Đoản SE - Em chỉ là người thay thế, không phải người anh yêu (tiêp)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Đoản SE


Em chỉ là người thay thế, không phải người anh yêu (tiêp)


Không đợi anh trả lời, tôi đã vội vã quay đi. Tôi sợ rằng chỉ đứng bên cạnh anh thêm một phút giây nữa, nhìn vào đôi mắt đau khổ của anh, một chút hi vọng cuối cùng trong trái tim tôi cũng sẽ vụn vỡ.
Đáng lẽ ngay từ khi bắt đầu, em phải hiểu là sẽ có kết thúc… 1
Đáng lẽ ngay từ khi bắt đầu, em phải hiểu sẽ chẳng bao giờ có được anh…
Đáng lẽ ngay từ khi bắt đầu, em phải hiểu… anh không bao giờ nhìn về phía em…
“Cảm ơn anh… Vĩ Đình…”
Cảm ơn vì đã cho em nhận ra tất cả.
Trời mưa, hình như là vậy. Tôi không biết nữa. Tôi chẳng còn phân biệt được thứ gì xung quanh nữa. Tất cả đều nhạt nhòa trong dòng nước mắt, chỉ có thể cảm thấy mưa rơi rớt bên vai.
Nước mắt vẫn rơi, lăn qua gò má, hòa lẫn với nước mưa, tràn qua khóe môi. Anh à, lần đầu tiên trong đời, em biết rằng, nước mắt… có vị đắng…
Tôi không rõ mình đã về nhà bằng cách nào. Chỉ biết rằng khi tôi có thể bình tâm lại, tôi đã ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách rồi.
Thật khó để chấp nhận tất cả, nhưng sự thực thì vẫn là sự thực. Không chấp nhận thì sao? Sự thực sẽ thay đổi à? Không đâu! Không chấp nhận thì sao? Anh sẽ vì sự cố chấp của tôi mà yêu tôi sao? Cũng không thể nào!
Bây giờ em đã hiểu, tại sao mỗi lần em hỏi anh vì sao lại yêu em, anh đều im lặng. Bởi vì… anh chưa từng yêu em… chưa bao giờ.
Em chỉ là…
…chỉ là…
…Người thay thế…
Rất khó để có thể rời xa người mà em yêu nhất. Rất khó để nói rằng em thực lòng chúc anh hạnh phúc. Nhưng… em nghĩ mình có thể làm được. Vì em yêu anh, yêu anh rất nhiều, yêu anh hơn bất kì ai trên thế gian này có thể yêu anh, yêu anh hơn chính bản thân em, yêu anh hơn bất cứ điều gì.
Đặt tờ giấy lên bàn, tôi chầm chậm nắn nót từng nét chữ.
“Vĩ Đình!
Đừng hỏi tại sao em lại ra đi. Anh biết lí do mà, đúng không?
Đáng ra ngay từ đầu, em nên hiểu, anh chưa từng yêu em, và sẽ không bao giờ yêu em cả. Nhưng em đã quá yêu anh, nên tự huyễn hoặc mình, tự trả lời cho những câu hỏi anh luôn cố tình né tránh.
Em không có gì đặc biệt hết. Em không xinh đẹp như Vân Như, cũng không thể nào giỏi giang như cô ấy, không có bất cứ điểm gì xứng đáng với anh cả. Như thế thì, làm sao anh có thể yêu em nhỉ? Em nên nhận ra điều đó sớm hơn. Em nên hiểu rằng, chưa bao giờ anh nhìn về phía em.
Cảm ơn anh, Vĩ Đình. Thời gian bên cạnh anh là quãng thời gian em hạnh phúc nhất. Cho dù nỗi đau anh mang đến em nhiều hơn gấp bội.
Em chỉ là người thay thế, em hiểu rõ điều đó. Anh đã đến bên cạnh em, bởi vì em yêu anh. Bởi vì em yêu anh, yêu hơn bất kì một người nào có thể yêu anh, yêu anh hơn cả cô ấy. Vì thế nên, em là một người thay thế hoàn hảo, phải không?
Anh thật tàn nhẫn, Vĩ Đình ạ! Anh biết rõ là em yêu anh, nên anh cũng biết chắc chắn em sẽ không bao giờ trách cứ khi anh lấy em làm người thay thế, phải không? Đúng vậy! Em thực sự muốn trách anh, thực sự muốn hận anh. Nhưng em lại không làm được. Em yêu anh quá nhiều, nhiều đến mức cho dù biết với anh, em chỉ là một người thay thế, không hơn không kém, nhưng em vẫn yêu anh.
Vì Đình, anh có biết cảm giác của em khi anh buông lơi đôi tay em hay không? Hụt hẫng lắm! Đau đớn lắm! Giây phút ấy, khi ánh mắt anh chạm vào cô ấy, em đã hiểu, anh còn yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Tình cảm của anh, dường như chưa một phút giây nào phai nhạt.
Em có thể coi như không biết, có thể bên cạnh anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng em không thể làm vậy.
Nếu anh cho rằng bởi cái tôi trong em quá lớn, thì cũng không sai đâu. Em yêu anh rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào im lặng chấp nhận làm một người thay thế. Em có thể tự dối gạt mình, tự huyễn hoặc mình rằng, đến một ngày nào đó, anh sẽ quên cô ấy, sẽ yêu em, nhưng bản thân em hiểu, điều đó là không thể.
Vĩ Đình, em không hiểu vì lí do gì hai người chia tay, nhưng em biết chắc một điều, anh và cô ấy vẫn còn yêu nhau nhiều lắm. Hãy đi đi anh, theo đuổi tình yêu mà anh hằng mong mỏi, hãy đi tới nơi mà anh cần tới, hãy đi tìm người anh muốn tìm. Em không cao thượng, em chắc chắn điều đó. Nhưng có điều, em lại quá yêu anh rồi. Thế nên… chúc anh hạnh phúc. Hãy kéo cô ấy trở về bên anh. Chỉ cần hai người yêu nhau, sẽ không có điều gì có thể ngăn cản điều đó. Hãy hạnh phúc, anh nhé, bởi vì… hạnh phúc của anh… chính là hạnh phúc của em.
Yêu anh ngàn lần!
Hạ Quyên.”
Gấp lại lá thư đã nhòe nước mắt, tôi nhấc điện thoại, bấm một dãy số.
“Ba à, con quyết định lại rồi. Con muốn sang đó sống cùng cha”.
Đêm hôm đó… là đêm cuối cùng tôi ở lại nơi đây…
* * *
“Sau đó anh đã đi tìm Vân Như.” Vĩ Đình ngồi đối diện tôi, đan hai tay vào nhay, khuỷu tay tì lên mặt bàn.
“Ừ!” Tôi khẽ đáp. Điều đó tôi đã đoán được.
“Hạ Quyên!” Vĩ Đình khe khẽ gọi tên tôi.
“Hả?”
“Cảm ơn em!”
“Vì điều gì?”
“Vì lá thư của em năm đó. Nó đã cho anh động lực để… đi tìm Vân Như. Bọn anh… cuối cùng… đã quay lại.” Lời nói của Vĩ Đình bị ngắt quãng. Tôi hiểu, anh sợ sẽ khiến tôi đau lòng.
“Chúc mừng anh!” Tôi mỉm cười. Năm đó, khi quyết định ra đi, để lại cho bọn họ cơ hội, tôi đã biết, sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại.
“Hạ Quyên!” Anh thở dài. “Xin lỗi em!”
“Xin lỗi em sao? Vì đã lấy em làm người thay thế à?”
Anh cúi đầu không đáp. Tôi khẽ cười.
“Không cần xin lỗi em đâu! Em đã nói em yêu anh rất nhiều mà. Em chưa từng trách anh, thật đấy! Có người nói với em, vì cái tôi của em quá lớn, em đã để mất anh. Nhưng Vĩ Đình, em chưa bao giờ để mất anh cả, bởi vì… anh chưa từng thuộc về em.”
Anh im lặng. Tôi cũng im lặng. Cả hai chúng tôi đều không biết phải nói gì. Quá khứ thì cũng đã qua rồi, nhưng nó mãi mãi là vết thương, là kí ức buồn không thể nào xóa nhòa… trong lòng cả ba chúng tôi.
“Em… có hối hận không?” Rất lâu sau, Vĩ Đình mới cất tiếng hỏi.
Không cần suy nghĩ, tôi lập tức lắc đầu.
“Chưa bao giờ! Cho dù anh cho em quá nhiều đau khổ, nhưng anh cũng chính là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời em. Cho dù anh chưa từng yêu em, nhưng em chắc chắn rằng, em là người con gái suốt đời anh không thể nào quên.”
Anh mỉm cười, rút từ trong túi ra một chiếc thiệp hồng, đặt lên bàn.
“Anh và Vân Như sẽ tổ chức đám cưới vào cuối tuần sau. Nếu như em rảnh rỗi, thì có thể đến chúc mừng anh, được chứ?”
Tôi không cầm tấm thiệp, bởi bàn tay tôi đang đặt dưới bàn dường như đã không còn thuộc quyền kiểm soát của tôi nữa rồi. Tôi cố gắng không để anh nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của mình.
“Chúc mừng anh!”
“Cảm ơn em!” Anh liếc nhìn đồng hồ rồi bảo tôi. “Cũng trễ rồi. Anh phải về công ty làm việc bây giờ. Hạ Quyên! Hẹn gặp lại em sau!”
“Hẹn gặp lại anh!”
Anh đi rồi, chỉ còn mình tôi ngồi lại với chiếc thiệp hồng trên mặt bàn. Hai cái tên in màu đỏ sậm khiến trái tim tôi đau nhói.
Cuối cùng thì… em vẫn không thể nào quên anh…
Để lại tấm thiệp nằm im lìm trên bàn, tôi khoác túi xách, trở về nhà.
Rút mảnh giấy anh vừa đưa, tôi soạn một tin nhắn gửi tới số máy ấy.
“Xin lỗi anh! Em sẽ không đến buổi hôn lễ của hai người. Em biết, em chỉ là người thay thế, không phải người anh yêu. Nhưng anh à, anh phải hiểu rằng, người thay thế… thì cũng biết đau. Dù sao, cũng chúc anh hạnh phúc!”
Từ tận đáy lòng, em chúc anh hạnh phúc. Hãy luôn mìm cười anh nhé. Em thích nụ cười của anh, yêu nụ cười tỏa nắng ấy, yêu mọi thứ thuộc về anh.
Anh và cô ấy, hãy hạnh phúc như những tháng ngày hai người từng có. Em sẽ để thời gian xóa nhòa đi vết thương trong trái tim em. Nhưng có lẽ, cả cuộc đời này, em chỉ có thể yêu mình anh, cho dù… em hiểu rằng… đối với anh… em mãi mãi… chỉ là người thay thế, không phải người anh yêu.
HOÀN
( truyện này hơi nhạt mong các chế thông cảm)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN