Đoản SE
Bạch Khiết
Hắn là Thiên Quân đứng đầu Thiên tướng, chỉ cần ba vạn năm nữa là sẽ trở thành Thượng Tiên.
Nàng là người nắm giữ băng tuyết thế gian, Bạch Khiết Cơ Nữ.
Năm Thiên giới mở hội hoa đào, nàng gảy một khúc, hắn thế nhưng lại rơi nước mắt.
Nàng đã từng lập thề: phương phát ty cầm, lệ tuôn thề nguyện.
Nàng sẽ thành toàn ước nguyện của hắn, cho dù là gì đi nữa.
Hắn đã nói rằng: “Nam nhi rơi máu không rơi lệ, nay lại vì tiếng đàn của Cơ Nữ mà rơi lệ, quả thực là chạm đến đáy lòng, Thần chẳng cần gì cả, chỉ mong có thể làm quen với Cơ Nữ một lần là đủ!”
Nàng ngỡ ngàng. Thế gian này, có chuyện gì nàng làm không được? Là y có tham vọng quá lớn hay là… y căn bản không có ước nguyện?
Nhưng đối với nàng mà nói, quen được y, cũng là tốt thôi!
Hội hoa đào, Thiên Đế ban lệnh cho Cơ Nữ giữ đóa Tuyết Liên Mộc Thần.
Từ ngày hôm đó, nàng và y thường xuyên qua lại.
Nam nhân này quả thật rất dễ đỏ mặt, gương mặt tựa như khắc ngọc, chỉ mới ba trăm năm đã trở thành một trong những Thiên Quân.
Có cái gì đó nở rộ trong lòng nàng.
Ngày ngày nàng chỉ nghĩ rằng, sẽ cùng y đi đâu, cùng y ăn gì, cùng y nghiên cứu cái gì…
Cho đến ba vạn năm sau, Thiên giới nội loạn, Thiên Đế sinh lực sắp cạn đã để lại vỏn vẹn một câu rằng: Ai có được băng sơn Tuyết Liên Mộc Thần sẽ lên làm Thiên Đế.
Tuyết Liên Mộc Thần, là do Bạch Khiết Cơ Nữ nắm giữ.
Vì vậy, người đến hỏi lấy Cơ Nữ làm thê cứ như sương trong đêm.
“Bạch Khiết, ta nghe nói có người vì Tuyết Liên Mộc Thần mà nảy ý ác tâm với nàng, nàng đang nguy hiểm! Hãy hủy đóa Tuyết Liên đó đi!”
Nàng cực lực lắc đầu. Điều này, là không thể!
Thế nhưng, không thuyết phục được nàng, y lại một kiếm đâm vào ngực nàng.
Nàng không có máu.
Tam giới ai chả biết, Bạch Khiết Cơ Nữ, là sinh linh được bạch băng tạo ra từ thuở khai thiên lập địa chứ?
Nhưng mà, không có máu không có nghĩa là không đau.
Nàng nhắm mắt, bàn tay lướt qua dây đàn treo trên tường. Tức thì, cả Tuyết Liên và nàng đều không thấy tăm hơi.
…
Nơi băng tuyết vĩnh cửu, nơi ngàn năm băng không tan tuyết không ngừng, tiếng đàn lạnh tanh vang lên.
Xung quanh, tiếng ghào thét của oan linh tựa như nhạc đệm.
Bạch y phiêu diêu át hết phần băng tuyết.
Bạch phát không phụ thuộc lệ trâm.
Băng tuyết đóng trên lông mi dài tựa cánh bướm, như ngàn năm chưa từng được hé lộ.
Tất cả, trọn vẹn một màu trắng.
Núi non bạch băng, tìm đâu đóa chi liên?
Tiếng bước chân đạp trên nền tuyết nặng nề, ngọn núi sừng sững lung lay cứ ngỡ đã sắp đổ xuống.
Đôi mắt kia, cuối cùng cũng mở ra.
Là vẽ mây, vẽ rồng, vẽ hoa, vẽ sương.
Đôi mắt kia, chứa vạn năm hồ băng.
Tiếng đàn dứt, nàng nhìn người tuyết to lớn bằng cả ngọn núi trước mặt, thanh lạnh hỏi rằng: “Y đã tới ư?”
Người tuyết cúi đầu trước nàng.
Nàng không nói gì, lẳng lặng quay về, tiếp tục đánh đàn.
Tiếng đàn thê lương dẫn dụ ai tới?
Là ai có thể đến đây?
Đất trời cùng nàng khóc hay là… chỉ có nàng khóc cho thế gian?
Ba vạn năm giữ lấy băng sơn chi liên, lại đổi lấy một nhát Hiên Viên kiếm.
Nếu… nàng cho là nếu… được quay về, nàng thà rằng không yêu y, Thiên Quân đứng đầu Thiên giới… nay đã là người nắm giữ cả Thiên giới.
Rất tiếc, đời này không có chữ “nếu”!
Bầu trời kim quang hiện ra, Thiên giới chư tiên đều tụ họp.
Mà người đứng đầu kia, là người nàng từng thấy, từng yêu, từng nắm tay, từng hứa hẹn đi tới thiên trường vạn cửu.
Đúng vậy…
Nụ cười lắng đọng trong mắt nàng.
Đã “từng”!
“Bạch Khiết Cơ Nữ nghe lệnh! Thiên Đế niệm tình cũ bãi bỏ tội đánh mất băng sơn chi liên, lập tức nhận mệnh trở về Thiên giới!” Một Thiên tướng đi ra dõng dạc nói.
Nàng dừng bàn tay đang đánh đàn lại… chậm chạp ngẩng đầu lên.
Quả thật Thiên giới chư tiên đều đến đủ.
Nàng nhìn thẳng vào mắt y, người đã nói bao câu thâm tình.
Nay y đã đứng trên cao kia, nàng chỉ có thể ngước mặt lên nhìn.
Ba vạn năm cũng không bằng một ngày này.
Chức vị Thiên Đế kia quan trọng vậy sao?
Bạch Khiết ơi là Bạch Khiết, ngươi đã có thể mở mắt chưa?
“Ta là, Bạch Khiết Cơ Nữ!” Nàng nhẹ nhàng nói, câu nói vang thấu trời xanh, vọng khắp thiên hạ, oan linh tụ họp, mây hoa hóa thành tuyết.
“Bạch Khiết…” Y đưa tay ra, tựa như muốn chạm vào nàng, tựa như muốn níu giữ cái gì đó.
Thế nhưng, tất cả đã muộn.
Hắn không muốn phụ nàng, không muốn hại nàng, nhưng người hắn muốn bảo vệ cần hắn!
Xin lỗi.
“Bạch Khiết…” Xin lỗi.
Ta không thể yêu ngươi.
“Đi đi.” Nàng nhìn hắn, thê lương thốt ra hai chữ.
Đi đi, ba vạn năm chấm dứt.
Đi đi, ân oán mây mù.
Đi đi, chẳng còn gì lưu luyến.
Ba vạn năm, nàng đánh đàn cho hắn nghe, thế nhưng giây phút hắn rơi lệ đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Ba vạn năm, linh khí nàng rót vào từng dây đàn.
Ba vạn năm, nàng dùng tiếng đàn để cứu sống “biểu muội” của hắn.
Ba vạn năm, đã là mây trôi nước chảy.
Ba vạn năm, mãi mãi cũng không quay về nữa rồi.
Nàng ôm lấy cây đàn cầm cổ màu trắng ngà, ôm rất lâu.
Cuối cùng ôm đến khi nó tan biến thành sương khói.
Chư tiên kinh hoảng.
Bởi vì cổ cầm kia, là được túc kết từ Tuyết Liên Mộc Thần!
Ôm đóa Tuyết Liên trong lòng, nàng quả thật cười không nổi.
Nàng đứng lên, cầm đóa Tuyết Liên trên tay, sau đó thả xuống, bước đi chậm rãi.
“Cơ Nữ Bạch Khiết ta, đời này nếu còn đánh đàn thì hồn phi phách tán.”
Nàng bước lên tay người tuyết, người tuyết xoay tấm lưng khổng lồ lại, nặng nề bước đi trong màn bão tuyết.
Tuyết, rơi rất nhiều.
Nước mắt, cũng rơi rất nhiều. Thế nhưng đều đã đóng băng rồi.
Hãy quên đi.
Y đứng phía sau, từng bước đi về đóa Tuyết Liên.
Nhưng cánh hoa đã rụng rời, nhụy hoa vàng úa, cả bông hoa tuyết đã héo úa.
Hắn nhắm mắt, một giọt nước chảy xuống, rơi trên đóa hoa tàn.
Đóa hoa kia chớp mắt đã trở thành cây cổ cầm trắng sáng.
Hắn ôm cây đàn kia, bước đi ngược lại.
Khoảng cách, là không bao giờ kéo lại được.
Cơ Nữ Bạch Khiết, nắm giữ băng tuyết thế gian, nhưng không nắm giữ được sự lạnh lùng trong tình thế.
Thiên Đế tân nhiệm, nắm giữ được Thiên giới, nhưng không bao giờ đặt chân đến Băng Sơn nữa bước.
Thế gian ca thán rằng:
Bạch Khiết Bạch Khiết cơ phát
Thiên Quân Thiên Quân tái lệ
Bất cố hữu cổ cầm nhân
Phi cố vô lưu hoa diện
Tuyết Liên thiên điện ảo diệu
Khiết Quân tam tếu bất tái kiến
Thế gian rơi lệ vi Tử Khiết?
Hãn hữu lệ rơi quý thế nhân?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!