Đường Hân và Hà Tuấn đều bị đưa đi mỗi người một nơi.
Khi mở mắt ra, Đường Hân mới biết được mình đang ở trên một chiếc tàu thủy ở bến cảng.
Tay chân cô thì bị trói lại, lướt mắt nhìn xung quanh mới biết, trong phòng không có ai.
Đường Hân khẽ thở dài một hơi chán chường, trò này thật là tẻ nhạt! Sau đó cô nhúch nhích, cựa quậy để tự cởi trói cho mình.
Bỗng dưng, cửa phòng mở, bóng dáng cao ráo của Bạch Doanh Thần xuất hiện, Đường Hân theo bản năng nhìn lên thì thấy anh đang tiến tới gần mình.
Đường Hân liếc xéo anh, liếm môi cười nhạt, cô biết chắc tên cầm súng uy hiếp cô lúc nãy là người của anh:”Bạch thiếu, lần này là anh làm hỏng chuyện, tại sao lại bắt tôi?”
“USB vốn đã không còn trong tay hắn.” Bạch Doanh Thần cất giọng lạnh lẽo trả lời.
Trước đó ba mươi phút.
Bạch Doanh Thần bước xuống khỏi con tàu, nhìn người con trai nằm bất động dưới đất, Bạch Doanh Thần hất nhẹ cằm về hướng của Trịnh Thiên, Trịnh Thiên liền hiểu, cầm lấy thau nước vừa mới lấy từ dưới biển, không nương tình tạc thẳng lên mặt của Hà Tuấn.
Hà Tuấn giật mình, tỉnh hẳn dậy, ho sặc vài tiếng rồi mắng:”Chết tiệt.”
Nhưng khi hắn nhìn lên người con trai đang ngồi trên ghế đối diện với hắn, hắn liền ngậm miệng không dám nói nữa.
Trịnh Thiên thấy hắn tỉnh, liền nắm cổ áo, dựng hắn quỳ dậy.
Hà Tuấn nhìn Bạch Doanh Thần, cả nhìn trực diện cũng không dám nên hắn liền gục mặt xuống:”Bạch…Bạch thiếu!”
“Tôi cho cậu hai giây, nói ra chiếc USB đó, cậu đã bán cho ai?”
Nghe Bạch Doanh Thần hỏi vậy, Hà Tuấn thoáng giật mình, rõ ràng chuyện về chiếc USB đó hắn chỉ vừa mới bàn giao xong, cũng giữ bí mật tuyệt đối và chưa nói cho ai.
Vậy sao Bạch Doanh Thần lại biết?
Hắn ta giả vờ ngơ ngác, cố tỏ ra là người ngoài cuộc:”Bạch thiếu, chiếc USB đó thật sự tôi không có giữ, cũng chẳng có bán cho ai cả.”
Bạch Doanh Thần không nói, Trịnh Thiên cũng tự hiểu, Bạch Doanh Thần cho hắn hai giây, hết hai giây, hắn không khai, trợ thủ của anh tự giác giải quyết.
Trịnh Thiên nắm cổ áo hắn đứng dậy, tiến sát tới thành biển liên tiếp ép đầu hắn xuống nước, khiến hắn hụt hơi suýt nữa thì chết.
Hắn đang bị trói chặt, không có thế để chống cự nên chỉ có thể chịu sự điều khiển.
Trịnh Thiên thả lỏng hắn, tha cho hắn đúng hai giây, hắn tự khắc hiểu, ho khan rồi gấp rút nói:”Bạch thiếu, tôi nói, tôi nói…”
Khuôn mặt Bạch Doanh Thần vẫn lạnh như băng, anh giơ ngón tay ra hiệu để tha cho hắn.
Rồi nhướng mày nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
“Nói đi!” Trịnh Thiên thấy hắn chần chừ, bực quá, anh mới đánh hắn một cái.
“Là…là Tả Chiêu, có mối quan hệ thân thiết với Giang Hách – lão đại của tổ chức sát thủ bang Trứ Mã, trước buổi tiệc hai tiếng, tôi đồng ý đem chiếc USB bán cho hắn với giá một triệu đô la Mỹ, sau đó tôi chủ động rời khỏi trước nhưng để bảo đảm an toàn cho bản thân.
Tôi có cho người âm thầm theo dõi hắn thì mới biết hắn đã qua Trung Đông ngay sau đó.”
Bạch Doanh Thần liếc nhìn hắn, ánh mắt rõ vẻ tức giận:”Trung Đông?”
“Bạch thiếu, tôi biết những gì tôi đã khai ra hết rồi đấy.
Anh…anh bỏ qua cho tôi được không?”
Bạch Doanh Thần cười nhẹ, nụ cười này của anh tuy vui vẻ nhưng hoàn toàn châm biếm.
Anh từ chiếc ghế đơn đứng lên, lạnh nhạt buông lời:”Đến Trung Đông.”
“Bạch thiếu, còn hắn ta thì sao?” Trịnh Thiên có ý cười, anh nhìn Bạch Doanh Thần, tay thì giữ chặt người Hà Tuấn, không cho hắn có cơ hội trốn thoát, cất giọng ngầm ý hỏi.
Bạch Doanh Thần nghe vậy, thì hiểu ra, anh cũng muốn đùa với hắn một xíu:”Vậy mà cũng cần hỏi tôi sao? Một tên vô dụng như hắn thì giữ lại làm gì? Ném xuống biển cho cá ăn đi!” Nói xong, anh liền rời đi.
Hà Tuấn nghe xong thì mặt cắt không còn một giọt máu, hắn ta ú ớ van xin nhưng Trịnh Thiên vẫn phũ phàng mang hắn đi ném xuống biển.
Hắn thì vẫn cứ la toáng lên như vậy, Trịnh Thiên bực quá, đạp vào người hắn khiến hắn mất đà, rơi thẳng xuống nước.
Trịnh Thiên bất mãn hình hắn một cái rồi bước đi.
Ở dưới nước, Hà Tuấn hụp mặt, kêu cứu thảm thiết nhưng một hồi nữa hắn mới nhận ra, nước chỉ tới lưng quần hắn, thế là hắn đứng dậy, liếc mắt nhìn xunh quanh rồi thụt mạng chạy trốn ngay.
………….
“USB vốn đã không còn trong tay hắn.” Bạch Doanh Thần cất giọng lạnh lẽo trả lời.
Sau đó khom lưng, cúi xuống nhìn cô với cự li gần:”Tôi muốn cô hợp tác với tôi, nói đúng hơn là làm việc cho tôi.”
Đường Hân cũng cười nhẹ, nhướng mày nói:”Tại sao tôi phải làm việc cho anh? Làm việc cho anh tôi có lợi ích gì?”
“Cô không có quyền hỏi lý do.” Bạch Doanh Thần đứng thẳng người lên, hai tay bỏ vào túi, thong thả tựa người vào chiếc bàn hình chữ nhật phía sau, ánh mắt khiêm khiêm lạnh lẽo nhìn Đường Hân.
“Hừm…” Đường Hân nhếch môi cười lạnh, nheo mắt nhìn Bạch Doanh Thần:”Bạch thiếu gia trước giờ làm việc gì cũng luôn cẩn trọng, bảo vệ thông tin tổ chức cũng rất tuyệt mật, người trung thành ở Hồng Tam Hội cũng rất nhiều, tài năng và trí tuệ đều không hề thua kém ai.
Tôi không tin anh thiếu người, mà vả lại, tôi là người của Hắc Dạ Môn, nếu tôi làm việc cho anh, anh không sợ tôi sẽ phản bội lại anh sao?”
Bạch Doanh Thần chăm chú lắng nghe Đường Hân nói, anh khẽ cười nhẹ.
Phong cách của Đường Hân rất khác, tính cách ngang ngược, rất cố chấp và không sợ chết.
Thêm vào đó, tài năng của cô, Bạch Doanh Thần đã thấy vì vậy nên, cô chính là người anh cần trong phi vụ lần này.
Bạch Doanh Thần rảo bước tới gần cô, hạ giọng cất tiếng:
“Hắc Dạ Môn lúc trước bởi vì buôn bán hàng cấm mà bị Hồng Tam Hội trục xuất ra khỏi tổ chức.
Lần này Lệ Hoa sai bảo cô lấy chiếc USB này là để lấy lòng tôi để trở lại Hồng Tam Hội, đây là mục đích trước giờ của hắn.
Nhưng cô tưởng rằng tôi sẽ để chuyện đó xảy ra sao? Hắc Dạ Môn đối với tôi chỉ như một đống sắt vụn, muốn loại bỏ không cần tôi tốn sức.
Tuy nhiên, nếu cô chấp nhận đi theo tôi lần này thì tôi sẽ nương tay, tha cho Hắc Dạ Môn các người.
Còn có khi tôi đổi ý, cho Hắc Dạ Môn trở lại Hồng Tam Hội.”
Hai năm trước, khi Hắc Dạ Môn còn nằm trong tổ chức, Hồng Tam Hội có tên gọi cũ là Tứ Hồng Trấn, lúc đó Bạch Doanh Thần chưa lên làm chủ nhưng anh hầu hết là nắm quyền điều hành.
Tên chủ cũ và Hắc Dạ Môn âm thầm buôn chuyển chất cấm – ma túy, bị người của Tứ Hồng Trấn phát hiện, tên cầm quyền cũ bị ám sát, còn Hắc Dạ Môn bị tách ra khỏi Tứ Hồng Trấn và được đổi tên lại thành Hồng Tam Hội.
Lệ Hoa, người nắm quyền Hắc Dạ Môn rất bực tức nhưng thế lực rất nhỏ nên không làm được gì ngoài chấp nhận số phận.
Hắn ta đã rất nhiều lần hạ mình, để xin một cơ hội trở lại vào Hồng Tam Hội, mục đích chính chỉ vì mối hận thù, còn mục đích khác nữa hắn rất e thẹn khi nghĩ tới.
Đó là thay Bạch Doanh Thần lên nắm quyền Hồng Tam Hội.
Có điều, mỗi lần hắn làm gì cũng đều bị thất bại và tổn thất rất nhiều, tuy hắn hận nhưng phải nhẫn nhịn.
Việc lớn không thành thì bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt.
Đường Hân nghe anh nói xong thì liếc mắt nhìn lên:”Anh đe dọa tôi?”
“Đây không phải đe dọa mà là lời cảnh cáo.
Bởi vì tôi nói, tôi sẽ làm.” Bạch Doanh Thần cười nhẹ:”Suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi!”
Đường Hân cựa quậy nhè nhẹ, với tay cầm được chiếc dao trong góc, cầm nó lên không kiêng nể đâm thẳng lên người Bạch Doanh Thần.
Bởi vì tính cảnh giác rất cao, nên Bạch Doanh Thần né được mũi dao nhọn hoắt này, anh cầm cổ tay cô, liên tục né – đỡ các đòn cô tấn công.
Đến cuối cùng, cô cũng phải ở thế bị động.
Bạch Doanh Thần áp sát cô vào tường thành của chiếc tàu, tay bóp chặt cổ cô, tay còn lại siết mạnh lấy cổ tay cô.
Mái tóc bị bung ra, chảy xuống giữa lưng.
Lực của Bạch Doanh Thần rất lớn, lòng bàn tay của Đường Hân bị tái nhợt đi vì bị chặn máu, mất sức lực mà buông con dao rơi “cộp” xuống sàn.
Ánh mắt Đường Hân vẫn đăm đăm nhìn Bạch Doanh Thần không chớp, lực bóp cổ của anh ngày càng mạnh, theo đó anh vừa giận vừa hứng thú cất lời:”Võ rất giỏi, kỹ thuật tấn công cũng rất nhanh nhẹn.
Nhưng chỉ tiếc là áp dụng sai người.
Nói cho cô biết, đừng bao giờ xem tôi là những con mồi ngu ngốc của cô.”
Ánh mắt Đường Hân căm hận vô bờ nhìn anh, cô không nói cũng không nói nổi, dần dần ánh mắt cô dịu hẳn đi, Bạch Doanh Thần mới buông cô ra, anh nhìn cô ôm cổ ho khan khan thì mới hài lòng:”Lần này tôi không cho cô cơ hội nữa, nếu cô từ chối thì xem như Hắc Dạ Môn các người tự gánh hậu quả.” Anh mỉm cười ôn nhu, chóp mũi anh luồn vào những sợi tóc bóng mượt của cô:”Tôi sẽ khiến cho cô tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, anh liền bước đi.
Đường Hân tức tối thở mạnh vài hơi, cô cầm lấy chiếc phi tiêu – vũ khí đặc dụng của mình, mạnh tay phóng thẳng về phía Bạch Doanh Thần.
Chiếc phi tiêu xoáy tròn, bay ngang qua tai Bạch Doanh Thần rồi ghim thẳng vào vách tàu thuyền, chiếc phi tiêu chỉ cách tai anh vài centimet, đây là Đường Hân ném để thỏa cơn giận, còn nếu chuẩn tay thì nơi nó ghim không phải vách thuyền mà là trên người của Bạch Doanh Thần.
Bạch Doanh Thần dừng bước, nhìn chiếc phi tiêu rồi cười nhẹ, sau đó thản nhiên bước đi tiếp.
Để lại phía sau là khuôn mặt lạnh băng của Đường Hân, cơn giận trong người vẫn còn chưa nguôi, nếu bây giờ có kẻ nào khiêu khích cô, cô sẽ giết hắn ngay lập tức.
Được một lúc sau, Swan nhanh chân bước vào, nhìn chị mình vẫn an toàn, cô không còn lo lắng gì nữa.
Cô bước tới cạnh giường nơi Đường Hân nằm, khẽ khàng gọi:”Chị, chị không sao chứ?”
Đường Hân ngước mặt lên, thì nhíu mày, không ngờ bọn chúng còn bắt cả Swan.
Cô đứng dậy, lắc đầu với Swan:”Chị không sao.
Những người đó, họ có làm gì em không?”
“Không, bây giờ Hà Tuấn đã bán USB ấy, chúng ta nên làm gì đây?”
“Bạch Doanh Thần đề nghị chúng ta hợp tác với anh ta.” Đường Hân nghiêm túc nói, sau đó thì hạ giọng, quay nhìn Swan:”Nhiệm vụ cuối cùng của tổ chức vẫn chưa hoàn thành, bây giờ chị vẫn còn là người của Hắc Dạ Môn, tuyệt đối không thể để chúng ta ảnh hưởng tới tổ chức.
Vì vậy, xem như đây là nhiệm vụ mới của chị.”
“Ý chị là muốn đi theo Bạch thiếu.”
“Đúng.”
Swan lo lắng, nhíu mày:”Chị, làm việc cho anh ta rất nguy hiểm.”
“Chị tự có cách ứng phó, em yên tâm đi.
Swam, em không liên quan tới nhiệm vụ này, nên rời khỏi đây ngay, người bọn họ cần là chị.”
“Em không đi, em đã hứa là sẽ đi theo chị mãi mãi.” Swan lắc đầu, phản đối ngay lời đề nghị của Đường Hân.
“Nhưng…” Đường Hân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Swan chặn lời:”Chị, chúng ta là chị em cơ mà, em không thể nhẫn tâm để chị đi một mình.”
Bị Swan phản đối gay gắt một hồi, Đường Hân buộc phải đồng ý để Swan đi theo.
Bạch Doanh Thần cùng Trịnh Mặc và Trịnh Thiên bước vào, nhìn hai người con gái đang trầm mặt nhìn mình, như muốn giết người ngay tại đó.
Mỗi người đều có một cảm xúc bất thường khác nhau, riêng Bạch Doanh Thần thì bình thản, anh nhìn họ vui vẻ cười nhẹ:”Thế nào?”
“Được, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh.
Nhưng sau khi lấy được USB, tôi được tự do.” Đường Hân bước tới, nhìn Bạch Doanh Thần chậm rãi nói, lời nói lúc này trầm ổn hơn so với tính ngông cuồng, hung dữ khi nãy.
“Ra điều kiện với tôi?” Bạch Doanh Thần suy nghĩ một lúc rồi cười nhếch mép:”Được, tôi đồng ý với cô.
Bây giờ thì xuất phát thôi.”
Bạch Doanh Thần nói xong thì quay lưng đi, chẳng đợi Đường Hân nói thêm câu nào.
Đi đâu chứ? Đường Hân hỏi thầm trong lòng, suy nghĩ trầm lắng một hồi, cô vốn không thoải mái tý nào, thấy vậy, Swan liền lay lay cánh tay cô:”Chị, chúng ta đi thôi!”.