Đoản SE
Anh Xin Lỗi
Anh đến với cô vì thú vui, còn cô đến với anh vì yêu anh thật lòng.
Cô yêu anh, rất yêu anh. Từ lần đầu nhìn thấy anh ở phòng Tổng giám đốc, cô đã yêu anh rồi. Anh là Tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, lạnh lùng khó gần, nhưng lại chỉ chung tình với một người. Cô rất hâm mộ cô gái ấy, vì cô ta chẳng làm gì, nhưng có thể đổi lại sự dịu dàng của anh, còn cô dù cố gắng rất nhiều, nhưng anh chẳng thèm liếc mắt.
Còn cô, cô gái nhút nhát, yếu đuối, từ nhỏ sống trong cô nhi viện. Lớn lên và trưởng thành đều là nhờ vào viện trưởng. Từ lần biết mình là thư ký của anh. Cô rất vui vẻ, mỗi ngày đều mang tâm trạng hạnh phúc đến công ty. Anh cũng dần quen với sự có mặt của cô, tiến độ làm việc rất tốt. Có đôi khi anh đùa giỡn trêu ghẹo cô vài câu, làm cho tâm hồn cô vui vẻ. Có đôi khi cả hai vô tình chạm tay, cô cũng sẽ mỉm cười suốt ngày, có đôi khi anh xoa đầu cô, hỏi han cô, quan tâm cô, nhưng có thể làm cho cô thức cả buổi tối. Không biết từ lúc nào, tình yêu cô dành cho anh ngày càng lớn.
Cho đến khi biết tin anh vốn đã có bạn gái từ trước đó. Cô đã khóc suốt mấy đêm liền. Cô ấy rất đẹp, cô đã thấy rồi, rất dịu dàng, rất dễ gần, hơn nữa còn là thiên kim của một tập đoàn danh giá, cô cảm thấy, mình hình như đã thua cô ấy. Họ đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, cô nghĩ vậy, mọi người cũng nghĩ vậy. Ánh mắt anh dành cho cô ấy rất dịu dàng, sự quan tâm của anh cũng rất nhẹ nhàng, đó là thứ mà cô có mong mãi cũng chẳng được. Cho nên, cô đành im lặng, để có thể là cô thư ký nhỏ bé ở bên cạnh anh, như vậy, cô mới không thể rời xa anh nữa, mới có thể mãi dõi theo anh.
“Em nói tôi nghe xem. Mấy tấm ảnh này là sao?” Anh quăng đống ảnh vị thiên kim đó chụp chung với người đàn ông khác lên bàn, tức giận hỏi.
“Anh đã biết rồi thì em cũng nói luôn, em chán anh rồi! Chia tay đi.”
Anh rất yêu cô gái kia, yêu tới mức không thể buông tay. Cô cũng rất yêu anh, yêu đến nỗi không thể bỏ được. Ngày đó, anh uống rượu rất say, say đến không đứng nổi, phải đi loạng choạng. Anh không cam lòng, trong lòng đều là một mảng đau đớn đi những bước chập chờn, mà không biết rằng, phía sau anh còn có một bóng dáng nhỏ bé, lững thững bước theo anh, sợ anh ngã xuống đường.
Ngày qua ngày, anh tuy làm việc trên công ty rất ổn, nhưng khi về nhà anh lại chìm trong cơn say. Anh đau lòng cho cô ấy, còn cô đau lòng cho anh.
“Anh đừng uống nữa”
“Là em à?” Anh nhìn cô, lại tiếp tục uống một ly rượu. “Đến cả em cũng muốn đến cười nhạo tôi ư?”
“Anh say rồi!” Cô bắt vội tay anh lại, lấy lại ly rượu.
“Cô ta phản bội tôi, tôi có gì không tốt, thế nhưng cô ta phản bội tôi” Cô đau lòng nhìn anh ôm mình, đau lòng nhìn anh khổ sở vì người con gái đó.
“Em cũng sẽ rời bỏ tôi?” Anh mơ hồ, không còn phân biệt ai là ai nữa.
“Ừm! Em sẽ không bỏ anh. Em yêu anh” Cô nói, mắt đều là chan chứa yêu thương, nhưng người kia say rượu loạn tính, nên chỉ biết bây giờ muốn cô, chỉ muốn cô thôi.
Cô mỉm cười, vừa chua chát vừa đau thương, trao cho anh lần đầu. Suốt đêm, người ở bên anh, là cô, nhưng người anh gọi tên, là cô ấy.
Sáng tỉnh lại, anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng cặp mắt khinh thường. Còn cô, mỉm cười lo lắng cái này cái kia cho anh, trong lòng hy vọng anh nhanh chóng hồi phục, mà không biết, lòng anh bây giờ có một chút chán ghét cô.
Cô và anh, từ bây giờ duy trì mối quan hệ bí mật. Anh nói:”Chúng ta là bạn giường.”
Cô cười, thầm nói.
“Ừm! Như ý anh.”
Từ lúc anh chia tay cô gái kia, anh lúc nào cũng trầm ngâm, lúc nào cũng lặng lẽ đứng một mình, cô đơn nơi chiều xuống. Còn cô, cứ ngốc nghếch lo lắng cho anh, anh nói là bạn giường, nhưng cô lại muốn chăm lo cho anh tất cả. Thậm chí, cô đề nghị muốn ở chung anh, anh cũng gật đầu. Cô nghĩ, có lẽ, anh đã mở lòng hơn với mình rồi chăng?
Cho đến khi cô có thai, anh cũng lạnh lùng, nói một câu:
“Tôi sẽ cưới em.”
Cô đã cười cả ngày. Anh dẫn cô về ra mắt gia đình, họ có vẻ không thích cô lắm. Có lẽ vì cô xuất thân không tốt, nhưng không sao, cô sẽ làm thật tốt bổn phận người vợ, con dâu. Sau đó, cô nghĩ việc ở công ty, ở nhà an phận dưỡng thai, khi nào cô sinh con rồi sẽ đám cưới.
Chỉ là chưa được vài tháng, cô gái kia lại quay trở về, nói đủ mọi lý do rằng mình bất đắc dĩ mới làm vậy, rằng gia đình cô ta phá sản, do hắn ta nên cô ấy mới làm vậy. Hai người đã cùng làm tình trên chính chiếc giường mà tối nào cô vẫn ngủ với anh. Cô không nói gì cả, lẳng lặng đi qua phòng kế bên, lòng mong cho thời gian mau chóng qua đi, tay vuốt ve bụng, cô chỉ có thể nói xin lỗi con. Thì ra, dù cô có làm cách gì, thì anh vẫn không thể yêu cô. Cô tìm mọi cách để khiến anh vui vẻ, nhưng anh không nhìn cô. Cô ấy vừa nở nụ cười, anh lại ngắm cô ấy cả ngày. Là cô ngốc nghếch cho rằng anh yêu cô, là cô tự mình đa tình. Là cô tự làm tự chịu. Nhưng tình yêu này, cô không thể buông tay được.
Anh nói: “Chuyện tôi và em, bên ngoài đã biết. Cho nên, hy vọng em có thể giúp chúng tôi che giấu. Tôi sẽ không bạc đãi em.”
Cô gật đầu. Chỉ cần anh muốn, cô chết cũng được. Người đàn ông này, cô yêu sâu đậm quá!
Bây giờ cô mới biết, cô gái ấy vẻ bề ngoài dịu dàng, hiền lành, nhưng bên trong là con rắn độc. Cô ta luôn tìm mọi cách để ức hiếp cô, luôn tỏ ra thân mật trước mặt anh, khiến cô luôn đau lòng. Hôm đó, cô ta cố tình đứng ngay cầu thang, nói vài câu với cô, rồi đột nhiên xô cô xuống dưới lầu. Lúc lưng va chạm đất, cô chỉ có thể xin lỗi đứa con của mình.
Bác sĩ nói con cô đã mất, cô cố giải thích với anh, nhưng anh lựa chọn tin cô ấy, còn mắng cô chỉ biết vu oan người khác, còn ả ta đứng bên cạnh cười đắc ý. Ba mẹ anh sau khi biết cô mất đứa nhỏ, càng không muốn nhìn mặt cô. Họ muốn hủy hôn, anh lạnh lùng gật đầu. Cô bị anh đuổi ra khỏi nơi ở, anh nói:
“Cám ơn em vì thời gian qua. Số tiền này cho em, cho cả đứa con bị mất. Em có thể đi được rồi!”
Cô buồn bã nhìn anh, đưa tay nhận lấy số tiền. Từ đó về sau, không còn ai thấy cô nữa. Cô dù biến mất, nhưng vẫn luôn theo dõi mọi tin tức về anh, vẫn luôn lặng lẽ yêu người đàn ông ấy. Cho dù anh đã tổn thương mình rất nhiều. Cô sợ lắm, nhiều khi nhớ anh đến đau lòng, nhưng lại chẳng dám đi đến gần anh, chỉ có thể lấy ảnh ra ngắm cho đỡ nhớ.
Dạo gần đây, cô thấy trong người rất khó chịu, trong người có nhiều triệu chứng lạ, nên đi đến bệnh viện để khám. Khi cầm kết quả trên tay, cũng là lúc anh xảy ra chuyện. Cô gái kia, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật. Cô ta lợi dụng sự nới lỏng của anh, cướp đi rất nhiều tài liệu mật của công ty cho người tình của cô ta, đến khi anh phát hiện, công ty đã lỗ vốn rất nhiều. Anh hận cô ta, vùi đầu làm việc điên cuồng để trả nợ. Ba mẹ anh cũng rất tức giận, họ đã phải dọn đến một nơi khác, bán lại căn nhà để trả nợ. Nợ trả một nửa, một nửa kia cũng khá nhiều, chỉ sợ anh làm việc cực lực để trả nợ.
Và rồi, cô đến. Đứng trước mặt anh, cô dịu dàng mỉm cười, vẫn nụ cười kia, nụ cười yêu thương ấy. Cô đưa cho anh một số tiền, không những vừa đủ cho anh trả nợ, mà còn giúp gia đình có đủ số vốn làm ăn. Anh sững sờ, nhìn cô mãi.
Cô nói: “Em đã nói, em sẽ không rời bỏ anh. Vì em rất yêu anh”
Cô nhón chân lên, hôn vào khóe môi anh. Anh cứ đứng ngẩn ngơ mãi, cho đến lúc cô đi mất, anh mới giật mình. Anh hốt hoảng, vội chạy theo cô, nhưng lại phát hiện cô đi mất. Anh có cảm giác sợ rất sợ, anh có cảm giác, đây sẽ là lần cuối cùng anh gặp cô.
Cô đứng từ xa nhìn anh mỉm cười, một nụ cười bi thương, nhưng rất hạnh phúc. Chỉ cần anh sống tốt, với cô là đủ rồi. Cô cúi đầu, lặng lẽ đi về.
Khoảng thời gian rất lâu sau, anh nhận được cuộc điện thoại từ một vị bác sĩ, cô ấy nói muốn đưa anh đi đến một nơi. Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ biết cô ta nói, nơi đó có ân nhân của anh.
Nơi ấy không khí trong lành, nằm cách biệt thành phố. Anh đứng lặng người trước ngôi mộ đã xanh cỏ, trên tấm ảnh vẫn còn vương bụi, anh đưa tay lên, lau nó đi. Phía sau lớp bụi, là nụ cười xinh đẹp mà lâu rồi anh không thấy.
“Em ấy mất lâu rồi. Em ấy nói không hợp với không khí nơi phố thị, nên tôi đưa em ấy về đây”
“Em ấy bị bệnh nan y, lúc phát hiện đã muộn”
“Số tiền ấy, em ấy đã phải đi ngủ với rất nhiều đại gia. Không khác gì một con điếm. Nhưng vẫn không đủ. Cho nên trước khi chết, em ấy đã bán luôn nội tạng mình, một số phần nội tạng em ấy cực tốt, thích hợp với nhiều người, hơn nữa nhóm máu quý, nên giá rất cao “
“Một người nghèo như vậy, ăn không đủ, anh nghĩ tiền từ đâu ra.”
>
“Em ấy đã nói vậy đấy!”
Vị bác sĩ nhìn anh thật lâu, sau đó bỏ đi. Trước khi đi còn nói:
“Trước khi mất, cô ấy còn lẩm bẩm một câu “Em yêu anh”, tay còn nắm chặt bức ảnh của anh”
“Cho dù anh không yêu em ấy, thì xin anh, ít nhất cũng phải, nói tiếng cảm ơn. “
“Vì, cả đời em ấy, đã hi sinh nhiều rồi!”
Anh đứng lẳng lặng nơi đó, gió chiều man mát thổi vào mái tóc rối của anh, gương mặt âm trầm, bỗng nhiên nở nụ cười điên cuồng. Cười đến thấu tâm can, đến nước mắt đều chảy ra. Sau đó, anh ngồi bệt xuống cạnh mộ, tay vuốt ve gương mặt của cô, cay đắng.
“Anh xin lỗi”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!