Đoản SE
#5
Ta là thứ thường trực trong mỗi câu truyện kinh dị.
Ta là thứ gieo nên nỗi khiếp đảm cho nhân loại.
Ta là thứ mà họ cho là không nên tồn tại.
Cả đất nước này căm ghét ta, ghê tởm ta, ai ai cũng đều muốn thiêu sống ta, nhìn ta gào thét trong ngọn lửa địa ngục mà ăn mừng vui vẻ.
Nhưng có một sự thật, thật đến đau thương…
Người ta yêu lại là hoàng tử kế vị đất nước ấy.
Ha, nực cười, nực cười đến bi ai.
~
Ta sinh ra trong một hẻm núi nhỏ hiu quạnh, mẹ ta là một người phụ nữ đuổi khỏi nhà thổ vì có thai với khách hàng, bà đã chạy trốn hơn nửa năm đến cái vách thung lũng cô độc, thần không biết quỷ không hay này để ban tặng cho ta cuộc sống, ban tặng cho ta sự hiện diện trên thế giới này.
Nhưng bà đâu biết được, đứa con mà bà yêu quý đến từ bỏ cả sinh mạng này khi lớn lên lại là thứ đại diện cho ma quỷ, nỗi khiếp sợ của chính bản thân bà.
Ngày ta ra đời, cũng là ngày giỗ của mẹ ta…
Một đứa trẻ, một cái xác cô độc trên hẻm núi, cảnh tượng thật kì dị.
Dân làng tìm thấy ta khi chỉ còn da bọc xương, khóc oai oán nằm trên xác của mẹ mình.
Họ kinh hãi, họ khiếp sợ, từng giọt nước mắt, từng tiếng nấc nghẹn của đứa bé vừa chào đời đã mất đi người mẹ là ta đây, đối với họ giống như một lời nguyền rủa, thông điệp đến từ Tử thần.
Họ khinh tởm ta, họ cho ta là hiện thân của quỷ dữ, một đứa trẻ giành giật sự sống với mẹ mình để tồn tại.
Ta lang thang khắp nơi dưới sự ghẻ lạnh của chính đồng loại mình.
Ngày qua ngày luẩn quẩn một vòng tuần hoàn vô vọng: “Ăn cắp – bị bắt – bị đánh.”
Người cưu mang ta là một mụ phù thủy, cũng chính là kẻ dạy ta cách sinh tồn trong cái thế giới mục nát này.
“Đi theo ta, ta sẽ dạy cho người cách trả thù những kẻ đã đẩy ngươi xuống đáy vực xã hội.
Đi theo ta, ta đưa ngươi đến nơi có xác của bọn họ nằm dưới chính bàn chân dơ bẩn của ngươi.
Đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến nơi có hạnh phúc.”
Bà ta đã nói như vậy đấy, bà ta đã khiến ta trở thành kẻ mà cả nhân loại căm thù như vậy đấy.
Ta học cách sử dụng tà thuật, ta học cách nguyền rủa người khác, ta học cách biến bản thân trở nên cải lão hoàn đồng, và học cả cái khinh bỉ cái thứ gọi là “tình yêu”
Cái thứ mà biết bao kẻ ngu xuẩn dính vào mà cả đời đau khổ chỉ vì người khác.
Cái thứ giống như trái cấm, nếm vào rồi chỉ toàn bi thương.
Những kẻ tôn trọng cái thứ ngu ngốc đó, nguyện thề sống chết vì nhau, ta nhìn bao nhiêu lần mà vẫn buồn cười không chịu được.
Ta mỉa mai nó, ta ghê tởm nó. Tình yêu! Là cái thá gì chứ?
Ta đã nghĩ chỉ cần ghẻ lạnh nó, chỉ cần ngăn cách nó với ta thì ta sẽ không bao giờ phải đau khổ, không bao giờ trở nên ngu ngốc.
Nhưng ta đã phạm phải một sai lầm, sai lầm lớn nhất trong suốt quãng đời mấy trăm năm của ta.
Đó chính là đem lòng yêu anh.
Yêu một kẻ thua ta cả trăm tuổi.
~
Ta gặp anh vào một ngày rất đẹp.
Giữa phố thị đông người nhộn nhịp, từng dàn xe ngựa cao quý lướt qua ta, tiếng lộc cộc của từng chiếc móng sắt nện xuống dưới mặt đường nghe thật vui tai. Tay ta cầm chiếc ô màu xanh ngọc, ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời trong vắt trên đỉnh đầu. Gió vờn thổi bay tóc ta, giống như đang khiêu vũ vậy.
“Tiểu thư, khăn tay của tiểu thư rơi này.”
Bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng ta, một giọng nói trầm bổng hệt như tiếng nhạc du dương, như một bản giao hưởng của những nhạc sĩ lẫy lừng, tựa hồ thôi miên người ta vào một cái thế giới mộng tưởng vậy.
Tim ta đập loạn nhịp, chậm rãi quay đầu, khuôn mặt nam tính của anh chạm thẳng vào đáy mắt ta, tuyệt mỹ giống như một bức họa đắt đỏ.
Ta đứng chết trân nhìn anh, mãi mới có dũng khí giương tay cầm lại chiếc khăn.
“Cảm ơn!”
Ta cao giọng trả lời anh, xấu hổ cúi đầu cố che đi khuôn mặt đã bắt đầu hiện lên cảm xúc ngu xuẩn của mình, bàn tay ta co giật một hồi, chiếc khăn lập tức bị ma thuật thiêu rụi, hóa thành tro tàn xen qua kẽ hở ngón tay rồi bị gió cuốn đi mất.
“Tiểu thư, xin đừng khách sáo!”
Anh cười, ánh mắt ấm áp chiếu thẳng vào ta.
Ta quay đầu bước đi, từng tiếng gót giày giẫm xuống mặt đất lúc gần lúc xa, ta đều nghe rõ mồn một, không hiểu vì sao, lỗ tai của ta bỗng chốc trở nên tinh vi lạ thường, dường như từ sâu trong thâm tâm ta đang mong chờ anh nói câu gì đó, dù là câu xã giao nói ngu xuẩn của những kẻ quý tộc, ta đều trông mong.
Ta đúng là một kẻ điên!
Ta đi được một đoạn, đầu không biết đã tự oán hận bản thân biết bao nhiêu lần, đôi chân lúc này giống như cái khuôn mặt đáng ghê tởm của ta, một lần nữa mất tự chủ mà rẽ vào một lối hẻm, lẳng lặng bước đi.
Chút rung động sẽ tự tan biến, chút ngu ngốc sẽ tự bay đi, chỉ cần bản thân ta mạnh mẽ chống chọi lại nó.
Sau ngày hôm đó, ta đã giam mình trong hang động ba mươi ngày đêm.
Không một ánh nến, không một âm thanh, chỉ có khuôn mặt và nụ cười của anh quanh quẩn trong trái tim của ta.
Ta trở nên tầm thường, trở nên ngu ngốc chỉ vì một nụ cười và vài câu nói của kẻ đó.
Nhục nhã!
~
Ta cứ như thế, cứ bị cái thứ tình cảm ấy sai khiến.
Ta dõi theo bóng hình anh.
Ta dõi theo nụ cười của anh.
Ta dõi theo gương mặt hạnh phúc của anh.
Ta ngu ngốc, ngày đêm ngẩn ngơ như người điên, xúc cảm của ta không còn tĩnh lặng như trước nữa, nó sục sôi trong tâm can ta.
Ta muốn nhiều hơn nữa! Ta muốn tình cảm của anh! Ta…
Yêu rồi!
~
Đã là ba tháng kể từ lần đầu ta gặp anh, ta vẫn cứ lẩn trốn, vẫn chỉ dám trộm nhìn anh qua từng con phố, vẫn chỉ dám đứng ngoài cửa sổ nhìn anh bước hiên ngang trong cung điện rực rỡ, khóe miệng cứ bát giác mỉm cười.
Hôm nay dường như là một ngày rất quan trọng, người hầu tất bật chạy đi chạy lại, cảnh tượng thật náo nhiệt, náo nhiệt hơn cái hang tăm tối của ta nhiều.
Hôm nay anh vận một bộ đồ rất đẹp, một chiếc áo sang trọng đính đầy đá quý, toả sáng như những vì sao khi ánh nắng chiếu xuống, một chiếc quần được may bằng chất liệu cao cấp, tinh tế ôm sát cơ thể thẳng tắp của anh. Anh bước đi trên tấm thảm đỏ rực, từng bước chân giống như từng nhịp đập trong tim ta, rất nhanh mà cũng rất mạnh.
Đầu ta bỗng nổi lên một ý định…
~
“Chào ngài! Hoàng tử đại nhân!”
Ta đứng chắn trước mặt anh, lấy hết dũng khí cất tiếng, không cần nghe kĩ cũng biết giọng điệu của ta cổ quái đến mức nào.
Hahaaa, đường đường là một con phù thủy gây hại biết bao người, bây giờ đứng trước kẻ mình đem lòng yêu mến lại không có chút tự tin nào. Ôi buồn cười chết được!
Hai tay ta nắm chặt tà váy dưới chân, miệng không ngừng lẩm bẩm nhục mạ bản thân. Ngón tay đã sớm vò lớp vải dày cộm này đến nhăm dúm. Ta cố kiềm nén ma thuật dưới bàn tay, chỉ sợ một giây không kiềm chế được mà làm đau anh.
“Em là tiểu thư Churchill sao? Thật vinh hạnh khi được gặp người xinh đẹp rạng ngời như em!”
Ta ngẩng đầu, cố ép đôi mắt của mình không được nhìn thẳng vào mắt anh, vì ta biết, chỉ câu nói của anh đã đủ khiến ta kích động đến mức chân run rẩy như vậy, nếu bây giờ nhìn vào nụ cười của anh, chắc chắn ta sẽ phát điên mất.
“V…vâng!”
Anh cúi đầu, nghiêng người giống như đang quan sát điệu bộ của ta, rồi lại cao giọng nói: “Chúng ta…đã từng gặp nhau chưa, thưa tiểu thư?”
“A…chư…Rồi ạ!”
Ta muốn phủ nhận, ta muốn anh quên đi dáng vẻ ngu ngốc ngày hôm đó, nhưng một hồi lại thay đổi ý định.
Ta muốn mình quan trọng với anh! Ta muốn là một phần kí ức của anh!
“Tuyệt quá! Tiểu thư muốn cùng tôi đi dùng bữa sáng không?”
Ta bẽn lẽn gật đầu, ta đã từng rất ghét cái kiểu ngại ngại ngùng ngùng của những kẻ khi đứng trước người trong lòng mình, nhưng sao ta biết được, sau này, ta lại là một trong những kẻ đó chứ.
Không sao! Ta mặc kệ! Từ khi lún xuống vũng bùn tình cảm này, ta mãi mãi đã không thể thoát ra được rồi!
~
“Tiểu thư đến từ nước Anh xa xôi, có thể nán lại đây vài ngày chung vui với chúng tôi không? Ba tháng nữa sẽ đến lễ đăng quang của hoàng tử. Chúng tôi mong tiểu thư đại diện cho dòng tộc Churchill cao quý sẽ đến dự.”
Cha của anh, tức quốc vương của vương quốc này, đang ngồi ở đầu bàn dài trải đầy thức ăn, vừa nói vừa cười rất vui vẻ, lảm nhảm rất nhiều thứ, nào là cao quý, nào là quý tộc, ta nghe mà chỉ muốn buồn nôn.
Tâm tư ông ta, chỉ muốn dòng tộc Churchill gì gì đó cống hiến cho cái vương quốc này vài cái thứ vật phẩm quý giá.
Haha, loài người.
Nhìn qua vẻ mặt ông ta, khóe môi khẽ nhếch, ta cố cười thật dịu dàng, “Tất nhiên rồi thưa quốc vương, tôi đến đây là đại diện cho gia tộc của mình chúc mừng lễ đăng quang của hoàng tử đây mà.”
Ta vừa nói, đôi mắt vừa khẽ lướt qua anh, anh cười thật dịu dàng, ánh mắt ánh lên một cảm xúc vui vẻ.
Tim ta đập như trống dồn, khuôn mặt không biết tự lúc nào đã nóng lên như có tà thuật thiêu đốt.
Cả buổi sáng ngày hôm đó, ta ngồi với lão quốc vương cằn cỗi mà chẳng chữ nào lọt được vào đầu, trong tâm trí chỉ toàn nụ cười như nắng của anh.
~
Từ hôm đó, ta ở lại cung điện, ngày ngày đều được danh ngôn chính thuận nhìn thấy anh, được nghe anh kể biết bao thứ, hầu hết ta đều chưa từng nghe qua, trước đây cũng chẳng mấy hứng thú tìm tòi, vậy mà nghe giọng nói đầy ấm áp của anh, mỗi câu chữ như khắc sâu vào tâm tư ta.
Lúc đi qua khuôn viên trồng đầy hoa hồng, anh kể ta nghe tuổi thơ của anh, anh không được ra ngoài cung điện, chỉ biết ngồi trong đây mà vặt từng cánh hoa hồng.
Lúc đi trên đại sảnh, anh kể ta nghe, ngày nhỏ anh từng rất thích đi đi lại lại ở chỗ này, miệng không ngừng đếm từng bước chân.
Lúc đứng trên nơi cao nhất của lâu đài, gió thổi phầng phật, thổi bay tà áo ta, anh kể ta nghe, đâu là lần đầu anh thích nói chuyện với một người như vậy.
Ta thầm tưởng tượng trong lòng, rồi cứ bất giác cười ngô nghê.
Nhưng điều ta mong chờ nhất, có lẽ là buổi trà chiều lúc ba giờ, ta chỉ cần ngồi đó, cứ thoải mái ngắm nhìn anh, nhìn đến ngượng ngùng.
Anh nổi tiếng trầm tĩnh, vậy mà trước mặt ta, anh không tiếc lấy nửa chữ.
Từng câu nói, từng nụ cười, khắc vào tim ta, nhấn chìm nó trong thứ độc dược mang tên “tình yêu”.
Đêm hôm đó, ta đã dùng tà thuật ám lên người vị tiểu thư thật sự, biến gia đình cô ta quên hết tất cả về cô ta, xóa vĩnh viễn cái danh phận tiểu thư của cô ta. Nhưng bù lại, ta tặng cô ta một dung nhan sắc nước hương trời, coi như là lời cảm ơn và cũng là câu xin lỗi của ta.
Đây sẽ là lần cuối ta dùng tà thuật, sẽ là lần cuối ta ác độc.
Nhưng ta sám hối lúc này có phải quá muộn rồi không?
Chắc là không, tội ác ta gây ra là quá lớn.
Ta không muốn xa anh, cho dù có mãi mãi vứt bỏ cái tà thuật quyền lực trên cơ thể mình, bỏ đi sự trẻ mãi không già này, ta đều cam lòng.
Vì ta yêu anh.
Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hạnh phúc nào cũng có lúc tan.
Những tội ác mà ta gây ra, nhất định ta sẽ phải trả giá.
Bầu trời sau cơn mưa rất đẹp, nhưng có nhiều kẻ đứng ở tít xa xăm, mãi mãi không thấy được cầu vồng.
Ta đã hại biết bao người, cuối cùng cũng đã phải trả giá.
Cái giá đó là một kết thúc bi kịch, lời thoại chấm dứt vở kịch bi ai trước khi nó bị chiếc màn đóng lại.
Bi kịch của ta, chính là đã tin quá nhiều, đã yêu quá nhiều, đã mù quáng quá nhiều.
Sự bi kịch của ta, nó nực cuời lắm!
Phải nói như thế nào về cái lí do mà ta bị bắt nhỉ?
À đúng rồi! là do anh bắt gặp ta sử dụng tà thuật để giết chết một tên binh sĩ.
Nhớ lại một chút, từng mảnh kí ức vỡ vụn dần dần ghép lại truớc mắt ta.
Ánh mắt kinh ngạc của anh, ta có thể thấy đuợc từng thứoc cảm xúc luớt qua đó, kinh hãi, ghê tởm, tức giận, ghét bỏ và có cả…đau lòng sao?
Bàn tay đã từng luớt trên khuôn mặt ta, đã từng hái một bông hoa hồng tặng ta, đã từng ủ ấm cả bàn tay ta. Một cái tát từ chính bàn tay đó giống như một lời cảnh tỉnh đối với ta, lôi ta về cái thực tại tàn nhẫn mà ta đang mù quáng trốn tránh.
Ta làm sao quên đựoc lời nói của anh ngày hôm đó, “Em đã từng, đã từng rất thuần khiết.” Một cú chí mạng đối với ta, vọng tuởng xa vời về một tuơng lai tuơi đẹp bây giờ giống như chiếc khăn tay mà ta đốt ngày hôm đó, chỉ còn là cát bụi.
Chỉ mới nửa tháng truớc, ta còn đứng cạnh anh mà đi dạo duới vuờn hoa hồng đẹp đẽ kia mà, không phải sao? Chỉ là mơ sao?
Anh là một con của đức vua trị vì vuơng quốc này, anh là nguời mà hết thảy thần dân đều kính trọng, anh là một nguời tốt, một nguời đại diện cho ánh sáng.
Còn ta, ta nghĩ ta là ai chứ? Một con ả phù thủy chỉ biết nguyền rủa nguời khác, chỉ biết dùng tà thuật lên hàng trăm sinh mạng, xác chết chất thành đống duới chân ta, là ta là ma quỷ, là bóng tối, là thứ cặn bã trên cuộc đời này.
Ta xứng với anh sao?
Ta nghĩ ánh sáng có thể dung hòa đựoc thứ bóng tối tội lỗi sao?
Ta đúng là ngây thơ quá!
Giờ đây, xem ta đang bị nhốt ở đâu này?
Hầm ngục duới lòng đất, hai tay chân ta bị xích sắt còng chặt, mắt ta bị che đi, chỉ còn lại một màu đen không lối thoát.
Tiếng chuông của nhà thờ gần đó đã vang vọng, lần thứ ba muơi từ khi ta bị nhốt vào đây, và chắc cũng là lần cuối ta đuợc nghe thấy nó trên cuộc đời này.
Hơn cả trăm năm, ta đã bỏ lỡ bao nhiêu lần lắng nghe âm thanh bi ai này?
“A! Đến giờ trà chiều rồi!”
Ta vô thức lẩm bẩm câu nói đó, quen thuộc biết bao…
Họ đưa ta lên một cỗ xe ngựa bằng gỗ đen tuyền, bẩn thỉu dơ dáy, giống y như ta vậy. Tiếng lọc cọc của móng ngựa vang lên bên tai, lẫn vào những tiếng chửi rủa của nguời dân bên ngoài, ta giống như quay về khoảng thời gian thơ ấu vậy.
Thì ra chỉ có hạnh phúc thay đổi chứ đau khổ chưa từng biến mất.
Từng âm thanh của các viên đá đập vào khúc gỗ bên ngoài thật chói tai, ta chỉ muốn lao ra, chỉ muốn hét lên với họ rằng ta không sai, chỉ muốn dùng ma thuật của mình mà giết chết hết bọn họ.
Ta độc ác, độc ác từ sâu trong xuơng tủy.
Ồ xem nè, đã đến sắp đến lúc hành quyết ta rồi.
Một cây thánh giá nghiêm trang, đại diện cho Đức Chúa tối cao, cũng là cái thứ dùng để trừng phạt những kẻ tội đồ giống như ta đây.
Từng lời nhục mạ của họ, ta nghe chẳng thấm vào đâu cả.
“Đồ thối rữa!”
Haha, nói hay lắm!
“Còn thua cả một con điếm!”
Ồ, vậy sao?
“Ả ta còn dám dùng tà thuật lên quốc vuơng! Tại sao Chúa lại tạo ra con quỷ này chứ!”
Quốc vuơng? Đúng rồi nhỉ, hôm nay là ngày anh kế vị, anh giờ đã là quốc vuơng quyền lực rồi, ta muốn chúc mừng anh, nhưng ta có tư cách gì chứ?
Ngày anh lên ngôi, là ngày một nguời yêu anh bằng cả sinh mạng chết đi, chắc anh không biết đâu.
Anh đứng đó, quay lưng về phía ta. Vậy mà sao giờ phút cận kề cái chết, ta chỉ thấy đuợc bóng lưng của anh thật thê luơng?
“Thưa ngài, đã đến giờ hành quyết rồi.”
Anh xoay nguời, ánh mắt hờ hững nhìn về phía ta.
Sao ta chỉ cảm thấy anh đang cố che giấu sự đau thuơng của mình?
Anh cầm cây đuốc với ánh lửa rừng rực, buớc từng buớc đến truớc mặt ta.
“Tất cả chỉ là tà thuật?”, anh nói với ta.
Những thần dân bị vây bên ngoài sẽ không bao giờ hiểu đuợc câu nói của anh, vì đối với họ, ta chỉ là một thứ thua cả nghiệt chủng.
“Chưa từng là tà thuật.”
Ta khép mi, cố ép nuớc mắt đang dâng trào nơi khóe mắt vào tận đáy lòng.
Hình như ả phù thủy cưu mang ta đã từng nói, “Nếu như nguơi rơi lệ, nguơi thua.”
Ừ, ta thua rồi. Ta thua cái thứ tình cảm này rồi.
“Xin lỗi.”
Ta mỉm cuời. Nuớc mắt rơi xuống, lăn dài trên má ta, khẽ cúi đầu, thì ra nuớc mắt phù thủy đúng như trong truyền thuyết, màu đỏ của máu.
“Và…cảm ơn.”
Anh như chết lặng nhìn ta, nuớc mắt của anh cũng không ngăn đuợc mà rơi xuống, anh mím môi, dứt khoát đặt bó đuốc còn sáng chói vào đống rơm duới chân ta, lửa lan dài.
“Đức vua xúc động kìa! Ngài thật cao cả! Đức vua vạn tuế!”
Một thường dân hét lên.
“Vạn vạn tuế!”
Hết thảy đều reo vang.
“Thứ em có là tà thuật! Nhưng thứ em dành cho anh là tình cảm!”
Ta hét lên, sức lực cuối cùng đã cạn kiệt, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể ta.
Nóng rực, nhưng đâu nóng bằng nuớc mắt đang áp trên mặt.
Đau đớn, nhưng đâu đau bằng vết thuơng trong tâm hồn ta.
Liệu anh có biết?
Phải chi ta là một cô gái ngoan ngoãn, tốt bụng thì chắc bây giờ ta đã không phải nhận báo ứng.
Ác quỷ như ta là dành cho địa ngục, ở đó ta sẽ phải trả giá trước những kẻ đã bị ta cướp đi sinh mạng.
Nhưng…
Nếu có một lần, ta muốn nói anh nghe rằng, tên binh sĩ đó đã giết chết hàng trăm đứa trẻ rồi moi nội tạng chúng để bán cho chợ đen.
Nếu có một lần, ta muốn kiếp sau trở thành một thứ gì đó tốt đẹp, dù là một con quái thú, ta cũng cam lòng.
Nếu có một lần, ta xin anh, anh đừng khóc, nụ cuời của anh đẹp biết bao nhiêu.
Nếu có một lần, ta muốn nói với anh rằng, ta đã nói dối từ truớc đến nay, nhưng đến cuối cùng, những lời ta nói đều là sự thật.
Chưa từng là tà thuật…
Xin lỗ và cảm ơn!
HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!