Cô bị mù, vì hiến mắt cho người mà cô yêu thương, người mãi mãi không bao giờ biết đến sự tồn tại của cô.
Đối với cô thứ ánh sáng mờ nhạt đó có hay không cũng không còn quan trọng.
Cô cố chấp với đoạn tình cảm này đã quá lâu không phải sao? 7 năm, thanh xuân của cô mang hình bóng của một người con trai, nhưng thanh xuân người ấy lại chẳng hề thuộc về cô.
Dưới gốc hoa anh đào của một bệnh viện lớn, một cô gái dáng người mảnh khảnh, mỏng manh tựa như thủy tinh trong suốt, khiến người ta chẳng thể rời mắt nhưng không bước thể đến gần, như thể chạm vào sẽ vỡ tan…
Từng cánh hoa khẽ khàng đưa mình trong gió. Hương hoa anh đào thoang thoảng, miên man len lỏi vào trong ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai.
Một chàng trai nhẹ nhàng bước đến bên ghế đá, ngồi cạnh cô.
Từng ngày trôi qua, người ta vẫn quen với hình ảnh một chàng trai và một cô gái, hai con người cứ thế ngồi cạnh nhau, không gian yên ắng đến lạ thường, thanh bình và trong trẻo tựa hồ như hai con người sinh ra vốn dĩ thuộc về nhau, tạo nên một khung cảnh thật đẹp!
Cô gối đầu vào vai anh, chỉ là cái tựa đầu hờ hững nhưng ấm áp vô cùng.
Cô kể cho anh về mối tình đầu của cô, ước mơ dang dở của cô, anh cứ thế im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng, anh lại nói với cô về lý tưởng của anh, ngoài ra cô chẳng biết gì về anh.
Vào một ngày, trời hẳn sắp vào đông. Anh mang cho cô một cành hoa, cành hoa anh đào cuối mùa, cô cười.
Cái se lạnh của từng cơn gió mùa cứ thế thấm vào da thịt cô, rét mướt, khẽ rùng mình. Anh nhẹ khoác áo ngoài vào người cô, đôi bàn tay cô nằm gọn trong tay anh. Tưởng như có dòng nước ấm nóng chảy nhẹ vào tim cô.
Họ cứ thế đứng cạnh nhau, ngắm nhìn từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi.
Sau ngày đó, cô không gặp được anh, cũng không ai biết về anh…
Một tháng sau, cô nhận được thông báo của bệnh viện, có một người tốt bụng hiến mắt cho cô.
Lần nữa, tìm lại được ánh sáng, cô cũng không biết nên vui hay buồn. Khi mà người cô trông thấy đầu tiên lại chẳng phải anh.
Cô vẫn thường xuyên đến bệnh viện. Vẫn ngồi dưới tán cây hoa đào ngày đó, tìm kiếm một bóng hình.
Mãi một thời gian, đồng nghiệp của anh đến gặp cô, anh ta kể cho cô rất nhiều về anh. Về tuổi thơ anh, về tình bạn của họ, và về căn bệnh của anh…
Khi phát hiện mình mang trong người căn bệnh khó lòng chữa trị. Thời gian của anh tưởng chừng cứ thế trôi qua mỗi ngày, vẫn làm việc, vẫn ôm ấp ước mơ, vẫn chờ đợi ngày ra đi, cho đến một ngày, anh gặp được cô.
Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Ngày cô khẽ nép mình một góc, cảm nhận người mà cô yêu thương tìm lại ánh sáng. Ngày người mà cô yêu thương va vội vào cô, rồi bước đi hờ hững.
Anh đã từng hi vọng có thể dùng cả đời che chở cho cô, yêu thương cô, bù đắp những thương tổn cho cô.
Nhưng thời điểm anh gặp cô quá muộn, sự sống của anh cũng chẳng còn bao lâu.
Anh không thể hứa hẹn, cũng chưa kịp ngỏ lời yêu, nhẹ nhàng đến bên cô, nhẹ nhàng truyền cho cô niềm tin, hi vọng, rồi ra đi lặng lẽ, âm thầm…
Mùa hoa anh đào năm nay thật đẹp, cô thoáng trông thấy nụ cười của anh…
Anh vẫn ở bên cô, đôi mắt của anh là đôi mắt của cô. Cô sẽ thay anh thực hiện ước mơ còn dang dở, hơn nữa đó còn là ước mơ của cô.
6 năm sau, cô tốt nghiệp với tấm bằng loại Giỏi, trở thành bác sĩ đi thiện nguyện khắp nơi…
Một mùa hoa nữa lại về ” Em nhớ anh ! “
( Đề cử cho ta đi các chế ơi)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!