh ngày một nhiều. Sáng nay đi chợ, tôi thấy anh khoác tay, cười nói vui vẻ với một cô bé có vẻ nhỏ hơn tôi vài ba tuổi. Tôi sững sờ, nhìn anh khoát tay cô bé ấy mà nhói lòng. Nhưng làm sao tôi có thể tin rằng anh ngoại tình được chứ. Tôi lén đi theo hai người. Nghe rất nhiều, thấy rất nhiều, cười cười nói nói giữa chốn đông người, họ nói rất nhiều nhưng câu nói khiến tôi đau nhất chính là:”Anh yêu em, ngốc ạ!” thốt ra từ miệng anh. Nghe được câu nói ấy tim tôi như bị xé rách. Anh vậy lại tỏ tình với một người con gái mà người ấy lại không phải là tôi. Nơi này rất đau… Rất đau…
Tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao anh lại đối với tôi, với con như vậy? Tiểu Kiệt còn rất nhỏ, không lẽ khi bé lớn lên lại không đủ tình yêu thương của cha hoặc mẹ? Dù anh không còn yêu tôi anh cũng phải nghĩ đến bé chứ! Thiếu Phong… anh thật tàn nhẫn… Nhưng anh tàn nhẫn thì sao chứ? Tim tôi mãi vẫn không thể dứt khỏi anh được. Tim đau, tâm lạnh thế nhưng chẳng thể ngừng yêu…
——————————-
Ngày 23/5/XXXX
Hôm nay là sinh nhật tôi, không biêt sanh còn nhớ không nhỉ? Chắc là không rồi vì tối hôm qua khi anh đang đi tắm, tôi còn thấy tiếng điện thoại báo có tin nhắn. Tôi lướt mắt qua màn hình xem thử thì thấy tin nhắn gửi là: > Đang đọc giữa chừng thì anh bước vào, nhìn thấy tôi đang cầm điện thoại liền xông tới tát cho tôi một bạt tai. Một bên má tôi đỏ ửng, hằng lên má là một bàn tay to, rát quá! Đến bây giờ một bên má tôi vẫn còn đỏ chỉ có dấu tay đã mờ dần.Nhưng có mấy ai biết được, cái tát ấy đã trở thành một vết thương long không thể xóa mờ…
Đêm nay anh, không về nhưng tôi vẫn chờ. Chờ anh trở về, nói với tôi:”Vợ ơi, anh về rồi. Sinh nhật vui nhé vợ!” Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi anh cũng chưa về… 12 giờ đêm rồi chồng ơi, chồng về với em đi! Không cần lời chúc sinh nhật, cũng không cần những món quà mắc tiền, em chỉ cần chồng thôi!
————————
Không bao lâu sau, tôi bỗng nhận được án tử cho đời mình. Ừ, tôi bị u não giai đoạn 3 sắp sang giai đoạn 4 chỉ sau mấy ngày bị đau nửa đầu và chảy máu cam liên tục. Hờ, sao cứ như cái gì buồn đau của nữ chính trong mấy cuốn ngôn đều rớt xuống đầu tôi vậy á! Ngày nhận được tin báo của bệnh viện, tôi cứ như kẻ mất hồn, từng bước chân nặng trĩu lê trên con đường đông đúc. Trời xui đất khiến thế nào cho tôi nhìn thấy anh đứng bên vệ đường, có vẻ anh đang đợi ai đó. Anh đang đợi cô gái ấy sao? Chồng à, anh biết không nơi này của em đau lắm đấy! Em sợ nó sẽ không còn chịu nỗi thương tổn nữa, không còn đủ mạnh mẽ để yêu nữa rồi. Nhưng tại sao anh lại hoảng hốt như vậy? Sao lại hét tên của cô gái ấy? Sao lại chạy ra đỡ cho cô ấy khỏi chiếc xe tải kia? Anh thật ngốc mà!
1… vứt hết giấy tờ trên tay, 2… chạy thật nhanh đến chỗ anh, 3… đẩy anh khỏi chiếc xe tải đó.
-Kitttttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmmm!
Tiếng phanh xe vang lên thật chói tai, dù đã dừng lại nhưng cũng đã quá muộn. Chiếc xe đó đâm vào tôi, còn anh và cô gái ấy ngã sõng xoài bên vệ đường. Sao anh lại như vậy chứ? Sao lại sợ hãi như vậy? Anh phải vui mới đúng chứ, vì người anh yêu vẫn bình an mà. Sao lại ôm em chặt như vậy chồng? Đừng gọi tên em nữa mà… đừng gọi nữa! Em sợ lắm chồng ơi, em sợ trái tim sẽ yếu mềm, sợ sẽ cố níu lấy anh một lần nữa, vậy nên đừng gọi nữa mà! Đừng khiến em buồn đau, em sẽ không chịu nỗi nữa đâu chồng. Nơi này… nơi nãy đã không còn đủ sức lực để tiếp tục chịu thêm một lần khổ đau nữa rồi…
Tôi dùng một chút sức lực cuối cùng khẽ mở hàng mi nặng trĩu. Anh thấy tôi tỉnh thì rất vui mừng. Còn tôi thì đã quá mệt mỏi rồi, khẽ nói những lời cuối cùng:
– Chồng à… nơi này… đã rất mệt mỏi rồi, em không còn đủ mạnh mẽ… để yêu anh nữa rồi… Thiếu Phong… dù thế nào… anh cũng phải sống thật tốt… phải chăm sóc cho Tiểu Kiệt thật tốt… h…ứa với em được…kh…không?
Anh bảo anh hứa chỉ cần tôi tiếp tục sống.
– Muộn rồi anh à… Em yêu anh nhiều lắm… chồng ngốc của em…
Chợt từ đâu một cơn mưa rào đổ ào xuống, như khóc thương cho số phận của cô gái si tình. Bắt đầu một tình yêu là một cơn mưa mùa hạ, kết thúc… cũng chính là cơn mưa năm xưa. Đâu đó trong cơn mưa tang thương, là lời vĩnh biệt của cô gái.
Vĩnh biệt anh, người đàn ông em yêu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!