Doanh Doanh - Chương 18: Bắp rang và sữa bò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Doanh Doanh


Chương 18: Bắp rang và sữa bò


Edit: Meo

Beta: Ryal

Lận Thâm âm thầm đồng ý với cách làm của Diệp Tri Hòa.

Đám người kia ngồi trong tiệm không được bao lâu thì đi ra ngoài, Hướng Nguyên Khê nhếch cằm hỏi: “Sao cậu lại chia tay với Vưu Tiêu Nhã?”..

Cậu chàng chỉ muốn tìm hiểu tin tức nhưng ngặt nỗi phương pháp lại quá thẳng thắn, chỉ tội cho Diêu Chu Vân vô tình dính vào việc này, làm y ngớ cả ra.

Lận Thâm đáp lời: “Tôi với cô ấy không hợp”.

Hứa Nguyên Khê không quanh co lòng vòng, hỏi lại: “Vậy thì người như thế nào mới là hợp hả?”..

Diệp Tri Hòa biết sự tình không đơn giản như vậy, vội ngăn cản nói: “Cũng đã tới giờ rồi, chúng ta đi mua vé đi”.

Lận Thâm lại đáp: “Tôi cũng không biết”.

“Hợp” là một định nghĩa quá mơ hồ, người như thế nào mới thích hợp với mình, chính bản thân Lận Thâm vẫn chưa từng hình dung đến. Mối tình đầu của hắn kết thúc trong tình huống cực kì xấu hổ, hơn nữa là còn trong hoàn cảnh bị hấp dẫn bởi pheromone ngọt ngào của Omega.

Phá vỡ đi sự ngăn cách của quy tắc, hắn cảm thấy thật thoải mái, như trút bỏ đi được gánh nặng trong lòng. Bởi lẽ trong thâm tâm hắn lúc này đã sáng tỏ rằng chính mình sẽ không bao giờ lại phạm phải sai lầm như vậy nữa.

Yêu đương mà quá lý trí, quá bình tĩnh thì còn gì là thú vị, tình cảm vốn là thứ không thể chỉ xây dựng dựa vào sự hấp dẫn của pheromone.

Hắn quyết định trước khi phân hoá hoàn toàn sẽ không xác lập quan hệ tình cảm với ai cả. Bởi lẽ hắn vẫn còn chưa hoàn toàn phân biệt được sự khác nhau giữa việc rung động với một ai đó và việc bị hấp dẫn bởi pheromone của họ.

Rạp chiếu phim nằm ở cuối tầng ngầm của khu phố buôn bán, để đến rạp chiếu phim thì phải đi ngang qua khu trò chơi và lâu đài phao [1] của trẻ em. Đây rõ ràng là hai loại hình giải trí khác nhau một trời một vực nhưng lại được xếp ở gần nhau, trong khi 6 tuổi cách 16 tuổi cả một thế hệ.

Thế mà Diệp Tri Hòa lại ngẩng đầu nhìn toà lâu đài cao chót vót, vẻ mặt như nhớ lại tuổi thơ nói: “Lúc còn nhỏ tớ đâu có được chơi ở lâu đài lớn như vậy đâu”.

Lận Thâm lại không thấy có gì khác biệt.

“Tôi chưa chơi trò này bao giờ”. Hắn nói.

Không khí quanh khu trò chơi cực kì ồn ào, mọi thứ ở đây đều phát ra tiếng, từ máy nhảy theo nhạc cho đến máy chơi game hay lồng gắp thú.

Diệp Tri Hoà phải nghiêng đầu, cố gắng lắm mới nghe được Lận Thâm nói chuyện, hỏi lại: “Cậu không thích chơi à?”..

Lận Thâm nói: “Bố tôi không cho chơi”.

Diệp Tri Hòa hỏi: “Sao lại không cho?”..

“Ông ấy cho là không an toàn”. Lận Thâm

“Ông ấy thấy nó nguy hiểm”. Lận Thâm thẳng thừng nói, “Bảo là sẽ ngã gãy cổ”.

Diệp Tri Hòa: “… Khắt khe quá”.

Lận Thâm: “Ừ”.

“Vậy lúc nhỏ cậu chơi trò gì?”..

“Chơi ghép hình và Lego”.

Diệp Tri Hoà nhìn bọn trẻ đang vui vẻ nhảy lên nhảy xuống trên lâu đài phao, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thân quen khó tả.

Lận Thâm nhắc nhở hắn: “Cậu không chơi được đâu”.

Diệp Tri Hòa: “Dĩ nhiên là tớ không chơi được rồi!”.

Qua khỏi khu trò chơi, Hướng Nguyên Khê nói: “Tai tôi sắp điếc rồi”.

Diệp Tri Hòa: “Tuần trước ông đến đây chơi bóng rổ hăng lắm mà”.

Hướng Nguyên Khê không nói lời nào, lôi kéo Diêu Vân Chu đi qua phải, “Chúng ta ở cửa soát vé số 2”.

“Được rồi, vậy xem xong mình gặp lại nhau ở đây nhé”.

Vậy tại sao một hai phải lôi nhau cùng đi, hai người họ cũng vậy mà, Diệp Tri Hòa thắc mắc nghĩ.

Cậu đương nhiên không thể đoán ra rồi, bạn thuở nhỏ của mình mới là đứa đang muốn làm ông tơ bà nguyệt.

Chờ hai người họ đi rồi, Diệp Tri Hòa quay đầu lại nói: “Thật sự muốn xem phim con gấu hả?”..

“Đã mua vé luôn rồi”.

Diệp Tri Hòa đành phải đi lấy vé, rồi đến quầy mua thêm bắp rang và coca.

Hai tay cậu bận bịu cầm đồ đạc, thấy vậy Lận Thâm cầm lấy coca trong tay cậu, hỏi: “Cậu chưa no à?”.

“Đi xem phim mà không ăn cái gì thì sao mà thoả mãn được chứ”.

Rõ là ngụy biện mà.

Lận Thâm và cậu cùng đi vào, đèn trong rạp đều đã tắt hết, màn hình lớn đang chiếu quảng cáo.

Hai người tìm được chỗ ngồi, Lận Thâm đưa coca cho cậu, Diệp Tri Hoà lại nói: “Cái ly kia mới là của tớ”.

“Hai ly có gì khác nhau, cậu đã uống một ly rồi à?”..

“Không có”.

Cả rạp phim lúc này đều là trẻ con, hoặc là người lớn dắt theo trẻ con đi xem phim. Cả rạp bị bao phủ bởi đủ loại âm thanh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng người lớn gọi con đừng chạy lung tung.

Lận Thâm nhíu mày, “Thật ồn ào”.

“Ừ, toàn là trẻ con mà”. Diệp Tri Hòa lén nhìn mặt hắn, “Nếu cậu không muốn xem thì đi trước cũng được”.

“Không phải cậu muốn xem à?”. Lận Thâm cố ý nói, “Vậy thì xem cho xong đã”.

Phim bắt đầu chiếu, tiếng ồn ào nhỏ dần.

Diệp Tri Hoà đương nhiên là không thích xem hai con gấu yêu nhau, cũng không muốn ăn bắp rang, chủ yếu là muốn mua cho Lận Thâm. Thật ra cậu không thích ăn vặt lắm, thích ăn nhất cũng chỉ là hạt dưa do học theo ba Diệp, thế nhưng cậu lại rất thích vị caramel.

Nhưng mà nếu cậu không ăn, Lận Thâm cũng không muốn ăn, vì thế Diệp Tri Hoà bắt đầu ăn bắp rang.

Nghe được âm thanh, Lận Thâm quay qua nhìn Diệp Tri Hoà. Nhờ ánh sáng của màn chiếu phim, Lận Thâm thấy hai gò má của cậu phồng cả lên.

Hắn nhịn không được nói: “Cậu đói lắm à?”.

Diệp Tri Hòa rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đưa cả hộp bắp rang cho Lận Thâm, “Cậu ăn cùng tớ đi”.

Lận Thâm cầm lấy hai viên bắp, hương thơm ngọt ngào lan toả.

Diệp Tri Hòa nhìn hắn, “Cậu không thích ăn à?”.

Lận Thâm vừa ăn bắp vừa nhìn vẻ mặt của Diệp Tri Hoà.

Đuôi mắt của Diệp Tri Hoà cong lên, có vẻ vui vẻ lắm.

Lận Thâm không nói gì nữa.

Hắn không thích đồ ăn quá ngọt, ngặt nỗi đồ ăn vặt thì rất ít đồ ngọt nhẹ. Nhưng mà vị bắp rang bơ ở đây lại ngon một cách kì lạ, hương bơ sữa thơm lừng đầy ắp cả hộp bắp, lại còn có cả hương vị nơi đầu ngón tay của bé con kia nữa.

Lúc này, Diệp Tri Hòa dường như chính là hương bơ sữa ngọt ngào ấy.

Lận Thâm nhấp miệng một hớp đồ uống, sửng sốt.

Diệp Tri Hòa lập tức nói: “Cậu không thích uống cái đó thì có thể đổi với tớ”.

Trong ly giấy không phải coca, mà là sữa bò, so với sữa bò nguyên chất thì hơi ngọt hơn một chút, nhưng mà không ngấy chút nào.

Ngón tay Lận Thâm kẹp lại ở đầu nắp ly, lại ngậm ống hút uống một ngụm, nhạt nhẽo bình luận: “Cũng khá ngon”.

Nói vậy có nghĩa là hắn cũng thích uống.

Diệp Tri Hòa ngồi thẳng lưng, nhìn về phía màn hình, nhưng thực tế lại trộm đánh giá Lận Thâm.

Lận Thâm thích sữa bò với kem xoài… Còn có cái gì mà cậu chưa biết không nhỉ?

“Diệp Tri Hòa”. Lận Thâm bỗng nhiên gọi cậu.

“Hả?”. Diệp Tri Hòa lập tức quay đầu lại.

“Đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế”. Lận Thâm nói xong quay đầu qua bên kia.

Bắp rang bơ toả ra mùi hương ngọt ngào, sữa cầm trong tay cũng thơm dịu ngọt, bỏ thêm chút đá cũng không lạnh lắm, ngược lại tạo cảm giác vừa ấm áp vừa mát lành.

Ánh mắt của Diệp Tri Hòa quá chăm chú, lúc nhìn trộm người ta mà cũng phát sáng long lanh.

Lận Thâm vô thức muốn che nó lại, để đôi mắt sáng ngời như vì sao đêm ấy bị bao phủ trong bóng tối.

“Vì sao lại nhìn tôi?”. Lận Thâm nói.

Hắn ngượng ngùng lẩn tránh ánh mắt của cậu, sắc hồng nhạt lan tràn từ gò má tới đuôi mắt.

Đột nhiên phía sau có người lên tiếng: “Ở đây còn có trẻ nhỏ, có thể chú ý một chút được không?”.

Diệp Tri Hòa sững sờ ngẩng đầu.

Họ không thể kiểm soát hoàn toàn pheromone trước khi phân hoá.

Nhưng Diệp Tri Hòa còn không thể cảm nhận được pheromone, chứ đừng nói đến việc biết rằng pheromone sẽ biến đổi khi chịu tác động của cảm xúc.

Lận Thâm nói: “Bọn họ hiểu lầm thôi”.

Hắn không thích người khác nhìn chằm chằm hắn quá lâu, nhưng ánh mắt của Diệp Tri Hoà lại không giống những người khác.

Sao cậu phải quan tâm hắn tới vậy.

Khiến pheromone của hắn dao động quá rõ ràng.

Tất cả là tại Diệp Tri Hoà.

Vừa mua kem vừa mua sữa bò, lại còn nhìn trộm hắn nữa.

“Hiểu lầm cái gì cơ?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

Lận Thâm mím môi, cảm thấy Diệp Tri Hòa đã biết rõ còn cố hỏi, bé hồ ly dù có ngốc nghếch thì vẫn là hồ ly, vẫn sẽ tinh ranh như vậy.

Cậu muốn hắn chủ động nói ra trước.

“Không có gì”. Lận Thâm trả lời.

Diệp Tri Hòa nói: “Bắp rang có ngon không?”.

Lận Thâm cụp mắt, “Ngọt”.

“Ừ, thì ngọt mà”. Diệp Tri Hòa nói thêm, “Nếu cậu không thích thì đừng ăn nữa”.

Lận Thâm nghe thấy, nhưng lại nhét thêm một viên bắp vào miệng.

Diệp Tri Hòa không biết rốt cuộc Lận Thâm có thích ăn hay không, vì thế lại nhìn chằm chằm hắn.

So với xem gấu, cậu càng thích xem Lận Thâm hơn.

Nếu Lận Thâm biết Diệp Tri Hòa lấy hắn ra so sánh với con gấu trong phim hoạt hình, chắc là sẽ tức chết.

“Diệp Tri Hòa, quay đầu lại đi”. Lận Thâm nói.

“Vì sao? Cậu không cho tớ nhìn hả?”. Diệp Tri Hòa quá mức tự nhiên mà hỏi lại, âm cuối hơi nâng lên, thoảng mùi bơ thơm ngào ngạt.

Khi còn chưa thân, cậu chủ yếu là lắng nghe người khác nói chuyện, nếu như đã có chút thân quen, cậu sẽ được voi đòi tiên, muốn dùng cái đuôi nhỏ của mình đi cọ cọ cổ tay người khác.

Khi cậu còn bé, ba Diệp thường mềm lòng khi cậu giả bộ đáng thương mà đồng ý mua món đồ chơi cậu thích. Bây giờ lớn rồi, Diệp Tri Hoà vẫn có thể áp dụng chiêu này một cách thuần thục.

Cậu thật sự không muốn xem gấu con chuyển nhà chút nào, chẳng thà để cậu nói chuyện với Lận Thâm còn hơn.

Hai người ngồi lặng lẽ, cố gắng không làm phiền đến người khác.

Lận Thâm nói: “Không được”.

Đúng là vừa trẻ con vừa bá đạo.

Diệp Tri Hoà cảm thấy Lận Thâm thật ra vẫn là một đứa nhóc, dù cho vóc dáng hắn có cao lớn như thế nào thì đôi mắt mà khuôn mày kia vẫn dịu ngoan như vậy.

Cậu không nhìn Lận Thâm nữa, chú tâm xem phim, văng vẳng bên tai là tiếng vang giòn khi nhai bắp rang.

Diệp Tri Hoà muốn cười, vừa cong mắt đã bị Lận Thâm chọt eo.

Lận Thâm quá dễ xấu hổ, không chịu nổi khi người khác cười hắn, dù là không phải cười nhạo. Nhìn thấy đáy mắt nhiễm nụ cười của Diệp Tri Hoà, hắn bèn thấy hơi khó chịu.

Cuối cùng Diệp Tri Hòa cũng không nhịn được nữa, ghé bên tai Lận Thâm nói: “Bắp rang ngon lắm à?”.

Lận Thâm đã ăn xong nửa hộp to.

Hơi thở của cậu nóng bỏng, phả vào tai Lận Thâm, tạm thời chưa nói tới cảm giác ngứa ngáy như thế nào, việc cấp bách bây giờ là cậu đang quá gần nơi gáy hắn.

Lận Thâm chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với ai đến thế, vậy mà Diệp Tri Hoà lại nghiêng người dựa vào không chút xấu hổ.

Như vậy còn không phải là cố ý ư?

Diệp Tri Hòa chắc chắn là cố ý.

Vì vậy Lận Thâm đè cổ tay cậu lại, nói: “Không được”.

“Hả?”. Đôi mắt hồ ly tròn tròn khẽ chớp, nom như vô tội lắm.

Lận Thâm nghiêm túc: “Cậu không được dụ dỗ tôi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN