Đoản SE - #3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Đoản SE


#3


Khi những tia nắng cuối ngày vụt tắt, đường phố sáng rực một màu vàng của ánh đèn…
Ngô Tuyết Băng cho hai tay vào túi áo khoác gió, bước đi chậm rãi trên đoạn đường giữa trung tâm thành phố…
Từng hàng ô tô trải dài sau mỗi cột đèn báo giao thông, những con người đi ngược về xuôi, học sinh có, sinh viên có, nhân viên có, tất cả đều đang vội vã chạy đua với dòng chảy của thời gian, họ đi lướt qua nhau, vội vàng về nhà, vội vàng để đuổi kịp chuyến xe bus hay vội vàng để đi làm thêm…
Giữa khung cảnh tấp nập ấy, hình bóng của Ngô Tuyết Băng càng nhỏ nhắn, mờ nhạt…
Cô đứng dưới ngọn đèn đường, đôi mắt chứa đầy u sầu và mệt mỏi…
Ngày hôm nay…
Ngày mà người ấy đi xa khỏi cuộc sống của cô…
Lâm Hạo đi rồi, chuyến xe đã mang anh ấy đi đến đất nước không có Ngô Tuyết Băng….bỏ quên tình yêu màu trắng của cô.
Ngô Tuyết Băng thích Lâm Hạo, đây là điều mà ai cũng biết, chỉ có anh là không biết, cũng có thể là anh giả vờ không biết, chỉ vì không muốn mất đi tình bạn lâu năm của hai người.
Thích anh ba năm, Ngô Tuyết Băng đã phải dùng bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu mạnh mẽ để giấu kín tình cảm, đứng một bên nhìn anh thay người yêu hết cô này đến cô khác, luôn ở bên động viên anh, chia sẻ mọi buồn vui với anh…anh có biết không???
Anh có biết cô yêu anh nhiều đến thế nào không???
Nếu biết sao anh còn rời đi???

Ngô Tuyết Băng ở bên Lâm Hạo suốt ngần ấy năm, chờ đợi anh, chỉ mong một ngày nào đó anh sẽ có tình cảm với cô, nhưng đổi lại được gì???
Anh nói hai ta chỉ có thể là BFF, anh nói anh phải đi xa rồi, anh nói cô phải hứa với anh chăm sóc bản thân cho tốt…
Hôm nay Ngô Tuyết Băng không đi tiễn Lâm Hạo. Vì sao ư?
Vì nếu gặp rồi thì biết nói thế nào đây?
Nói anh hãy giữ gìn sức khỏe à?
Hay nói anh nhớ thường xuyên liên lạc???
Liệu lúc gần lên máy bay, anh có ngoảnh mặt lại để tìm kiếm bóng hình cô trong biển người không?????
Ngô Tuyết Băng cười nhạt…
Cũng đã đến lúc phải buông tay rồi…chờ đợi dù là chờ một người, một mùa, một cái hẹn thì cũng đều cô đơn cả.
Vì sao phải lãng phí thanh xuân vì một người không yêu mình chứ???
Ngô Tuyết Băng…buồn nốt hôm nay thôi…rồi ngày mai trời lại sáng, cuộc sống mới lại bắt đầu, tương lai ở phía trước còn nhiều điều em chưa khám phá, rồi em sẽ tìm được trong đó một người yêu em, thấu hiểu em và cùng em đi hết chặng đường còn lại của cuộc đời.
❤❤❤❤❤❤❤❤❤

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN