Đoản SE
Thứ nữ tể tướng
Nàng là thứ nữ của Tể Tướng, là con gái của nữ nhân mà ông ta ghét nhất. Thế nên trong phủ nàng không có địa vị, chỉ là một người thất sủng.
Hắn là Tam Vương gia, người nổi tiếng âm lãnh, tàn nhẫn, lạnh lùng.
Lần đầu tiên gặp nhau là vào mùa xuân hoa nở, nàng đã si mê dáng người cao to, khuôn mặt tuấn tú ấy. Thế nhưng hắn lại gặp gỡ và yêu thương Nhị tỷ của nàng trước. Nên nàng đành cất dấu sự đơn phương này vào tim.
Ba năm sau, hoàng thượng đột nhiên chiếu thư hạ lệnh, mang nàng gả cho hắn. Nàng vui mừng, nhưng cũng buồn bã. Vui vì được gả cho người mình yêu, buồn vì gả cho người không yêu mình, nghiễm nhiên trở thành người thứ ba.
Ngày thành hôn, hắn không đến bái đường. Ngược lại ở bên Nhị tỷ, vui vẻ ái ân. Bỏ nàng một mình trong cô đơn nơi gian phòng lạnh lẽo.
Thành thân với nhau nửa năm, số lần hắn đến nơi nàng chưa tới mười lần. Nhiều khi nhớ rất nhớ, nhưng nàng vẫn im lặng, ngồi bên bờ sen chờ đợi trong vô vọng.
Người trong phủ khi dễ, khinh bạc nàng, hại nàng một chút nữa mất mạng. Hắn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Sống hay chết, vốn cũng không liên quan đến hắn.
Nàng bị Nhị tỷ hãm hại, hắn chỉ ôm nàng ấy vào lòng. Khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm nàng, lạnh lẽo mở miệng:
_Thứ nữ thất sủng, ngươi xứng sao?
Hắn chán ghét nàng, nàng biết. Nhưng nàng vẫn làm như không biết. Nàng cho rằng hắn luôn yêu nàng, luôn tự lừa dối bản thân mình hắn yêu nàng. Có như vậy, nàng mới có động lực sống tiếp. Cho nên, dù có chuyện gì xảy ra nàng vẫn im lặng chịu đựng.
Hắn bị người ta hạ độc, nàng lên rừng xuống biển tìm thuốc giải cho hắn. Nhị tỷ thì vô dụng, dan díu với người khác. Nhưng khi tỉnh lại, người hắn ôm là Nhị tỷ, còn nàng thì bị vu oan, tống vào nơi lao ngục tối tăm. Nàng vẫn chịu đựng, vẫn muốn ở bên hắn.
Ngày giúp hắn mặc lông bào lên ngôi chí tôn hoàng đế, nàng vui mừng sờ sờ bụng của mình, nơi đó đang mang sinh mệnh kết tinh từ sự đơn phương của nàng. Chỉ tiếc hắn lập Nhị tỷ lên ngôi hoàng hậu, nghe lời Nhị tỷ giết chết đứa con trong bụng mà hắn cho là nghiệt chủng của người khác. Nàng vẫn im lặng, vẫn cười ôn nhu với hắn.
Trong triều có người cấu kết với Hoàng huynh của hắn mưu phản, nàng lập tức cho giết hết đám người đó, bảo vệ mạng sống của hắn. Thay cho lời cảm ơn, hắn đã dùng roi quất vào người nàng, dùng côn đánh lên chân nàng, dùng kiếm cứa vào thịt nàng, cứa đến tim nàng mang nhiều vết sẹo đau đớn. Nhưng nàng không oán không hận, vẫn mỉm cười.
Ngày nàng mang thai đứa con thứ hai của hắn, hắn tin lời Nhị tỷ cho rằng nàng lại dan díu với nam nhân khác. Hắn cho người ban đến nàng chén thuốc. Một khắc kia nàng cuối cùng cũng hiểu được, cho dù nàng cố gắng như thế nào, hắn vẫn không yêu nàng. Nhưng có thể ở bên hắn, bảo vệ hắn, nhìn thấy hắn hạnh phúc, đời này… nàng không còn gì để hối hận. Chỉ có thể xin lỗi hai đứa con chưa thấy mặt của mình.
– Là mẹ có lỗi, nhưng mẹ lại không nỡ hận cha con. Kiếp sau, mẹ hứa sẽ bù đắp cho hai đứa thật tốt.
– Hoàng thượng, thiếp yêu chàng.
Áo trắng phấp phới trong gió sương, nở nụ cười tuyệt đẹp như ánh mặt trời rực rỡ, nàng đi trong một ngày hoa đào nở rực rỡ. Khi ấy, hắn vẫn đang cùng Hoàng hậu vui vẻ bên nhau.
Đời này, điều khiến nàng hối hận nhất chính là gặp hắn muộn màng… Nhưng chưa bao giờ hối hận khi yêu hắn.
Vài năm về sau, khi biết được chân tướng sự thật, biết được nàng đã làm những gì, uất ức những gì, hắn chỉ ngẩn ngơ ngồi trong phòng nàng mãi. Đau đớn trong tim khi hình ảnh nàng đầy máu mỉm cười với hắn kia hiện về. Con bị hắn giết chết, nàng vẫn mỉm cười. Nhớ nàng, muốn ôm nàng nhưng không có ai. Muốn bù đắp, vẫn vô dụng. Muốn xin lỗi, chỉ ngẩn ngơ.
Hắn cho người giết chết Hoàng hậu, đem những đứa con kia đày làm dân thường. Thế nhưng, dù hắn có làm vậy cũng không thể đổi lại những đau khổ nàng đã chịu đựng. Hắn có làm vậy cũng không thể bù đắp tất cả lỗi lầm của hắn, rằng hắn đã phụ nàng.
Nắng xuân chiếu xuống vườn hoa đang khiến sắc rực rỡ. Hoàng đế mặc long bào, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm nơi chân trời.
Nếu như nàng còn sống, con còn sống. Bây giờ hắn sẽ được nhìn thấy những đứa con của mình chạy đùa trong vườn. Còn nàng sẽ đứng đây, ôm lấy hắn, gọi tên hắn.
Nếu như khi đó, hắn không nên tin lời người khác mà giết nàng thì bây giờ nàng vẫn ở đây, mỉm cười ôn nhu với hắn.
Nếu như, hắn để ý những gì xảy ra xung quanh…
Nếu như, hắn không phụ nàng…
Nếu như, …
Nếu như,…
Chỉ là đáng tiếc, trên đời này không tồn tại hai chữ “nếu như”.
Gió xuân ngừng thổi, hoa cũng tàn phai, người đã không còn… nhưng tình yêu vẫn vĩnh cửu…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!