Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III) - Chương 11: Đổi Kế Hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III)


Chương 11: Đổi Kế Hoạch


Bạch Doanh Thần cùng đám người Trịnh Mặc, Trịnh Thiên, Đường Hân, Swan và một số vệ sĩ thân cận bước lên máy bay tư nhân để chuẩn bị xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Máy bộ đàm phát ra tín hiệu, bên phía Hồng Tam Hội có người báo với Bạch Doanh Thần rằng, thông tin máy chủ bên Trung Đông bị rò rỉ, trong đó chứa nhiều thông tin rất quan trọng, người ở đó đang cố gắng rà soát lại toàn bộ nhưng vẫn cần có sự xem xét của Bạch thiếu.
Nhận được thông báo, Bạch Doanh Thần di chuyển hướng mắt sang Trịnh Thiên nhằm ra hiệu gì đó, anh lập tức đứng dậy, nhận lấy bộ đàm mà Bạch Doanh Thần vừa đưa đi về hướng buồng lái máy bay, để nói chuyện với Trịnh Mặc.
Rồi Bạch Doanh Thần ngồi xuống, cầm lấy mảnh giấy trên tay, vẻ mặt chợt tối sầm đi, hai ánh mắt long lanh như nước khẽ nhìn vô định xuống mặt đất:”Gia Tuyết, anh nhất định sẽ cứu được em.

Đợi anh…”
Bạch Doanh Thần thở nhẹ, lòng nặng trĩu trở lại, lý do anh phân tâm thế này là chỉ để tìm kiếm một cô gái, một người con gái bình thường, không một chút âu lo nhưng đã gây cho Bạch Doanh Thần khá ấn tượng.

Tư Cảnh Nam cũng không hiểu, tính Bạch Doanh Thần trước giờ luôn bất thường, khó chiều cũng như rất vô cảm.

Tư Cảnh Nam đã từng hỏi rằng:”Thần, cậu có tình cảm với Thẩm Gia Tuyết.

Vậy cậu có tin vào thứ tình yêu vĩnh cửu không?”
Bạch Doanh Thần khi ấy cười nhạt, nói thật anh cũng có chút tình cảm với Thẩm Gia Tuyết nhưng chưa bao giờ tin:”Làm gì có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu trên đời này chứ!?”
Tư Cảnh Nam chỉ cười chứ không nói.

Nhưng tình yêu vĩnh cửu sẽ đến với mọi người, Bạch Doanh Thần cũng không ngoại lệ.

Tuy anh khó tính, vô cảm, thờ ơ, lạnh lùng nhưng rồi sẽ có tình yêu đó đến với anh thôi.
Có điều kể từ khi gặp Đường Hân, bắt gặp ánh đẹp mắt tựa như đại dương bao la xanh biếc ấy, tâm tư Bạch Doanh Thần chợt loạn nhịp, cảm giác này khác xa với cách anh cảm nhận về Thẩm Gia Tuyết.

Nhưng Bạch Doanh Thần luôn đi theo tư tưởng của mình nên nhất thời tư tưởng ấy đã lấn át đi cảm giác kia của anh, cái cảm giác gọi là gặp đúng đối tượng tình yêu ấy…vốn đã phai nhạt.
Hiện tại, anh không có nhiều cơ hội để suy nghĩ điều đó, anh ép Đường Hân đi theo mình không phải vì có thiện cảm với hay ý nghĩ gì khác với cô mà là trong nhiệm vụ lần này, anh thật sự cần một trợ thủ giỏi, nhạy bén và thông minh, mà Đường chính là người phù hợp nhất.
……..
Bên phòng khác, Đường Hân gác chân lên bàn, tư thế thì thoải mái, tâm trạng thì vu vơ, tươi mới nhưng cũng có lúc cau có và bất mãn.
Gấp cuốn sách đang đọc dở lại rồi đặt nó lên bàn, Đường Hân vốn không thích đọc sách nhiều, nói chung là rất ghét, học vấn thì cũng coi như tạm nhưng trí tuệ và độ nhạy bén thì không thua kém ai.
Ngồi ở phía bàn bên cạnh, Swan ngoảnh đầu lại nhìn Đường Hân, nụ cười chợt nở lên khóe môi.

Nghĩ lại chuyện khi nãy, Bạch Doanh Thần đột ngột đề nghị Đường Hân hợp tác với anh ta để làm gì? Anh ta vốn không thiếu người, chưa kể đến hai người trợ thủ tài giỏi như Trịnh Thiên và Trịnh Mặc, vậy mà lại đưa ra…!À không, chính xác hơn là anh ta uy hiếp, ép buộc Đường Hân, mà Đường Hân vốn rất ghét phải chịu sự khống chế từ người khác, nhưng sao bây giờ trải qua lại điềm nhiên đến vậy? Những mâu thuẫn từ Đường Hân, cộng thêm những biểu hiện cố chấp của hai người bọn họ, lại càng làm giấy lên trong đầu Swan những khối tò mò cao lớn.
Swan đóng máy tính lại, chậm rãi đứng dậy rồi rảo bước đi về phía ghế của Đường Hân, ngồi xuống cạnh đồng thời cất giọng vui tươi nói:”Chị sao thế?”
Vẻ ngoài của Đường Hân vẫn rất thư thản, cô cười nhẹ, nhún vai trả lời:”Chán quá!”
Swan vẫn vui vẻ hỏi tiếp:”Chị gặp Bạch thiếu rồi, thấy anh ta thế nào?”
“Đừng nhắc tới anh ta nữa.” Đường Hân than ngắn thở dài, nghĩ tới anh ta là bực cả mình, Đường Hân hận không một phi tiêu mà ghim chết anh ta.

Từ nhỏ tới giờ chưa ai đối xử với cô kiểu đó, anh ta là người đầu tiên.

Đường Hân khẽ “xì” một cái, cầm cuốn sách lên xem lại rồi tiện buông một câu:”Anh ta…thì rất đẹp nhưng tiếc rằng lại là gay!”
Nghe Đường Hân nói vậy, Swan giật mình, bất ngờ nhìn cô:”Gay? Chị, chị có nhầm không vậy?”
“Không thể nào nhầm được, anh ta ấy hoặc gay hoặc yếu sinh lý.

Minh chứng rõ nhất là anh ta chưa từng gần bất cứ một người phụ nữ nào, ai đến anh ta cũng đuổi đi.

Swan, em nghĩ đi, anh ta không là gay thì là gì?” Đường Hân khẽ thở nhẹ, giống như thương cảm:”Haizz…!Không những như thế, anh ta còn rất ích kỷ và hung dữ nữa, em nói xem, ai mà dám tới gần anh ta nữa…”
“Cô vừa nói gì? Nói lại tôi nghe xem!” Giọng nói rất hay nhưng lạnh lẽo như tảng băng bất chợt vang lên từ phía sau, khiến cả Đường Hân và Swan đều giật mình quay sang.
“Bạch Doanh Thần?” Đường Hân khẽ chau mày, thầm miệng nói.

Ánh mắt cô nghiêng ngả nhìn anh, anh ta đúng là rất đẹp nhưng sao lại đẹp tới mức này, ngay cả con người lạnh nhạt vốn kín đáo như Đường Hân cũng phải lên tiếng khen ngợi.

Ánh mắt màu xanh dương long lanh như nước của cô ngay lúc này, hiển diện trước mắt anh, dưới ánh đèn sáng trưng, càng gợi cho anh một cảm giác gì đó dịu êm vô cùng, tuy cũng có lúc sóng gió, dữ dội nhưng cũng có lúc êm đềm và thanh lịch.

Hai ánh mắt đều mê đắm chạm vào nhau, nhưng Bạch Doanh Thần rất nhanh sau đó liền thu lại, nhưng còn Đường Hân thì vẫn cứ nhìn.

Đến khi anh đứng ngay trước mặt cô thì cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Swan biết thế, chỉ im lặng và đứng dậy, trở lại ghế của mình.
“Gay hay yếu sinh lý chẳng phải tôi đã cho cô thử rồi sao? Còn việc không đến gần phụ nữ….Chẳng lẽ, cô không phải là phụ nữ?” Bạch Doanh Thần cười cười, mỉa mai từng chút.
“Anh…” Đường Hân tròn mắt trừng anh, chuyện tối qua anh đột ngột hôn cô, cô còn chưa tính sổ nữa vậy mà hôm nay lại bảo cô không phải là con gái? Đường Hân gấp sách lại, khoanh tay tức tối, khẽ hừ lạnh một cái rồi quay mặt đi hướng khác, bây giờ hận anh ta thì có ích gì chứ, cô cũng lực bất tòng tâm thôi.

Ai bảo anh ta hiện giờ là chủ của cô làm gì?
“Tôi không thèm chấp với anh.” Nói xong, Đường Hân lạnh lùng cúi mặt xuống tiếp tục đọc sách.
Bạch Doanh Thần trông dáng vẻ này của cô thì nhếch môi cười tao nhã, đây mới đích thực là Bạch Doanh Thần trong lời đồn, dùng nụ cười bình thản, vui vẻ để hại người.

Đường Hân lúc này rất mơ hồ, bản chất anh ta cô đã nghe giang hồ đồn rất nhiều.

Bây giờ anh ta cười như vậy là có mục đích gì?
“Anh cười cái gì?” Đường Hân cau mày hỏi.
“Cô rất đặc biệt!” Bạch Doanh Thần mỉm cười, hạ giọng nói.

Sau đó anh đứng dậy, đều đều cất giọng:”Tôi tới đây để nói với cô, trước khi lấy lại USB đó, tôi cần cô cùng tôi đến trụ sở chính của Hồng Tam Hội một chuyến.

Nói trước với cô, đừng có mà giở trò, điêu ngoa!”
Đường Hân phì cười:”Anh yên tâm, mạng của tôi và cả Hắc Dạ Môn đang nằm trong tay anh, tôi đâu dám làm càn.”
“Tốt nhất là như vậy!” Nói xong, anh bỏ đi ngay để lại nơi này là sự tức tối của Đường Hân.
Swan ngồi chơi game, lắng tai nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, cô chỉ cười chứ không nói.

Thầy bói nói năm nay Đường Hân nên duyên, chắc không phải người đó là Bạch thiếu đấy chứ?
………
Thành phố T….
Chiếc xe Audi màu trắng đều đều lăn bánh trên con đường cũ đi đến vùng ngoại ô thành phố T, không gian của buổi sáng sớm rất âm u, sương mù giăng kín trời còn chưa tan hết, buổi sáng hôm nay lạnh lẽo thế thôi nhưng đến trưa thời tiết chắc hẳn sẽ rất nóng bức.

Lệ Chấn Giang lái xe băng qua trên con đường ngoại ô đó, bây giờ vẫn còn rất sớm, nhưng ánh sáng của bầu trời vẫn đủ để soi tỏa, chiếc gương chiếu hậu khẽ phản chiếu gương mặt điển trai của anh, nhìn kỹ hơn mới biết sắc mặt anh tiều tụy thế nào.

Cả đêm qua anh đã không ngủ, lại còn lo lắng không yên.

Cũng chỉ vì Đường Hân.
Cô ấy đã đi làm nhiệm vụ cuối cùng, hoàn thành xong nhiệm vụ cũng không biết cô ấy sẽ đi đâu, cô ấy cũng không buồn mà để lại cho anh một lời nhắn.

Anh cũng rất lo, rất quan tâm tới cô ấy.
Lệ Chấn Giang vốn đã có tình cảm với Đường Hân từ lâu, tình cảm ở đây không giống như tình cảm anh em như Đường Hân nghĩ mà là tình cảm giữa nam và nữ.

Cô không biết anh thích cô, anh cũng không muốn cho cô biết rằng mình thích cô.

Vì lý do gì, anh cũng không rõ.
Anh đã lái xe trên đường cả bốn tiếng, xe cứ chạy băng băng trên đường, anh không biết mình nên đi đâu, cũng chẳng biết cô có an toàn mà hoàn thành nhiệm vụ hay không? Rồi đột nhiên, anh lại lái xe đến nơi này, nơi mà Đường Hân chưa từng nói với anh.
Bước xuống chiếc xe Audi, Lệ Chấn Giang rảo bước đi sâu vào trong con hẻm mà khi trước Đường Hân đã bước vào, nơi này là nơi nào mà Đường Hân lại xuất hiện ở đây? Một suy nghĩ chợt vụt qua đầu của Lệ Chấn Giang, anh bước vào bên trong, dân ở đây tỉnh giấc rất sớm, người thì tập thể dục người thì chuẩn bị dụng cụ để đi bán hàng.

Trông họ thật vô âu vô lo, cuộc sống bình dị như vậy thật thoải mái và đáng ngưỡng mộ.
Sương mù cũng dần tan đi, để lại bầu trời tươi mới và thoáng mát.

Lệ Chấn Giang đứng giữa đám đông, chợt đưa mắt nhìn sang một người đàn ông, ông ấy đang tưới hoa trước nhà, đôi mày của anh chợt cau lại, nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên đó.

Đôi mắt ông ta rất giống với Đường Hân – một màu mắt xanh dương.
Nhưng quan sát kỹ hơn người đàn ông này, hình như anh đã thấy ông ấy ở đâu rồi, người này quen lắm!
Lệ Chấn Giang vẫn còn hoài nghi hai ý nghĩ, anh bước tới gần ông ta, định hỏi gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại khẽ reo lên, cắt ngang hành động của anh lại.
Lệ Chấn Giang lấy điện thoại ra, quay người đi vào khoảng trống để nghe cuộc gọi.
“Thế nào?” Lệ Chấn Giang cau mày, gấp rút hỏi.
“Đại ca, có chuyện không hay rồi!”
Lệ Chấn Giang chợt cảm thấy bất an, anh thừa hiểu chuyện gì đã xảy ra nên liền cúp máy rồi chạy ngay đi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN