Doanh Doanh
Chương 16: Rốt cuộc cậu có mùi gì?
Edit: Meo
Beta: Ryal
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Tri Hoà phá lệ dậy thật sớm, chủ yếu là do ba cậu bỗng nhiên được nghỉ làm, sáng sớm 6 giờ đã gọi cậu rời giường ăn sáng. Diệp Tri Hoà nằm trong ổ chăn lăn qua lộn lại hơn mười phút cho đến tận khi ba Diệp ở bên ngoài gọi: “Con còn chưa chịu dậy ăn sáng hả?”.
Diệp Tri Hòa đáp mềm xèo: “Dạ ăn…”.
Vất vả lắm mới thay quần áo xong, ba cậu cũng không còn ngồi ở bàn ăn nữa mà cửa phòng thì đã khoá chặt.
Diệp Tri Hoà thắc mắc hỏi: “Ba không ăn cơm ạ?”.
“Ba ăn rồi”. Tiếng ba Diệp vọng ra từ trong phòng.
“Vậy ạ, lát nữa con muốn ra ngoài”. Cậu nói với ba Diệp.
“Vậy con đi đi, nhớ về sớm đó”.
Phong cách nói chuyện của Diệp Thư xưa nay vẫn lưu loát dứt khoát như vậy, không hề dông dài hay thừa thãi, Diệp Tri Hoà đã sớm quen với điều này.
Cậu ngồi một mình trên bàn ăn, hiếm khi dậy sớm như vậy, ăn sáng xong cũng không cảm thấy mệt mỏi, cậu lấy điện thoại ra chơi một ván Anipop, không có gì bất ngờ là vẫn thua.
Diệp Tri Hoà chẳng ôm bất cứ hy vọng gì mà nhắn tin cho Lận Thâm: [Cậu dậy chưa?].
Lận Thâm: [Rồi].
Diệp Tri Hòa từ trên ghế bật dậy, đi tới sô pha ngoài phòng khách rồi nằm bẹp xuống như động vật thân mềm.
Diệp Tri Hòa: [Sao cậu dậy sớm thế?].
Lận Thâm: [Đọc sách].
Diệp Tri Hòa: [Vậy cậu đến sớm hơn được không? Mình bàn bạc tí đi].
Lận Thâm: [Mấy giờ?].
Diệp Tri Hòa: [9 giờ được không? Tớ qua chỗ cậu].
Thời gian đã hẹn là 10 giờ, cậu tính toán trước tiên có thể dùng một tiếng đó cùng bàn bạc kế sách với Lận Thâm, để tránh bị lộ tẩy.
Diệp Tri Hoà thầm nghĩ, cậu quả thật là vì tình yêu của người khác mà phải hy sinh quá nhiều.
Lận Thâm một lát sau mới trả lời: [Được, nhưng mà tôi buổi tối trước 9 giờ phải về nhà].
Diệp Tri Hòa tỏ vẻ đã hiểu, Lận Thâm nhất định là phải về nhà ôn tập, vì thế trả lời: [Được thôi!].
Bởi vì nhà cậu cách nhà Lận Thâm một đoạn kha khá nên Diệp Tri Hòa quyết định đi sớm nửa tiếng, dựa theo chỉ dẫn ra đến bến xe.
Lúc cậu đến nơi đã thấy Lận Thâm chờ sẵn ở nhà ga.
“Tớ tới trễ à?”. Diệp Tri Hòa hỏi.
“Không đâu.” Lận Thâm chỉ chỉ phía sau, “Nhà tôi ở ngay phía sau chỗ này”.
Diệp Tri Hòa hâm mộ, “Gần ghê”.
Nhà cậu cách trạm giao thông công cộng gần 8 9 phút đi bộ, mỗi ngày ra cửa muộn một chút là sợ không kịp xe, lần nào như vậy cậu cũng phải chạy đứt cả hơi.
“Vì sao lại đội mũ?” Lận Thâm hỏi.
Diệp Tri Hòa: “Vì nắng chứ sao.”
Buổi sáng 9 giờ đường phố vắng vẻ, mặt trời khuất bóng, chỉ cảm nhận được chút gió man mát, se lạnh đầu ngày.
Hai người nhìn nhau, Diệp Tri Hòa bị vành nón ngăn trở tầm mắt, phải ngẩng đầu lên, cực kỳ chân thành nói: “Giữa trưa chẳng phải sẽ nắng sao.”
Cậu đội mũ màu cam, phía trên gắn một bông hoa hướng dương phong cách chibi. Đôi mắt cậu tròn xoe dưới vành nón, lúc này đây rút đi vài phần giảo hoạt, thêm vào đó chút trong trẻo ngây thơ.
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt cậu tựa như sự hoà quyện của ban ngày và ban đêm. Chắc chỉ là ảo giác thôi, Lận Thâm thầm nghĩ.
“Tìm chỗ nào ngồi đi.” Lận Thâm nói.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.”
Diệp Tri Hòa “ầy” một tiếng nói: “Vậy thì đi ăn sáng trước đi, tớ ăn rồi, tớ đợi cậu ăn nhé?”.
Lận Thâm trầm mặc, “Tôi cũng không đói bụng lắm, đợi đến trưa ăn cũng được”.
“Vậy không được đâu, nhất định cậu sẽ đói”. Vẻ mặt Diệp Tri Hòa lo lắng, tưởng chừng như người đói bụng chính là mình.
Cuối cùng hai người vẫn đi vào một quán sủi cảo chiên, Lận Thâm gọi hai phần sủi cảo, hỏi: “Cậu thật sự không ăn à?”
“Tớ ăn no rồi.” Diệp Tri Hòa đáp, “Cậu ở nhà còn chưa ăn sáng, biết thế tớ chẳng hẹn cậu sớm như vậy.”
“Không sao, tôi ở nhà cũng là đến trưa mới ăn sáng”.
“Sẽ rất đói đó.” Diệp Tri Hòa lại nói.
Như thể cậu có chấp niệm gì với chuyện này vậy.
Sủi cảo chiên được dọn ra, Lận Thâm lại một lần hỏi cậu: “Rốt cuộc cậu có ăn hay không?”.
“Tớ ăn no rồi”.
Diệp Tri Hòa ngồi ở bàn đối diện, chiếc mũ màu cam đặt ở bên cạnh khuỷu tay, mái tóc mềm mại bị ép xuống chẳng ra hình gì, tóc mái lúc trước bị đè giờ vểnh ngược lên, chẻ sang hai bên. Nhưng ngược lại dáng vẻ của cậu bây giờ cũng không khó coi, cậu mặc một bộ quần áo thoải mái, lúc cười rộ lên nom như một bé hồ ly tinh đáng yêu.
Lận Thâm ăn xong ba cái sủi cảo dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Tri Hòa, cuối cùng vẫn phải đứng dậy cầm đĩa và chén nước giấm đến trước mặt cậu.
Diệp Tri Hòa nghĩ rằng có lẽ do Lận Thâm không quen bị người khác nhìn chằm chằm khi ăn, nên sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Thôi tớ không nhìn cậu nữa.” Diệp Tri Hòa nói, “Cậu ăn đi”.
Lận Thâm nói: “Một mình tôi ăn không hết”.
Diệp Tri Hòa nhìn hắn như vậy, chỉ thiếu điều vẫy đuôi hỏi hắn có ngon không ngon không tớ cũng
muốn ăn, hắn không nhìn nổi nữa.
Diệp Tri Hòa nể mặt hắn mà ăn hai cái sủi cảo.
Cậu thật sự đã no lắm rồi nhưng vẫn phải khen: “Sủi cảo tôm ở đây ăn ngon thật.” Cho nên Lận Thâm à, cậu ăn nhiều một chút đi.
Lận Thâm: “Ừ.” Nội tâm hắn trộm nghĩ, quả nhiên cậu muốn ăn.
Hai người chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình mà ăn hết bữa đó trong bầu không khí khó tả.
“Lát nữa mình đi sang hướng nhà tớ ở bên kia”. Diệp Tri Hòa nói, nhà cậu ở trong một khu đô thị nhỏ mới được khai thác, có hơi xa, nhưng được cái phương tiện để giải trí thì lại không ít, “Bọn họ nói muốn đi xem phim, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ xem phim nào, vấn đề là chúng ta không thể xem cùng họ được, cậu hiểu không?”.
Lận Thâm gật đầu.
“Nhưng mà nếu cậu muốn xem……” Diệp Tri Hòa do dự một chút, “Chúng ta có thể giả bộ từ chối trước, chờ bọn họ mua xong vé lại lén đi vào”.
“Không cần, tôi không có phim nào muốn coi cả”.
Lận Thâm từ trước giờ ra ngoài đi chơi đều dựa vào quyết định của người khác, ăn gì chơi gì xem phim gì cũng vậy, hắn chỉ phụ trách đi theo.
Hắn tựa như không có hứng thú với bất kì cái gì, không có dáng vẻ nhựa sống căng tràn mà lứa tuổi thiếu niên này nên có. Không phải chỉ trên phương diện giao tiếp hằng ngày, mà giống như tận sâu trong hắn là những nỗi niềm thầm kín mà chưa một ai được biết tới.
“Vậy được rồi, nếu cậu muốn xem gì thì nói với tớ nha”.
Diệp Tri Hòa cứ nhấn mạnh mãi, dù sao thì cũng là cậu lôi kéo Lận Thâm đến đây, lại còn muốn Lận Thâm phối hợp diễn trò với cậu.
Lận Thâm nói: “Sao cậu không ở nhà, tôi có thể qua chỗ cậu mà”.
“Nhưng tớ muốn sang chỗ cậu cơ”.
Diệp Tri Hòa đội mũ rồi đứng lên, đi sang phía Lận Thâm.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản, dù sao thì cậu có nhiều thời gian như vậy, ai qua chỗ ai cũng vậy thôi, cậu có thể tự mình ngồi xe theo hướng dẫn nhưng lại không quá yên tâm về Lận Thâm. Lỡ đâu Lận Thâm bị lạc thì làm sao bây giờ? Cậu xưa nay vốn đã nghĩ nhiều, nhọc lòng bởi cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Lận Thâm mãi chẳng nói gì.
Diệp Tri Hòa nâng mũ lên một chút để nhìn Lận Thâm, khiến hắn có hơi bối rối.
Việc này thì phải trách Diệp Tri Hòa quá thẳng thắn, cậu nói ra câu “tôi muốn” quá dứt khoát, một việc chủ quan như vậy mà qua lời cậu lại mang theo chút tình cảm đặc thù, lại trả lời quá nhanh, thoạt nghe chẳng khác gì cậu vội vàng muốn nhìn thấy hắn.
Thật ra phản ứng của Lận Thâm là phù hợp với tuổi tác của hắn, thiếu niên ấy mà, phải vì một câu nói vô ý của người khác mà lồng ngực nóng lên, mặc kệ bên ngoài có giả vờ lạnh lùng đến thế nào thì nội tâm vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, ngốc nghếch ngô nghê.
Diệp Tri Hòa vì thế cười rộ lên, nói: “Lần sau cứ để tớ qua chỗ cậu đi”.
“Lần sau” là khi nào, cậu cũng không biết nữa.
Lận Thâm sau một lúc lâu mới hỏi: “Cậu cố ý hả?”.
Diệp Tri Hòa cong mắt cười, chẳng hề nhận ra điều gì, “Cái gì cơ?”.
Lần nói chuyện này giúp Lận Thâm nhìn kỹ cậu, bởi vì Lận Thâm không cảm nhận được pheromone của Diệp Tri Hoà mà Diệp Tri Hoà lại không cảm nhận được pheromone của bất kì ai nên không hề hay biết khoảng cách của hai người càng ngày càng rút ngắn. Đợi tới lúc Lận Thâm nhận ra, cơ thể hai người đã như có như không chạm vào nhau.
“Rất nguy hiểm”. Lận Thâm nói.
“Hả? Cái gì nguy hiểm?” Diệp Tri Hòa không có phát hiện, mơ màng ngây ngốc, chẳng giống một bé hồ ly ranh mãnh chút nào.
Lận Thâm chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa, Diệp Tri Hòa cùng lắm cũng chỉ là một con lười mà thôi.
Hắn biết Diệp Tri Hòa không cố tình trêu chọc hắn, ngày xưa nếu ai đó thích hắn, người đó sẽ nói với hắn một vài lời chọc ghẹo mờ ám, kế đó còn phối hợp với pheromone để quấy nhiễu hắn, làm hắn rất khó chịu nhưng không có cách nào để trốn tránh.
Diệp Tri Hòa rõ ràng là không có mùi hương của pheromone, trên người cậu chỉ có chút mùi hương của nước giặt quần áo phảng phất như có như không, nhưng tuyệt nhiên sẽ không đạt đến trình độ quyến rũ hắn.
Đây mới là nguy hiểm nhất.
Lận Thâm không thể hình dung rõ ràng cảm giác lúc này, pheromone của người khác hắn có thể dễ dàng hình dung ra một cách cụ thể, từ quả đào, quả chuối, quả dứa hoặc là một bông hoa hồng, một đoá sơn trà… Nhưng mà ở Diệp Tri Hòa, tất cả đều không phải.
Lận Thâm từ trước đến nay đối với những việc này không có hứng thú, người khác mang mùi hương gì, sẽ phân hoá thành giới tính nào, hắn đều không thèm để ý.
Chính là hiện tại trong lòng hắn lại có nghĩ đến điều mà hắn vốn không nên tò mò.
Pheromone của Diệp Tri Hòa rốt cuộc có mùi hương như thế nào?
Cậu thiếu niên đứng đó có dáng vẻ sáng sủa, yêu đời, mang trên mình chút tươi mát của kem đánh răng buổi sáng, chút ngọt ngào của dầu gội cherry, hoà với mùi hương êm ả của một nhánh cây xanh non tươi tốt dưới ánh mặt trời.
Hắn sẽ không chủ động hỏi Diệp Tri Hòa rốt cuộc cậu có mùi gì.
Bởi vì, hắn sẽ để chính mình tự cảm nhận được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!