Đoản SE
#43
– TRƯƠNG TRƯƠNG! UỐNG HẾT LY NÀY ! TA VỚI CHÀNG TỪ NAY HẾT DUYÊN !
Làm gì có “Sinh tử kiếp” ở nàng – người sinh ra và lớn lên ở trong rừng, trong tay thì chả có chút gì gọi là ‘quyền lực’. Thuở nhỏ làm bạn với muông thú, tự mình kiếm ăn, sinh sống. Còn Người, Người là vua của một nước, muốn gì được nấy.
…..
3 năm trước, nàng cứu lấy Người trong cuộc đi săn, tay Người bị thương tưởng chừng như sẽ bị liệt đi cánh tay phải. Nàng cứu Người, chăm Người cho đến khi tay Người lành hẳn. Người đem lòng yêu nàng. Người hứa sẽ yêu nàng cả đời và cả đời này Người chỉ có mỗi nàng – Tiểu Hồng.
Nàng được Người đưa về cung. Nàng được Người đưa lên làm Hoàng Hậu. Nàng đứng trên bao người. Nàng uy nghi quyền phái. Ấy nhưng ngoài cái sự “Sủng ái” của Người, nàng bị bao nhiêu kẻ khinh bỉ, họ khinh nàng bởi cái xuấ thân tầm thường của nàng, nếu không có nhan sắc, nàng cũng giống như những con nô tì khác. Nàng sống với Người, cả đời nàng chỉ muốn sống với Người. Nàng là người bạn mà Người muốn chia sẻ nhất, là người vợ Người yêu nhất, là người mẹ hay túc trực, chăm sóc cho Người. Thời gian cứ thế trôi qua, rồi nàng cũng được Người cho sống riêng. Người dành cho nàng một chốn hoàng cung rộng lớn…
– Ta sẽ đến thăm nàng mỗi ngày – Người nói
Ấy mà lời nói của Người chỉ như gió thoảng mây trôi, Người cho nàng sống riêng chỉ vì nàng là gánh nặng của Người, nàng chỉ làm cho Người thêm mệt mỏi, buồn phiền. Nhưng nàng cứ chờ, chờ mãi, chờ Người đến thăm nàng, dù chỉ là vô tình ngang qua thôi. Một tháng rồi, Người chưa đến thăm nàng, sự chờ đợi của người vợ đã đạt đến tuyệt vọng. Đêm ấy, nàng tự mình qua chỗ Người, ánh đèn phòng Người sáng rực, tiếng kêu ân ái của cặp đồi một nam một nữ vô tư trong phòng Người phát ra khiến người nghe phát ngại. Nước mắt nàng rơi, nàng khóc… Hỡi nhân gian! Có phải nàng đã quá ngu ngốc không? Nàng rải bước về, trái tim nàng như có hàng ngàn nhát dao cứa mạnh, từng nhát…từng nhát…đau đớn. Cứ thế, tối nào nàng cũng qua chỗ Người , mỗi đêm như thế là một người con gái bên cạnh Người, cứ thế mà làm tổn thương nàng . Nàng sống trong hoàng cung rộng lớn, bầu bạn với con vẹt mà Người tặng và cô Cung nữ.
– Nếu như được ra khỏi chốn này, muội và ta hãy đi thật xa nhé !
Rồi ngày qua ngày, nàng nghe đâu Người tuyển phi tần, mà người đó là con gái của một vị tướng quân già có tiếng trong triều. Cô ta thì nhan sắc tuyệt trần, biết nịnh Người, nhưng không yêu Người bằng nàng. Tối hôm ấy, cung Người mở yến tiệc nhưng Người lại quên mời nàng, quên đi Tiểu Hồng của Người. Nàng tự tìm đến cung Người, chờ đợi Người sẽ nhớ đến nàng. Như đã có “thần giao cách cảm”, cô ta ra gặp nàng, trước mặt nàng, cô ta đẹp lộng lẫy như nàng trước kia:
– Nhìn cô quả thật đáng thương, Hoàng Hậu – Cô ta nói với nàng.
– Xin cô, hãy gọi Người ra gặp ta có được không, một chú thôi cũng được. Ta thật sự rất nhớ Người! – Nàng đáp, dáng vẻ rất đáng thương.
– Hoàng Hậu, Người nhìn thật tội ngiệp! – Cô ta gằng mạnh từng chữ rồi đáp trả nàng bằng một cái tát đau điếng, nàng ngã quỵ. Người xuất hiên, vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Nàng khóc, khóc không phải vì đau mà là vì nàng đã xa Người quá lâu, đã quá nhớ Người.
– Tiểu Hồng! Nàng làm gì ở đây ? – Người nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, căm ghét. Người quay qua cô ta:
– Nàng có sao không? Ả có làm gì nàng không?
“Ả” ? Người gọi nàng là “Ả”, Người nàng yêu giờ lại gọi nàng là “Ả” ư ? Nàng đứng dậy trước mặt Người mà nói:
– Người biết không? Ta yêu Người, rất rất yêu Người, nhưng người đối với ta bao nhiêu lâu nay chỉ là sự lạnh lùng, sự thờ ơ, nàng ta đã tát ta. Người đã nói là sẽ không để ai ức hiếp ta cơ mà? Trương Trương! Người quyền lực, còn ta thì nhỏ bé, nhưng chúng ta là con người với nhau, vì thế ta chỉ muốn nói là ta hận Người, vô cùng hận Người.
Nàng vừa dứt câu đã giựt lấy ly rượu trên tay cô cung nữ:
– Uống hết ly này! Ta với chàng coi như hết duyên !
Nàng vừa uống cạn ly rượu liền cầm con dao đam thẳng vào ngực phải, nàng ngã quỵ. Người chỉ biết ngơ ngác mà ôm lấy nàng, Người khóc, nhưng giờ phút này Người khóc để làm gì ? Nàng đã chết, cái chết giải thoát sự đau khổ. Nàng thật đẹp tỏng bộ y phục mà Người tặng, nàng thật kiêu sa, lộng lẫy. Thi thể nàng còn ấm, chỉ là ngắt đi hơi thở thôi, Tiểu Hồng chỉ đang ngủ thôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!