Doanh Doanh
Chương 19: Cậu ấy lại làm nũng rồi
Edit: Ryal
Diệp Tri Hòa: “…”.
Diệp Tri Hòa: “Tớ đâu có đâu”.
Lận Thâm cũng chẳng tin, buông tay. “Thế thì đừng nhìn tôi nữa”.
Diệp Tri Hòa nuốt nuốt nước bọt, mắt vẫn không nhịn được mà liếc sang.
Lần này, Lận Thâm mang vẻ mặt tự tin tuyệt đối mà nhìn lại cậu: “Tôi vừa nói gì rồi?”.
“Tớ có nhìn đâu”. Diệp Tri Hòa lập tức bật lại, rồi nhỏ giọng nói. “Mà tớ cũng chẳng dụ dỗ…”.
Cậu tuyệt đối không có suy nghĩ bất chính gì với Lận Thâm cả, chưa nói tới việc nguyên nhân hai người quen nhau đáng xấu hổ đến mức nào, thì ngay cả thứ pheromone quan trọng nhất để lay động trái tim người ta, Diệp Tri Hòa cũng chẳng có.
Cậu dụ dỗ thế nào cho được?
Hình như vì nhận ra điều này nên trong nửa sau bộ phim Diệp Tri Hòa cứ mãi ngẩn ngơ, nhớ lại những kí ức từ khi cậu bắt đầu ra khỏi cửa tới khi ngồi trong rạp chiếu với Lận Thâm.
Trong khoảng thời gian đó cậu có hành động gì vượt rào ư, Diệp Tri Hòa không sao hiểu được.
Phía sau bỗng có đứa bé hét to: “Đoạn này con biết này! Gấu đánh đuổi người xấu đi mất!”.
Diệp Tri Hòa bừng tỉnh, muốn nói rõ với Lận Thâm lại thấy hắn hơi cau mày, bèn quên tiệt những gì mình định nói.
Ánh mắt cậu lại lần nữa bị Lận Thâm thấy được, nhưng lần này hắn chẳng bảo cậu đừng nhìn, mà hỏi: “Trong rạp chiếu phim được nói chuyện to tiếng à?”.
Dĩ nhiên là không rồi.
Nhưng chỉ là một đứa bé mà thôi, so đo với nó là người lớn sẽ lôi luận điệu “Trẻ con có biết cái gì đâu” ra làm cớ.
“Cậu ít khi tới rạp chiếu phim lắm sao?”. Diệp Tri Hòa lúc này mới nhớ ra, bèn hỏi.
Lận Thâm gật đầu.
Ánh mắt kì lạ của Diệp Tri Hòa lại xuất hiện, Lận Thâm cảm giác như mình bị thương hại.
“Vì trong nhà có rạp chiếu mini rồi”. Lận Thâm nói.
Diệp Tri Hòa nhanh chóng gạt ánh mắt kia qua một bên.
“Hay giờ mình ra ngoài trước đi”. Diệp Tri Hòa móc điện thoại ra xem giờ. “Còn hơn mười phút nữa là hết phim, cậu muốn xem kết thúc không?”.
Lận Thâm lắc đầu.
Hai người bước ra ngoài, bầu không khí trong lành, ngồi ghế dài cạnh khu trò chơi đợi hai người còn lại.
“Do tớ cứ nhìn cậu mãi sao?”. Diệp Tri Hòa đột nhiên hỏi.
Lận Thâm nhìn sang cậu.
“Nhưng lúc nhìn cậu tớ không có ý gì khác đâu, chỉ là quan sát thôi”.
Khuôn mặt Lận Thâm lộ vẻ kì quái: “Quan sát?”.
“Quan sát cảm xúc ấy”. Sợ hắn hiểu lầm, Diệp Tri Hòa lại giải thích.
Dù không ngửi thấy pheromone thì vẫn có thể dùng mắt quan sát mà, cảm xúc thường hay thay đổi, nhất định nó không chỉ được thể hiện qua pheromone.
Cái sai là sai ở đôi mắt đa tình của cậu, lúc nào nhìn người khác cũng như đang có suy nghĩ miên man, cười lên thì mang theo ý tình mềm mại. Rõ ràng chưa phân hóa, chẳng thể xác định được không lâu sau này cậu trở thành loại người nào, nhưng trông lại rất có duyên.
Nhưng khi cậu chăm chú nhìn ai đó, suy nghĩ trong lòng chẳng có gì khác ngoài những thứ như hôm nay tóc giả của thầy vật lí dán bị lệch, người vừa đi ngang bị dính thức ăn trên kẽ răng, hay như ngày chưa thân với Lận Thâm, cậu luôn nghĩ phải nhắc nhở hắn về mầm cỏ xanh trên đầu thế nào đây.
Giờ hai người vất vả lắm mới thân nhau hơn một chút, cậu không muốn Lận Thâm hiểu lầm mình.
Lận Thâm học giỏi như thế, môn hóa của cậu còn phải trông cậy vào hắn đấy!
“Tóm lại là tớ tuyệt đối không có ý dụ dỗ cậu đâu!”. Lời lẽ của Diệp Tri Hòa rất chính đáng, đến mức đôi tình nhân đi ngang qua cũng phải quay đầu lại nhìn.
Lận Thâm cũng đã hiểu đại khái rồi, nhưng cũng chẳng muốn thừa nhận.
Việc này liên quan đến vấn đề mặt mũi của hắn.
Lúc nào ở cùng Diệp Tri Hòa, hắn cũng phải xấu hổ cả.
Lận Thâm nhìn Diệp Tri Hòa chằm chằm, một hai phải nhìn thấy điều gì đó trong mắt cậu mới chịu bỏ qua. Cuối cùng chẳng thấy được gì, chỉ thấy màu mắt Diệp Tri Hòa chẳng hề giống với những người khác, trong sắc nâu thuần có lẫn thêm chút nâu nhạt.
Diệp Tri Hòa lại nói: “Tớ không có dụ dỗ cậu mà”.
Giờ rõ ràng là do Lận Thâm tự ảo tưởng, Diệp Tri Hòa nói gì cũng như đang ấm ức.
Cái này có được tính là bắt nạt động vật hoang dã không? Lận Thâm mặt không đổi sắc mà dời mắt đi: “Ừm, tôi biết rồi”.
Diệp Tri Hòa theo thói quen cong cong mắt. “Vậy là tốt rồi”.
Không thể hiểu lầm nhau được.
Cậu đã trải qua bao cay đắng vì việc này rồi, giờ nhớ lại mới thấy khi trước mà cũng thẳng thắn được vậy thì đã tốt, sẽ không xảy ra bao chuyện lung tung lộn xộn sau đó.
Người ngoài muốn nói gì thì kệ xác họ, nhưng người trong cuộc thì phải rõ ràng với nhau.
Cậu thấy tai Lận Thâm lại ửng màu, trông không rõ lắm, nhưng thật sự thú vị quá đi mất.
Lận Thâm lại xấu hổ kìa.
Điều Diệp Tri Hòa không biết chính là, Lận Thâm đã mất mặt một lần rồi lại xấu hổ thêm lần nữa mới được như vậy.
Chẳng biết lấy can đảm đâu ra mà cậu vươn tay chọc chọc vành tai hắn, thật mềm, không giống bộ dạng lạnh lùng của Lận Thâm ngày thường chút nào.
Có lẽ trong trường chẳng ai thực sự hiểu hắn.
Diệp Tri Hòa nghĩ, nhưng chẳng ai có thể thực sự hiểu được ai cả. Trong lòng ai cũng cất giấu bí mật, một số thứ không thể cho bất cứ người nào biết được, một số vì lười chẳng nói ra. Tình cảm lại là một thứ rất khó để sẻ chia, kể chuyện cũ của mình cho người khác là phải gom biết bao nhiêu dũng khí.
Quả nhiên Lận Thâm ngớ người, rồi trầm giọng gọi: “Diệp Tri Hòa”.
Diệp Tri Hòa coi câu này như đang thẹn quá hóa giận, rụt tay về trong nháy mắt, nói: “Xin lỗi, nhưng mà nó… màu đỏ kìa”.
Cậu to gan trêu chọc, quả nhiên Lận Thâm không nói gì mất mấy giây, cuối cùng chỉ cảnh cáo như không: “Không được đụng chạm linh tinh vào… tai tôi”.
“Mỗi tai thôi à?”.
Lận Thâm trừng cậu: “Còn bảo cậu không dụ dỗ nữa đi?”.
“Nhưng dụ dỗ phải là mấy cái như hôn môi hay liếm cổ chứ…”.
Lận Thâm phê phán: “Những thứ đó quá dâm dục”.
Bốn bỏ thành năm, khác gì lên giường đâu?
Diệp Tri Hòa không dám nói nữa, chỉ dám chớp mặt nhìn Lận Thâm: “Nhưng tớ không có ý đó thật mà, bạn bè đùa nhau không được sao…”.
Lận Thâm chẳng nói gì.
Diệp Tri Hòa lại tự nghĩ ngợi, hừm, do Lận Thâm không có bạn bè, nên dù chỉ tiếp xúc bình thường cậu ấy cũng thấy có vẻ hơi mập mờ.
Lận Thâm đâu ngờ mình bị Diệp Tri Hòa cho là một người thê thảm đến mức nào, thấy nhóc hồ ly lại cụp đuôi xuống bèn bình tĩnh nói: “Không phải là không được… Nhưng phải bảo cho tôi trước”.
Làm gì có ai trưng cầu ý kiến của người khác trước khi đùa cợt bao giờ?
Tuy trong lòng Diệp Tri Hòa phản đối, nhưng ngoài mặt thì vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Dù sao đối phương cũng là Lận Thâm, hình tượng vừa quái gở vừa đáng thương của hắn đã bám rễ trong lòng Diệp Tri Hòa, đương nhiên cậu phải lùi bước để giữ thể diện cho hắn rồi!
Hai người không phải chờ lâu, Hướng Nguyên Khê và Diêu Vân Chu từ phòng chiếu đi ra ngay sau đó.
Hướng Nguyên Khê bèn nói đầy khoa trương: “Phim gì thấy ghê quá, làm tôi sợ chết đi được”.
Cậu chàng lấy cớ sợ hãi mà dán vào người Diêu Vân Chu suốt cả buổi.
Hướng Nguyên Khê lại cố tình nâng tông giọng, nói: “Sợ quá, tối nay gặp ác mộng mất thôi!”.
Diêu Vân Chu: “Sợ thì có thể gọi điện thoại cho tôi”.
Hướng Nguyên Khê bày ra vẻ mặt cảm động vì thực hiện được gian kế: “Liệu có làm phiền ông không?”.
Diêu Vân Chu cười: “Không đâu”.
Lòng Diệp Tri Hòa nghĩ, đủ rồi.
Lận Thâm nhìn rồi quay đầu sang một bên.
Xem phim xong ai cũng hơi đói, bèn đi thang máy lên cửa hàng sushi ở lầu 3.
Diệp Tri Hòa đặt đĩa nước chấm trước mặt Lận Thâm: “Nước tương hay mù tạt nào?”.
Hướng Nguyên Khê cố ý hỏi: “Sao ông chăm sóc Lận Thâm ghê thế?”.
Diệp Tri Hòa ngẩn ra. “Tôi chưa lấy đũa hay đĩa cho ông à?”.
“Có cả rồi… Ầy, ý tôi không phải như thế!”. Hướng Nguyên Khê vội la lên.
Diêu Vân Chu bình tĩnh gắp đồ ăn cho cậu chàng: “Ăn cái này đi, cái này ngon”. Ý bảo Hướng Nguyên Khê đừng nói nữa, thái độ rõ ràng vậy, khó mà khiến người khác không nhận ra ý đồ.
Tuy Diệp Tri Hòa cũng không thông minh cho lắm, nhưng ít nhất vẫn còn hơn Hướng Nguyên Khê.
“Chắc do thói quen lúc ở nhà”. Diệp Tri Hòa nói.
Ở nhà một mình thì bát, đĩa, đũa đều phải tự lấy cả.
Cậu lại quay đầu hỏi Lận Thâm: “Mù tạt hay nước tương?”.
Lận Thâm: “Tôi không ăn mù tạt”.
Ăn xong bữa sushi không biết là bữa trưa hay bữa chiều này, trời đã khá tối.
“Chẳng phải chưa đến 5 giờ sao?”.
“Trời đầy mây”.
“Vậy về thôi, mai còn qua nhà ông làm bài tập nữa”.
Nghe hai người bên cạnh trò chuyện, Diệp Tri Hòa quay qua hỏi Lận Thâm: “Cậu làm xong bài tập chưa?”.
Lận Thâm gật đầu.
Diệp Tri Hòa kinh ngạc cảm thán.
Lận Thâm: “Làm xong rồi mới được đi chơi”.
Diệp Tri Hòa: “Nhà cậu nghiêm khắc thật đấy”.
“Ừm”. Lận Thâm suy nghĩ rồi nói thêm. “Ba tôi khá là dễ tính”.
Diệp Tri Hòa mù mờ: “Cha và ba cậu không phải cùng một người à?”.
Lận Thâm lại gật đầu.
Lúc hai người ở riêng cùng nhau Lận Thâm còn nói nhiều hơn chút, thêm một người nữa xen vào thì hắn chỉ ngồi nghe thôi.
Diệp Tri Hòa nói: “Cậu nói nhiều hơn đi”.
Không phải đang yêu cầu, mà nói một mình buồn quá.
Diệp Thư từng rất yêu chiều cậu, thậm chí sau khi hai cha con dần bớt thân thiết, Diệp Tri Hòa còn mơ thấy ngày mình còn nhỏ.
Lận Thâm cúi đầu nhìn Diệp Tri Hòa: “Nói cái gì?”.
“Nói gì cũng được”. Diệp Tri Hòa cổ vũ. “Nói gì tớ cũng nghe”.
Lận Thâm nói: “Thế thì để đến thứ hai rồi nói”.
Diệp Tri Hòa mới phát hiện mình đã đến trạm xe buýt từ bao giờ.
Nhà cậu ở gần đây, Lận Thâm thì phải ngồi xe mới về được nhà.
Cậu nghĩ trong lúc ấy chắc Lận Thâm cũng chẳng nói năng gì với hội Hướng Nguyên Khê, bỗng cảm thấy vậy thì không được, bèn túm chặt cổ tay hắn.
Lận Thâm sửng sốt: “Sao vậy?”.
Cậu có thể đừng thấy cô đơn như tớ được không.
“Thứ hai gặp lại”. Diệp Tri Hòa trịnh trọng nói.
Cậu ấy lại làm nũng rồi.
Lận Thâm nghĩ, rồi đáp: “Được, hẹn thứ hai gặp lại”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!