Doanh Doanh - Chương 15: Đi ngủ sớm có lợi cho việc phân hoá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Doanh Doanh


Chương 15: Đi ngủ sớm có lợi cho việc phân hoá


Edit: Ryal

Lần thi tháng đầu tiên của học kì mới, Diệp Tri Hòa phát huy cũng được tính là ổn định, làm được là làm được, không làm được là không làm được.

Quả nhiên Hướng Nguyên Khê lại muốn hẹn cậu đi chơi, Diệp Tri Hòa từ chối bằng lời lẽ chính đáng.

“Tại sao? Ông có việc à?”.

Người giật dây Diệp Tri Hòa vốn đã không dễ dàng rồi, cậu chắc chắn không thể nói với Hướng Nguyên Khê rằng mình muốn ở nhà ngủ được, bèn tìm cớ. “Tôi có hẹn với người khác trước rồi”.

“Ai vậy?”. Hướng Nguyên Khê nghiêng đầu. “Lận Thâm à? Dạo này hai người thân nhau nhỉ”.

Trong phút chốc Diệp Tri Hòa cũng chẳng nghĩ ra ai nữa, bèn dứt khoát gật đầu: “Ừ, là cậu ấy”.

“Hầy, thôi được”.

Thấy Hướng Nguyên Khê đã bỏ cuộc, Diệp Tri Hòa bèn thở phào một hơi.

Cuối cùng, hôm sau Hướng Nguyên Khê bỗng nói với cậu: “Tôi nghĩ rồi, ông với Lận Thâm là hai người, tôi với Diêu Vân Chu cũng là hai người, vừa đẹp, mình đi cùng nhau đi”.

Diệp Tri Hòa nghĩ thầm giống sao được mà giống, ông với Diêu Vân Chu sớm muộn gì cũng ở bên nhau, còn tôi với Lận Thâm chỉ là tình hữu nghị cách mạng thôi.

Mà Lận Thâm cũng có biết vụ này đâu.

Ngay sau đó, Hướng Nguyên Khê lại nói: “Tôi bảo với Lận Thâm rồi đấy”.

Tuy rằng Diệp Tri Hòa rén vl, nhưng không thể tỏ ra sợ sệt được.

Mắt cũng trợn cả lên mà vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh như không mà hỏi: “Cậu ấy bảo sao?”.

“Cậu ta đồng ý rồi nhưng muốn đi vào thứ bảy cơ, chủ nhật thì phải làm bài tập”. Bàn tính nhỏ của Hướng Nguyên Khê vang đến là lạch cạch.

Lòng Diệp Tri Hòa như có sấm đánh đùng một cái, không biết lát nữa về lớp phải ăn nói ra sao với Lận Thâm đây. Cậu xoắn xuýt mãi mới bước vào, đầu tiên là bị ủy viên vệ sinh gọi lại, nói: “Hôm nay ông trực nhật đấy, nhớ lau bảng đi nhé”.

Cũng có nghĩa là trong giờ thể dục thì cậu phải ở lại lớp dọn dẹp. Lau xong bảng đen thì vừa khéo, đúng lúc ấy Lận Thâm cầm theo một xấp bài thi bước vào.

“Có điểm hóa rồi”. Lận Thâm nói.

Diệp Tri Hòa đã xong việc. “Cần tớ giúp trả bài không?”.

Lận Thâm đưa cho cậu một phần chỗ bài thi, tờ trên cùng chính là của cậu. “Lần này cậu thi không được tốt”.

Diệp Tri Hòa nhìn số điểm, không thèm để ý mà nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, đây là trình độ bình thường của tớ ấy mà”.

Lận Thâm: “…”.

Lận Thâm: “Xin lỗi nhá”.

Nghe được lời xin lỗi từ miệng Lận Thâm là một sự kiện rất mới lạ, nhưng trong trường hợp này Diệp Tri Hòa chỉ cảm thấy mình đang bị học bá trào phúng.

Vì vậy cậu không hé răng, yên lặng phát bài thi.

Cậu làm xong rồi, Lận Thâm mới mở miệng: “Nghe nói chúng ta có hẹn thì phải”.

Đến rồi, bắt đầu tính sổ với mình rồi.

Diệp Tri Hòa bày ra khuôn mặt thành khẩn: “Tớ có thể giải thích”.

Cậu không dám nói ra mối quan hệ của hai người kia, đầu óc điên cuồng xoay chuyển nhưng không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lí.

Lận Thâm nói: “Còn không phải do cậu muốn tác hợp cho cậu ta và Diêu Vân Chu nên mới kiếm cớ sao?”.

Diệp Tri Hòa có hơi kinh ngạc.

“Cậu ta thường xuyên qua lớp mình, mục đích rất rõ ràng, gần như chỉ nói chuyện với cậu và Diêu Vân Chu, không phải có ý với Diêu Vân Chu thì là gì nữa?”.

Diệp Tri Hòa hỏi: “Rõ ràng đến thế cơ à?”.

“Không đến mức đó, chỉ là…”. Lận Thâm dừng một chút, không thể nói hắn thường xuyên nhìn thấy được, chẳng khác gì đang cố tình theo dõi đám Diệp Tri Hòa cả.

Không thể nào.

“Rất rõ ràng”. Lận Thâm sửa miệng.

Diệp Tri Hòa nhìn Lận Thâm, lần nữa muốn nói lại thôi.

Lận Thâm: “Cậu muốn nói gì?”.

“Không có gì đâu”. Diệp Tri Hòa giả ngu, nhưng rồi lại hiện nguyên hình trước ánh mắt của Lận Thâm. “Chỉ là tớ không ngờ cậu lại nhạy bén đến vậy…”.

Rõ ràng là chuyện của mình thì từ đầu đến đuôi chẳng nhận ra điều gì.

Lận Thâm biết cậu cố tình bỏ ngỏ nửa câu cuối là có ý gì, trông mặt chẳng mấy thân thiện, động tác thì có vẻ như chuẩn bị túm cổ áo cậu đến nơi.

Diệp Tri Hòa ra vẻ phiền muộn mà né tầm mắt của Lận Thâm, lẩm bẩm: “Thế thì sao mà Hướng Nguyên Khê không phát hiện ra cho được nhỉ?”.

Lận Thâm đã phát xong đống bài thi, bèn ngồi ở bàn sau nhìn cậu diễn kịch.

Diệp Tri Hòa thấy chiêu này không dùng được, đành phải đổi đề tài: “Sao cậu cứ ngồi đấy thế”.

“Có quạt”.

Hóa ra là vậy.

Diệp Tri Hòa cũng ngồi xuống chỗ của mình. “Nếu thứ bảy cậu không muốn đi thì để tớ bảo họ là cậu có việc đột xuất nhé”.

Lận Thâm nói: “Ừ”.

Diệp Tri Hòa do dự, bởi cậu không hiểu Lận Thâm đang có cảm xúc gì, câu “ừ” này có thể hiểu thành nhiều nghĩa, mà cậu vốn đã hay suy nghĩ lung tung.

Cậu hơi cúi, nghiêng đầu, muốn ngó biểu cảm trên mặt Lận Thâm: “Thứ bảy này cậu bận sao?”.

“Không bận”.

Lận Thâm ngước lên đối diện với cậu.

Tóc Diệp Tri Hòa rất mềm, gió thổi bên nào là bay theo bên đó.

“Thế hay là cứ đi cùng nhau đi”. Diệp Tri Hòa thử hỏi.

Lận Thâm không đổi sắc mặt.

“Đi đi mà, hai người họ có một cái kết giới tự động, một mình tớ không chen vào nổi”. Diệp Tri Hòa bắt đầu năn nỉ.

Lận Thâm mới nói: “Cũng được”.

Diệp Tri Hòa bèn nở nụ cười: “Vậy thêm WeChat nha?”.

“Tôi cho cậu số điện thoại”. Lận Thâm lấy điện thoại, mở WeChat.

Hắn cúi đầu chăm chú gõ chứ, hàng mi thẳng mà dài, rợp bóng nhỏ.

Vẻ điển trai của Lận Thâm mang lại cho hắn rất nhiều ánh mắt ưu ái, cũng phân loại hắn với những người khác, lúc nào cũng có cảm giác xa cách.

Diệp Tri Hòa nghĩ, chắc Lận Thâm cũng muốn đi chơi cùng họ nhưng lại ngại.

Thế thì cậu chủ động là được!

Hai người trao đổi số điện thoại, Lận Thâm đột nhiên nói: “Ảnh đại diện của cậu là một ngọn cỏ”.

Diệp Tri Hòa nói: “Coi như là cây con cũng được”.

Lận Thâm liên tưởng đến tên Diệp Tri Hòa, bỗng hiểu. “Rất hợp với cậu”.

“… Chỉ là tớ lười đổi thôi”. Diệp Tri Hòa không mấy khi dùng WeChat, ảnh đại diện cũng chỉ đặt bừa.

Hôm nay giáo viên giảng bài mà Diệp Tri Hòa nghe cứ như lọt vào màn sương, tưởng tượng đến thành tích bị Lận Thâm cười nhạo trong vô thức, cậu bèn thấy quyết tâm phấn đấu, hết tiết một cái là tung tăng chạy đến trước mặt Lận Thâm hỏi: “Giờ cậu có rảnh không?”.

Lận Thâm vốn đã đứng lên, nghe vậy lại ngồi xuống. “Đề nào?”. Hắn nhìn bài thi trong tay Diệp Tri Hòa.

“Nếu cậu có việc thì cứ làm trước đi”.

“Tôi không có việc gì, cậu hỏi không đây?”.

“Có”. Diệp Tri Hòa dùng ngón tay chỉ cho Lận Thâm mấy bài.

Lận Thâm mở nháp ra tính giúp cậu.

Giảng xong Diệp Tri Hòa cảm ơn hắn, rồi nói: “Để lại tờ nháp cho tớ đọc được không?”.

Cậu ngồi xổm bên chiếc bàn học, chỉ có đầu ngón tay bấu vào góc bàn, ngẩng đầu ngây thơ.

Nghĩa là không hiểu rồi. Lận Thâm hạ chiếc bút trong tay: “Được, cậu cứ đọc đi, nếu vẫn không hiểu thì lại hỏi tôi”.

Diệp Tri Hòa quay về chỗ ngồi của mình.

Lận Thâm đứng lên định ra ngoài, Khúc Sướng ngồi sau hắn nghiêng đầu cười: “Đi đâu vậy?”.

Lận Thâm: “WC”.

Khúc Sướng cười ra tiếng: “Thế sao ông còn giảng đề cho người ta rồi mới đi, không sợ vào học rồi còn chưa giảng xong à?”.

Lận Thâm không trả lời.

Trong mắt hắn Diệp Tri Hòa chỉ là một nhóc hồ ly chưa trưởng thành mà cũng chẳng tinh ranh, đôi mắt mở to nhìn mình cũng chẳng có ý đồ gì xấu xa, vậy thì những yêu cầu không quá đáng đều có thể đáp ứng được.

Việc giảng bài là do hắn đề nghị trước, Diệp Tri Hòa đến hỏi thì dĩ nhiên hắn sẽ trả lời, còn vụ thứ bảy đi chơi… Diệp Tri Hòa đã xin xỏ đến thế rồi, còn nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn, nói bằng giọng mềm xèo rằng chỉ có mình mình, dĩ nhiên hắn phải đồng ý rồi.

Diệp Tri Hòa quay về chỗ, lại nhớ đến điều gì bèn gọi Diêu Vân Chu.

Diêu Vân Chu quay đầu lại, Diệp Tri Hòa nói: “Ông biết gì chưa?”. Có thêm hai đứa ăn bám đấy.

Diêu Vân Chu gật đầu. “Rồi, giờ ra chơi cậu ấy đã vui sướng bảo bốn người sẽ đi cùng nhau”.

“Tôi cũng không ngờ sẽ như thế”. Diệp Tri Hòa nói.

Ngón tay Diêu Vân Chu gõ gõ lưng ghế. “Cũng có nói không được đi riêng đâu”.

Diệp Tri Hòa do dự nói: “Lần này có Lận Thâm”. Chắc không nên đi lung tung nhiều.

“Cậu ta thân với ông ra phết mà”.

Diệp Tri Hòa thở dài. “Thôi được, để tôi xem xem rồi túm Lận Thâm lỉnh đi”.

Thế thì đầu tiên phải thông đồng với Lận Thâm đã, tối nay nhắn WeChat đi.

Buổi tối Diệp Tri Hòa gửi tin nhắn thương lượng đối sách với Lận Thâm, hắn chậm chạp không nhắn trả lại. Cậu nghĩ ảnh đại diện của mình nên đổi với Lận Thâm thì hơn.

Trong WeChat, hắn cũng là một cọng cỏ cao ngạo lạnh lùng.

Mười một giờ hơn, cuối cùng Lận Thâm cũng đáp: [Được, cậu cứ sắp xếp, tôi đi theo].

Lận Thâm chịu thuận theo như thế khiến Diệp Tri Hòa rất mừng, cảm giác như mình không chỉ có một chiến hữu.

Ngay sau đó, Lận Thâm lại hỏi: [Bài sáng nay đã hiểu chưa?].

Diệp Tri Hòa: [Muộn rồi đấy, cậu chưa ngủ à?].

Lận Thâm: [?].

[Đi ngủ sớm có lợi cho việc phân hóa đấy, tớ ngủ trước nha, ngủ ngon!].

Diệp Tri Hòa nhanh chóng tắt mạng, ngay cả Anipop mỗi đêm phải chơi một ván cũng không để ý đến nữa.

Lận Thâm lại cầm điện thoại ngẩn ngơ, hóa ra cậu ấy để ý chuyện phân hóa đến thế ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN