Đoản SE - Em chỉ là người thay thế, không phải người anh yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Đoản SE


Em chỉ là người thay thế, không phải người anh yêu


Khẽ thở dài một tiếng…
Cuối cùng… đã trở về rồi sao?
Kéo chiếc vali trượt dài trên đất ra khỏi sân bay, đón tôi chỉ có cái nóng oi bức đến ngột ngạt của buổi ban trưa và cái ồn ào, tấp nập của đường xá Hà Nội. Cũng phải! Còn trông đợi gì hơn chứ? Đã từ lâu, tôi không còn thuộc về nơi này nữa rồi.
Đón một chiếc taxi, đặt vali lên xe, tôi nói với người tài xế địa chỉ đã thuộc nằm lòng.
Năm năm rồi…
Năm năm đã trôi qua, chậm chạp đến mức tưởng như từng giây phút cũng kéo dài như hàng thế kỉ. Năm năm, đủ để mọi thứ đổi thay theo cách mà nó cần thay đổi.
Chiếc taxi vòng qua những con đường đông đúc, nhộn nhịp. Nơi này thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi. Những gì in đậm trong kí ức của tôi dường như không còn nữa. Thật buồn cười, nhưng tôi đang có cảm giác lạ lẫm ở chính nơi mình đã sinh ra và lớn lên, ở chính nơi tôi đã đi qua hàng ngàn lần, hàng vạn lần.
Dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm im lìm nơi cuối phố, tôi im lặng trả tiền cho người tài xế, rồi đẩy cánh cửa xe bước xuống.
Dường như, duy nhất chỉ có nơi này… là không bao giờ thay đổi.
Cánh cổng sắt nặng nề đã han gỉ theo thời gian. Ngôi nhà đã lâu không có người lui tới, bụi bặm và rêu phong như một ngôi nhà hoang cổ kính.
Đặt chiếc vali xuống sàn nhà, tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ trong phòng phòng khách. Ánh sáng lập tức tràn ngập trong căn phòng, soi rõ những hạt bụi phủ dày trên đồ đạc và lơ lửng trong không gian.
Cứ đứng yên như thế, trong căn nhà quen thuộc, trong không gian quen thuộc, tôi chẳng còn biết phải làm gì nữa. Tôi quay lại nơi này làm gì? Tại sao đột nhiên lại muốn trở về? Tôi không biết, tất cả… tôi đều không biết. Dường như, quay trở lại nơi này… là vì một người… nhưng người đó…
Tôi cúi xuống, nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi. Có lẽ nên đi ăn trưa trước đã.
Đặt vali lên ghế, tôi lấy túi xách, ra khỏi nhà.
Biết đi đâu đây? Đã quá lâu tôi không trở lại nơi này. Cảnh vật xung quanh tôi đã không còn nhận ra nữa rồi.
Bước đi một cách vô định, tôi lang thang trên con phố ngày ấy. Không còn điều gì quen thuộc cả. Tất cả đều lạ lẫm. Nhà cửa, con người, đường xá… mọi kỉ niệm của tôi về nơi đầy đều đã chôn sâu trong kí ức, chìm vào quên lãng, dường như một chút cũng không còn lưu lại.
“Hạ Quyên?”
Bước chân sững lại trong một giây rồi lại tiếp tục bước đi. Tôi tự cười thầm mình. Tôi đang bị ảo ảnh đúng không? Vì nơi đầy chất chứa quá nhiều kỉ niệm nên mới sinh ra ảo giác đó? Anh không thể nào xuất hiện ở đây được.
“Hạ Quyên!”
Không phải ảo ảnh! Là sự thực! Bàn tay đang nắm chặt tay tôi, mùi hương quen thuộc đã in sâu vào kí ức, cho dù có chết, tôi cũng không thể nào quên được.
———————————————-
Tôi với cô ấy đều yêu anh nhưng may mắn lại không đến với tôi từ anh mà lại đến với cô ấy .
Em là người đến trước nhưng vẫn không thể thắng được vị trí của cô ấy trong lòng anh dù cô ấy đến sau . Em là người không ngại dốc hết tấm trân tình này cho anh nhưng lại chẳng thắng nổi một nụ cười của cô ấy …..
———————————————-
Trái tim bình lặng bấy lâu nay bất chợt trong phút giây này, lại rung lên những nhịp đập mạnh mẽ. Tại sao, năm năm qua đi rồi, cảm giác của tôi vẫn không thể nào thay đổi?
Nhìn thật sâu vào đôi mắt đó, tôi cất lên một cái tên trong vô thức, còn nghe rõ những tiếng nói run rẩy của chính mình:
“Vĩ Đình…”
* * *
Gió mùa đông lạnh lẽo cuốn bay những chiếc lá cuối cùng trên cây, để lại cành cây trơ trọi, xơ xác đến tội nghiệp. Gió uốn mình luồn qua mọi ngõ ngách, thổi vào không gian cái rét cắt da cắt thịt.
Mùa đông năm nay rất lạnh. Cái lạnh thấm sâu qua làn da mỏng manh, nhưng lại chẳng thể nào chạm tới trái tim của cô học trò nhỏ. Trái tim ấy đang đập những nhịp đập mạnh mẽ, trái tim ấy đang sáng rực ngọn lửa tình yêu.
Thật không thể nào tin được! Những gì tôi vừa nghe thấy… là sự thực sao? Thực cũng được, mơ cũng được, chỉ cần được nghe anh nói ba chữ đó, cho dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng cam lòng.
VĨ Đình… anh đang đứng trước mặt tôi, nói ra điều tôi chờ đợi đã lâu, điều mà tôi đã mong ước hàng ngàn lần, điều tôi tưởng như chẳng bao giờ có được.
“Anh yêu em! Làm bạn gái anh nhé!”
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, khiến tôi thực sự không biết phản ứng ra sao. Tôi bối rối, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt, cúi thấp đầu, không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
“Em…”
Hạ Quyên, chẳng phải đây là điều mày luôn mong ước sao? Tại sao tới khi nó trở thành sự thực thì lại không biết phải làm gì?
“Em không đồng ý sao?”
“Không phải! Em đồng ý!” Tôi nói một cách gấp gáp, dường như sợ rằng chậm trễ một giây, anh sẽ đổi ý.
Anh mỉm cười, chìa tay ra. Tôi ngây ngô đặt tay mình vào bàn tay ấy. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay tới tận sâu thẳm trái tim. Lần đầu tiên… tôi được nắm lấy bàn tay anh. Lần đầu tiên… tôi được biết đến cảm giác ấm áp rất đỗi ngọt ngào này…
Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, xin đừng bao giờ để em tỉnh lại! Nếu như đây chỉ là một phút giây không có thực, thì xin thời gian hãy ngừng trôi, ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ảo ảnh ấy. Nếu thực tại em không có anh, thì em nguyện đắm chìm vĩnh viễn trong giấc mơ này…
Chúng tôi đã bắt đầu như thế, từ một ngày đông buốt giá. Giấc mơ từ lâu đã trở thành hiện thực. Có điều… đó lại là một hiện thực phũ phàng…
“Vì sao anh lại yêu em?”
Tôi đã không ít lần hỏi anh câu đó, nhưng chưa một lần nào anh trả lời tôi. Anh chỉ mỉm cười không đáp, hoặc yên lặng quay đi. Anh không trả lời tôi, tôi lại tự hỏi mình.
Vì sao anh lại yêu tôi?
Vì sao muốn tôi làm bạn gái của anh?
Tôi không xinh đẹp, cũng không có gì nổi bật. So với anh, tôi quá mờ nhạt, mờ nhạt đến mức, mọi người dường như chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của tôi. Nếu như anh là mặt trời, thì tôi là một tia nắng, một tia nắng nhỏ bé vô cùng. Người ta sẽ chẳng bao giờ nhìn đến tia nắng ấy, kể cả măt trời, có lẽ cũng chẳng bao giờ để ý. Nhưng tia nắng… mãi mãi vẫn chung thủy ở bên mặt trời.
So với người yêu cũ của anh – Vân Như, tôi không bằng một phần. Cô ấy đẹp, tựa như một sản phẩm hoàn mĩ của tạo hóa, dịu dàng như nước, thánh thiện tựa thiên thần. Nếu như anh là mặt trời chói lóa, thì cô ấy là mặt trăng hiền hòa. Bên cạnh cô ấy, luôn khiến cho người ta có cảm giác yên bình, thanh thản. Hai người bọn họ, vốn dĩ là một đôi kim đồng ngọc nữ. Không có bất kì ai có thể xứng với anh hơn cô ấy, cũng không có bất cứ người nào đủ tư cách đứng cạnh cô ấy như anh.
Anh rất yêu cô ấy, tôi biết điều đó. Ánh mắt anh nhìn cô ấy, luôn luôn chan chứa những yêu thương, khác hẳn với ánh mắt anh nhìn tôi. Những cử chỉ của anh, luôn luôn ôn hòa, dịu dàng và ấm áp. Trong thế giới của anh, dường như chỉ hiện diện một mình bóng hình của cô ấy, không còn chỗ cho bất kì ai khác.
Tôi yêu anh, yêu rất nhiều. Anh dường như cũng biết điều đó. Vì thế, anh luôn tìm cách tránh né tôi, ít nhất là khi có Vân Như. Nhưng anh không hiểu rằng, tôi chưa bao giờ mong mình có thể thay thế vị trí của cô ấy, tôi chưa từng nghĩ sẽ nhận được tình cảm của anh. Tôi chỉ mong có thể là người đứng đằng sau lưng anh, thầm lặng yêu anh, thầm lặng chia sẻ cùng anh những niềm vui, nỗi buồn, cho dù anh chẳng bao giờ nhìn đến tôi.
Thế rồi, bọn họ đã chia tay, anh và cô ấy. Không ai hiểu nguyên do. Tất cả đều kinh ngạc vô cùng. Không ai có thể ngờ rằng, bọn họ, cặp đôi đẹp nhất, chàng hoàng tử cao quý cùng nàng công chúa dịu dàng, đã chia tay như thế.
Vân Như chuyển trường. Không còn công chúa nữa, hoàng tử một mình đơn bóng. Từ ngày cô ấy ra đi, anh dường như tự giam mình vào một thế giới cô độc. Anh vẫn làm những việc họ thường làm, vẫn đi dạo dưới những hàng cây xanh mát, vẫn ăn trưa dưới nhà ăn của trường, vẫn lững thững đi trong làn mưa bụi với chiếc ô trong suốt, chỉ khác là… bây giờ… chỉ còn một mình anh.
Ánh mắt đau thương của anh làm trái tim tôi đau nhói. Bóng dáng cô đơn của anh khiến tôi ao ước có thể tới bên anh, có thể ôm lấy anh, mang hơi ấm của mình sưởi ấm cho anh.
Và cuối cùng… tôi đã làm điều đó…
Ngày mưa hôm ấy, tôi bắt gặp anh ngồi bên vệ đường, chiếc ô vứt lăn lóc bên cạnh. Anh khóc, có lẽ vậy. Nước mưa và nước mắt anh hòa làm một, tôi không phân biệt được nữa.
Đau nhói… Tôi đã không thể suy nghĩ điều gì, vội vàng bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Anh lẳng lặng tựa đầu vào vai tôi. Chúng tôi yên lặng ngồi đó, bên đường phố tấp nập người qua lại, dưới màn mưa buốt giá.
Ngày hôm sau, anh tỏ tình với tôi.
Tôi không biết, lí do có phải vì ngày mưa chiều hôm ấy, hay là một điều gì khác. Tôi chỉ biết rằng, giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực, chỉ biết rằng, tôi đã có anh.
“Này! Chờ em đã! Sao anh đi nhanh thế?”
Tôi bước thấp bước cao theo anh, lòng thầm hối hận vì đã mang giày cao gót. Điều đó khiến tôi gặp khó khăn khi cố bắt kịp anh.
“Anh xin lỗi! Anh quen rồi.” Anh khẽ cười, nhưng dường như thoáng qua trong đôi mắt màu nâu sẫm là một nét u hoài.
“Được rồi! Không sao cả! Nhưng anh có thể đi chậm lại một chút được không?” Tôi có thể đoán được nguyên do của nét u hoài vừa thoáng qua hoài trong đôi mắt ấy. Bởi vì… cô ấy… cũng cao như anh.
“Ừ!” Anh mỉm cười rất dịu dàng, chủ động chìa tay ra để tôi nắm lấy.
Tôi cũng cười, đặt tay mình lên tay anh. Tôi thích cảm giác được anh nắm tay, thích hơi ấm ngọt ngào bao bọc quanh tôi, thích tất cả mọi thứ, tất cả những gì thuộc về anh.
“Anh có biết vì sao em không bao giờ dùng son không?” Tôi khẽ hỏi bâng quơ khi đi qua một cửa hàng mỹ phẩm.
“Tại sao?”
“Bởi vì em muốn…” Tôi bỏ dở câu nói, lấy hết can đảm, nhanh như chớp kiễng chân lên, đặt một nụ hôn vào má anh.
Anh bị bất ngờ, không kịp phản ứng gì, chỉ kinh ngạc nhìn tôi.
Mặt tôi nóng ran, tôi đưa mắt nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Đây là lần đầu tiên tôi hành động như thế. Chúng tôi ngoại trừ nắm tay ra, đến cả một cái ôm cũng không có, ngoại trừ cái lần tôi ôm anh khi anh khóc trong chiều mưa hôm ấy.
“Vĩ Đình!”
Anh vội vàng thả tay. Cánh tay tôi lập tức buông lơi, hụt hẫng.
“Chào em… Vân Như!”
Thanh thoát như tiên nữ rơi xuống chốn hồng trần. Thanh cao như thiên thần giữa miền nhân gian, không vướng bụi trần. Cô ấy mãi mãi vẫn như thế, cao quý đến mức khiến người ta chỉ dám đứng từ xa mà ngưỡng mộ.
Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, tôi dường như đã trở thành một người thừa, dường như chính tôi là người thứ ba, người không nên có mặt ở đây. Giây phút ấy, tôi đã hiểu ra… một điều… điều mà tôi luôn tự mình phủ nhận…
“Bạn gái mới của anh à?”
Ánh mắt Vân như đã chuyển sang phía tôi.
“Cô ấy…” Anh ấp úng, dường như không biết phải nói gì.
Lẽ ra, tôi nên nói với cô ấy, tôi là người yêu của anh, người yêu hiện tại. Nhưng… tôi đã không làm điều đó. Cổ họng tôi nghẹn đắng, không thể thốt lên bất cứ điều gì. Trái tim dường như cũng đã tan vỡ kể từ giây phút anh buông tay tôi…
“Không sao đâu!” Vân Như cười. Nụ cười của cô ấy thực sự rất đẹp, nhưng tôi vẫn cảm nhận được, ẩn sau nụ cười đó là sự chua chát, đắng cay. “Chúng ta không còn là gì của nhau cả. Anh cũng nên đi tìm hạnh phúc mới cho mình. Vĩ Đình, chúc anh hạnh phúc!”
Vân Như đi lướt qua anh. Cánh tay anh đưa ra, như muốn níu giữ bước chân cô ấy, nhưng rồi ngay sau đó, nó lại hạ xuống, một cách tuyệt vọng.
Đáng ra ngay từ đầu, tôi nên hiểu điều này…
Tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi, rơi trong vô thức.
“Chúng ta về thôi!”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN