Nhưng khi càng đi về phía Đông Nam, xác rắn trên mặt đất, trên ngọn cây ngày càng nhiều.
Cuối cùng, thậm chí họ chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy, nhấc chân là đá phải, hầu như mọi bước chân đều dẫm trên con rắn.
Cảm giác tồi tệ khiến người ta cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu mà chịu đựng.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó thứ này buồn nôn quá.”
Lão Hầu nhịn không được thầm mắng một tiếng.
Sắc mặt nhiều người tái nhợt, nước chua dâng lên trong cổ họng.
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày lẩm bẩm nói: “…Tại sao đều chết hết?”
Nhìn bên ngoài của những con rắn này không có vết thương nào cả, có lẽ tất cả đều chết đột ngột không rõ nguyên nhân.
Giống như mạng sống đi tới cuối mà không hề báo trước vậy.
Lúc này, A Hữu bất ngờ ngồi xổm xuống, rút dao găm phía sau eo ra, dùng đầu nhọn rạch xác một con rắn.
—— Cái xác rất dễ dàng bị rạch ra, lộ ra bên trong, chỉ thấy xương, không thấy máu thịt.
Ngũ Hạ Cửu thấy thế khẽ “ồ” một tiếng.
A Hữu lại rạch liên tiếp ba xác rắn khác bên cạnh, bên trong đều là như thế, một chút máu thịt cũng không thấy.
Giáo sư Triệu, Đào Bân, A Mao và những người khác mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Sao những con rắn này lại chết một cách kỳ lạ như vậy?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ từng con đều là chết một cách không thể giải thích được…
A Hữu đứng lên, cất dao găm nói:
“Tất cả các con rắn ở đây đều chết theo một kiểu giống nhau, và tất cả đầu đều hướng về phía Đông Nam, hướng đuôi là nơi lúc chúng ta vừa đến.”
Có vẻ như những con rắn này đều chết trên đường rút lui sau cơn mưa đó không lâu, thậm chí còn không giãy giụa.
Có lẽ khi chúng đang bò về phía trước, đột nhiên mất đi sức sống.
Sau khi A Hữu nói xong, không ít người ý thức được điểm này, nhất thời sắc mặt trở nên không ổn.
Giữa núi rừng vừa lúc có gió thổi qua, những giọt nước trên cành lá bị thổi trong nháy mắt tăng tốc rơi xuống —— âm thanh “rào rào” vang vọng bên tai.
Gió lại thổi qua quần áo vốn đã ướt sũng của họ, thoáng chốc tăng thêm chút cảm giác mát lạnh khiến người ta phải rùng mình.
Sắc mặt A Mao tái nhợt khó coi, run rẩy liên tiếp hai lần, cậu ấy đưa tay quấn chặt cổ áo, cơ thể co rúm lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tỏa ra từ đáy lòng…
Cậu ấy chạm vào trán, vẫn tốt, không nóng.
Cũng không thể bị bệnh, A Mao thầm nghĩ.
“Cũng quỷ dị quá rồi.”
Sắc mặt Vũ Yến trắng bệch nói.
Mặc dù cô là một hành khách cũ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô trải qua một Xa Hạ Thế Giới có nguy cơ cao, sợ hãi và bất an trong lòng cũng không kém ai.
Ít nhất, cô chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này.
Nhưng có quỷ dị hơn nữa cũng không thể dừng bước.
Mọi người dẫm lên thân rắn bước về phía trước, không biết đã tiếp tục đi được bao lâu, xác rắn bắt đầu giảm dần, cuối cùng từ từ biến mất.
Đối với việc này, họ ít nhiều đều thở phào nhẹ nhõm.
Dường như vì luôn đi theo hướng xác rắn, Ngũ Hạ Cửu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ phía xa xa rừng núi.
Cậu hỏi: “Có phải sắp đến con đường nước kia không?”
Giáo sư Triệu cúi đầu xem bản đồ, ngay sau đó giọng điệu vui vẻ nói:
“Đúng vậy, sắp tới rồi! Có lẽ ở ngay phía trước, chúng ta cần đi qua khu rừng này trước.”
Những người khác nghe vậy tinh thần phấn chấn hơn.
Đúng như dự đoán, khi cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng, trước mắt họ sáng sủa rộng rãi.
—— Chỉ thấy, cách đó không xa là hai ngọn núi nguy nga, cao chót vót trong mây.
Thật giống như một thanh kiếm đã phá vỡ ngọn núi từ giữa, nứt thành hai nửa, phía trên là trời xanh mây trắng, ở giữa là một dòng nước chảy xanh biếc, mà tiếng nước chảy róc rách vang vọng kéo dài tới tận phương xa.
Đây là con đường nước có thể tìm thấy tộc người Quán.
Cuối cùng cũng thấy được hy vọng, khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
*
Thừa dịp sắc trời còn khá sớm, họ dừng lại bên bờ nghỉ ngơi một chút, tiện thể bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo —— đương nhiên bọn họ muốn chế tạo bè gỗ vào nước.
Mà tổng cộng mười sáu người, phải làm ít nhất ba cái bè gỗ.
Nhìn sắc trời, sợ rằng làm xong thì trời đã tối hẳn.
Ngài V nhìn mặt sông nhíu mày nói:
“Khi trời tối, chúng ta thiếu dụng cụ chiếu sáng, tốt nhất không nên vượt sông vào ban đêm, nhỡ có nguy hiểm gì xảy ra, không thấy rõ được tình hình, không thể ứng phó kịp thời.”
Một lần nữa, ban đêm dễ dàng xuất hiện và gặp phải những tình huống kỳ lạ…
Hầu hết các công cụ chiếu sáng của họ đã bị hư hại trong trận hỏa hoạn đó, dù có dùng đuốc chiếu sáng cũng không thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm.
Lời của ngài V được giáo sư Triệu đồng tình.
“Vậy tối nay đóng quân ở chỗ này đi.”
Những người khác đương nhiên không có ý kiến.
“Chúng ta còn mấy cái lều vải có thể dùng được?” Ngài V. hỏi.
Ngũ Hạ Cửu: “Năm cái, hai trong số đó là của họ.”
Ngũ Hạ Cửu nói xong liếc nhìn đám người Lỗ Thành, A Hữu.
Bầy rắn đến đột ngột, thậm chí có người còn quên lấy ba lô, chỉ lo chạy thoát thân.
Khi họ trở lại, ba lô và những đồ bên trong đều đã bị cháy sạch, giữ lại được năm lều vải coi như may mắn rồi.
Giáo sư Triệu nói: “Vậy thì chia ra một cái lều cho ba người Diệp Tử sử dụng, hai cái lều còn lại chúng ta chen chúc một chút, thay phiên nhau nghỉ ngơi.”
Ông ấy không tính hai lều của Lỗ Thành và năm người khác, chắc hẳn họ cũng sẽ không chia ra để ở cùng ở.
Ngũ Hạ Cửu ừ một tiếng.
Sau đó, một số người ở lại bên bờ dựng lều, những người khác lại đi vào rừng để chặt gỗ, phân công rõ ràng.
Gần tối, tất cả gỗ đều được kéo tới bên bờ, sẵn sàng để làm bè.
Nhưng cho đến lúc này mới phát hiện ra, trong nhóm bọn họ không có mấy người có kinh nghiệm làm bè.
Năm người Lỗ Thành có thể tính hết, nhưng phía giáo sư Triệu, đếm tới đếm lui cũng chỉ có Tiểu Phương và ngài V biết một chút.
Dù Ngũ Hạ Cửu hiểu, nhưng hoàn toàn là đàm binh trên giấy, chưa từng thực hành.
Hơn nữa khiến cậu nghi ngờ là ngài V là hành khách cũ nên biết một chút cũng không bất ngờ lắm, nhưng Tiểu Phương là hành khách mới, trong hiện thực cậu ấy có thể đi đâu để có được kinh nghiệm làm bè?
Để tránh việc làm bè đến nửa đêm mới chuẩn bị xong, lúc đó không ai được nghỉ ngơi, bất đắc dĩ, Lỗ Thành sai người đến giúp đỡ.
A Hữu đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Cửu nói: “Đây coi như là nợ tôi một lần nhỉ?”
Ngũ Hạ Cửu: “Anh có thể đi giúp người khác.”
Cậu đang ngồi xổm bên cạnh hai khúc gỗ, buộc chúng bằng dây leo, ngoại trừ động tác hơi chậm thì không có vấn đề nào khác.
A Hữu nghe vậy nhướng mày cười, anh ta lập tức ngồi xổm xuống, nói với Ngũ Hạ Cửu: “Xem ra cậu có tính cách không chịu thua thiệt.”
Nói xong, anh ta lập tức giúp cậu chế tạo.
Ngũ Hạ Cửu liếc anh ta một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc làm việc.
Khả năng thực hành của A Hữu rất mạnh, với sự gia nhập của anh ta, quá trình làm bè rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Ngay khi trời tối, ba chiếc bè gỗ nhanh chóng được chế tác xong, chỉ chờ đến sáng mai xuống nước và rời đi.
Sau khi tất cả được chuẩn bị xong, mọi người đều đã mệt lả, Ngũ Hạ Cửu cũng mệt mỏi đấm bả vai, ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi một lúc.
Tiểu Phương ở một bên gọt một cây gậy gỗ, gọt một đầu gậy cho nhọn, thỉnh thoảng để ở trước mắt dùng ngón tay chọc chọc, kiểm tra mức độ sắc bén của đầu gậy gỗ.
Cậu ấy thấy Ngũ Hạ Cửu ngồi cách đó không xa, đặt thanh gỗ lên đùi, nghiêng người, đôi mắt lóe sáng hỏi: “Quan chủ, cậu có muốn ăn cá không?”
“Không muốn, không đói, đừng hỏi.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Tiểu Phương bĩu môi, cúi đầu, nhưng lập tức lấy lại tâm trạng, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát tiếp tục vót nhọn gậy gỗ.
Đợi đến khi đầu cây gậy đâm vào đầu ngón tay thấy đau, cậu ấy mới cất dao găm, đứng dậy.
Tiểu Phương cởi giày ra, kéo ống quần lên, sau đó cầm gậy gỗ đi về phía bờ sông.
Lão Hầu nhìn thấy, cười nhạo nói nhỏ:
“Đúng là đầu óc có vấn đề, buổi tối đi xiên cá…”
Trời tối đến mức không soi nổi mặt nước, làm gì có ai có thể nhìn thấy cá bơi chỗ nào dưới nước đâu, huống chi là cầm gậy gỗ.
Bây giờ đi xiên cá, đầu óc có vấn đề cũng không nhẹ.
Có lẽ những người khác cũng nghĩ như vậy, nhìn hai lần rồi thu hồi ánh mắt.
Ngũ Hạ Cửu thì nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cậu cảm thấy vị trí bên cạnh có người ngồi xuống, mở mắt ra, quay đầu nhìn, người ngồi xuống là A Hữu.
A Hữu cong một chân lên, đặt khuỷu tay lên đó, cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu.
“Có việc?” Ngũ Hạ Cửu mở miệng hỏi.
A Hữu: “Không có, chỉ là hơi tò mò, mối quan hệ của cậu và Tiểu Phương rất tốt sao?”
Ngũ Hạ Cửu: “…Con mắt nào của nhìn anh nhìn ra quan hệ tốt giữa tôi và cậu ấy vậy?”
A Hữu nhếch khóe miệng, đưa tay chỉ vào mắt phải lộ ra trên mặt nói: “Con này.”
Mắt phải đẹp đẽ của anh ta trái ngược với mắt trái đeo bịt mắt màu đen, nhưng ngoại hình vẫn khôi ngô đẹp trai, khiến người ta không thể phớt lờ.
Ngũ Hạ Cửu thoáng im lặng, nói:
“Vậy anh nhìn sai rồi, quan hệ của tôi với cậu ấy không tốt.”
“Ồ, vậy…”
A Hữu còn chưa dứt lời, chợt nghe trên mặt sông cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nước dữ dội.
Ngay lập tức, Ngũ Hạ Cửu và anh ta quay đầu lại nhìn.
Những người khác dường như cũng giật mình bởi âm thanh này, vài người thậm chí còn sợ hãi đứng dậy.