Dù sao thì quả chuông đồng này kích thước cũng không nhỏ, ít nhất thì đường kính bên trong rất sâu, còn phải dùng dây thừng khá dày treo lên xà ngang, hơn nữa còn có hai cái.
Cậu tiến lại gần, mặc dù cậu có thể nhìn thấy rõ ràng thứ đang được bọc bằng vải đen bên trong chiếc chuông đồng lớn, nhưng ở góc độ này căn bản rất khó để tiếp cận.
Huống chi, ở trên mặt xà ngang, rất khó để tìm ra cái nút thắt đó.
Khi chỉ có một mình cậu, nếu không cẩn thận thì rất có thể sẽ vô tình bị trọng lượng của chuông đồng kia làm ngã xuống.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu liền gọi Mễ Thái đến để giúp đỡ thêm một lần nữa.
Mễ Thái đáp lại một tiếng, sau đó ngay lập tức leo lên tượng Phật.
Lúc này, Ngũ Hạ Cửu tranh thủ thời gian đi tìm chỗ thắt nút của hai sợi dây thừng dày đang buộc vào chuông đồng.
Cậu giơ cao cây nến rồi mắt đảo nhanh, nhìn xung quanh một vòng, rất mau chóng tìm thấy cái nút thắt ấy. Nó ở phía trên xà ngang cách đó không xa.
Thế rồi Ngũ Hạ Cửu lại chậm rãi đứng dậy và leo lên trên ấy.
Ở trên đó, cậu nghiên cứu tỉ mỉ một chốc, bỗng trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Không lâu sau, dần dần Mễ Thái cũng cẩn thận leo sang được đến bên này.
Hai tay cậu ta vịn lên xà ngang, căn bản là không dám xem thường, đến một cái liếc mắt xuống dưới cũng không, thấp giọng hỏi:
“Quan chủ, như thế này thì làm sao chúng ta xuống được?”
Lúc này Ngũ Hạ Cửu đã sớm đặt ngọn nến ở trên mặt xà ngang.
Nghe Mễ Thái nói vậy, cậu trả lời:
“Có hai sợi dây thừng được buộc vào chuông đồng. Cậu thắt nút dây ở đầu bên này, còn tôi sẽ đi đến đầu bên kia.”
“Lát nữa, tôi sẽ tháo đầu kia của dây thừng, sau đó ngay lập tức sẽ quấn sợi dây thừng lên thanh xà để làm một cái móc có thể treo và kéo.”
“Chờ tôi làm xong, cậu có thể tháo nút thắt ở đầu dây bên này.”
“Đến lúc đó, hai người chúng ta sẽ cùng nhau thả chiếc chuông đồng này xuống, có hiểu không?”
“Hiểu rồi, Quan chủ.” Mễ Thái gật gật đầu đáp.
Ngũ Hạ Cửu thấy vậy, một lúc sau liền bò sang đầu bên kia.
Cậu đã tìm thấy nút thắt của sợi dây thừng, phải mất rất nhiều công sức nút thắt dây thừng mới được mở ra.
Lúc sau khi cởi xong sợi dây thừng, việc đầu tiên cậu làm là hơi ngả người ra sau, chân đạp lên xà ngang ở kế bên để tránh cho chuông đồng bị chao đảo rồi lại va vào thanh xà.
Cùng lúc đó, hai tay cậu nắm thật chặt sợi dây thừng, nhanh chóng quấn thành vòng để cố định lại.
Sau khi tất cả mọi việc đã hoàn thành, Ngũ Hạ Cửu nói với Mễ Thái rằng cậu ta ở bên kia có thể bắt đầu hành động.
Khi Mễ Thái đã sẵn sàng, cả hai liền từ từ kéo sợi dây gai và dùng xà ngang để hạ chiếc chuông đồng một cách từ từ và chậm rãi…
Ở góc độ này, Ngũ Hạ Cửu phía trên xà ngang hơi ngả thân về phía sau, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình huống ở bên dưới, cho nên phần lớn thời gian cậu dựa vào lời báo cáo của A Miêu.
“Được, được, như thế là được…”
“Chậm lại một chút, sắp chạm đất rồi, tôi và Thiên Thiên đã đỡ được quả chuông rồi… Được rồi, Quan chủ, chiếc chuông lớn đã hoàn toàn được thả xuống rồi!”
Trong một khoảnh khắc, Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận được chiếc chuông đồng đã chạm đất.
Cậu từ từ buông lỏng dây thừng, ngồi thẳng dậy rồi vắt ngang sợi dây lên thanh xà, rồi xoay tay, có lẽ vì dùng lực quá nhiều nên hai cánh tay cậu đã rất tê mỏi.
“Đi xuống thôi.” Ngũ Hạ Cửu nói với Mễ Thái.
“Được rồi.” Mễ Thái đáp lại một tiếng, xoay người rồi chầm chậm leo xuống.
Ngũ Hạ Cửu thổi tắt cây nến trước tiên, tiện tay nhét luôn vào túi, sau đó trèo dọc theo lối cũ ở xà ngang mà trở về.
Đợi đến khi hai người tiếp đất an toàn, bốn người bọn họ liền hợp lực đặt chuông đồng từ từ và cẩn thận xuống, cuối cùng dưới đáy chuông cũng lộ ra một thứ gì đó.
Mễ Thái nói, “Tôi tới lấy đây.”
Cậu ta vừa nói xong liền ngồi xổm xuống rồi duỗi cánh tay ra.
Đường kính trong của chuông đồng khá sâu, còn cánh tay của cậu ta thì không đủ dài để chạm tới túi vải màu đen bên trong quả chuông.
Hơn nữa, cái túi đen được buộc quá kín.
Thế là Mễ Thái lại phải tiếp tục dùng đầu và vai lấn sâu hơn để thăm dò được thứ bên trong chiếc chuông đồng.
Ở bên ngoài, Ngũ Hạ Cửu và những người khác giữ chiếc chuông lớn, Mễ Thái đã nắm lấy được mép túi, rốt cục cũng dùng hết sức để kéo nó ra.
“Mau nhìn xem đó là cái gì!” Mễ Thái thở hổn hển.
Cái túi vải này cũng hơi chật đi, bảo sao nó không thể rơi ra ngoài khi được treo ngược ở sâu bên trong cái chuông.
Ngũ Hạ Cửu ngay lập tức mở chiếc túi đen ra. Sau khi chiếc túi được mở, mắt của cả ba người đều sáng lên – thứ được bọc trong tấm vải quả nhiên là một phần thân thể của Bạc Thiện!
Vật này cũng được phơi khô một cách quen thuộc, nhỏ quắt nhưng lại cứng rắn, chiều dài của nó phải cỡ một cánh tay có màu xanh đậm.
Rõ ràng có thể nhìn thấy đây chính là chân của Bạc Thiện.
Thế nhưng tại sao ở đây chỉ có hai cái?!
Mễ Thái nhíu mày hỏi: “Không phải là rùa có bốn chân sao?! Mà trong túi chỉ có mỗi hai cái…”
Hai chân còn lại được giấu ở đâu?!
A Miêu và Lý Thiên Thiên cũng tỏ vẻ khó hiểu cùng thất vọng. Điều này rất nhanh làm giảm đi một nửa niềm vui của họ khi tìm thấy được đồ vật quan trọng.
Ngũ Hạ Cửu đột ngột đứng lên.
Dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía pho tượng Phật cao lớn ở giữa đại sảnh.
“Quan chủ?”
Mễ Thái cũng ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu.
Cậu ta nhìn bức tượng một hồi rồi thắc mắc: “Quan chủ, lẽ nào cậu đang nghĩ rằng hai cái chân còn lại được giấu ở trong tượng Phật này? Nhưng trước đây…”
Không phải trước đây cậu còn khẳng định đó là tượng Phật thật sao?
“Không… vấn đề vẫn còn đó.”
Nghĩ đến thứ mùi mình đã ngửi thấy khi leo lên xà nhà từ pho tượng này, Ngũ Hạ Cửu lại bước nhanh đến tượng Phật, đứng lên cái bệ rồi sát mũi vào, cẩn thận ngửi lần hai một cái.
Một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu liền xác nhận: “Đúng vậy, bức Đại Phật này có mùi hương rất giống như những bức tượng Phật khác ở chùa Vạn Tân.”
Giống ư?!
Đây không phải là mang hàm ý rằng, bên trong bức Đại Phật này cũng có những thứ được hòa lẫn bằng máu thịt…
Ngũ Hạ Cửu gõ gõ tượng Đại Phật này một cái, quả nhiên pho tượng phát ra âm thanh trầm đục và nặng nề. Cậu nhíu mày suy tư, luôn cảm thấy tượng Phật này có gì đó không ổn.
Nhưng điều không ổn đó nằm ở đâu?
Bỗng dưng, ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu rơi xuống phần bụng của pho tượng Phật.
Con ác quỷ đó đã ăn máu và thịt người, lẽ nào hai chân còn lại của Bạc Thiện được giấu trong bụng của pho Đại Phật này?!
Vừa khi suy nghĩ xong, Ngũ Hạ Cửu cúi xuống gõ gõ vào bụng của tượng Phật, lại là một tiếng vang trầm thấp đùng đục… Chờ đã, hình như nó có chút khác thường.
Trong tiềm thức, Ngũ Hạ Cửu liền mở mắt.
Cậu lập tức đi gõ thử để kiểm tra các bộ phận khác của tượng Phật, so sánh tới lui rất nhiều lần, cuối cùng cũng xác định âm thanh từ bụng của pho tượng quả thật có chút khác biệt so với những bộ phận khác.
Thế là cậu đưa ngọn nến soi sát vào, cẩn thận quan sát từng li từng tí các hoa văn được chạm khắc xung quanh bụng tượng Phật. Rõ ràng có một số chỗ xuất hiện dấu vết của những mối nối mới.
“Có gì đó thật sự giấu trong bụng bức tượng Phật này.”
Ngũ Hạ Cửu bỗng nhiên lên tiếng.
Ba người Mễ Thái nghe thấy những lời đó, liền vội vã tiến lên phía trước.
“Có thật không?! Quan chủ, tại sao mỗi lần gõ lại có những âm thanh trầm đục vang lên vậy?
A Miêu không nhịn được mà hỏi.
Ngũ Hạ Cửu: “Bởi vì cái này có thể là bụng tượng Phật được đào lên sau này, thế là liền đem đi trộn mọi thứ với ‘thứ’ cần phải giấu, qua đó chỉ cần đổ vào khuôn rồi rèn đúc thôi.”
“Trên thân của pho tượng có lẽ không có chỗ nào có thể mở ra được, muốn lấy đồ ở bên trong ra, chỉ có thể phá nó ra rồi đập lấy mà mở…”
Vì có vết tích của những mối nối liền, hẳn là có thể nó được chế tạo ra chỗ trống bên trong.
Mễ Thái nhìn chung quanh một hồi, liền thắc mắc:
“Nhưng Quan chủ à, chúng ta phải dùng thứ gì để đục pho tượng Phật đây?”
Ngũ Hạ Cửu nhìn qua một lượt, bỗng ánh mắt liền dừng lại tại chiếc lư hương trên cái bàn trước mặt…