Doanh Doanh
Chương 22: Cậu ấy đang toả sáng lấp lánh
Edit: Meo
Beta: Ryal
Nghe Diệp Tri Hòa nói, Lận Thâm liền kề sát lại.
Việc ngửi ai đó một cách trắng trợn như vậy, đặc biệt là còn trước khi người ta phân hoá là một việc làm không lịch sự chút nào, với tính cách của Lận Thâm, hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Diệp Tri Hoà vẫn còn chưa nhận ra nguy hiểm đang cận kề, để mặc cho Lận Thâm tới gần mình.
Ngược lại, Hứa Nguyên Khê, người vốn đã chú ý hai người từ nãy giờ không thể bình tĩnh được nữa, cậu chàng bật dậy khỏi ghế.
“Diệp Tri Hòa!”.
Diệp Tri Hòa bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của mình.
Lận Thâm cũng ý thức được chính mình đang vượt rào, vội lùi lại phía sau cầm lấy bài thi.
“Sao vậy?”. Diệp Tri Hòa quay đầu lại nhìn hắn, mới chỉ có vài giây thôi mà, vì sao cậu ấy lại đỏ mặt như vậy nhỉ? Lần này rõ ràng cậu không có nói gì bậy bạ mà.
Lận Thâm giả bộ tập trung phát bài thi, nói: “Cậu ấy gọi cậu đó”.
“Tớ nghe mà”. Diệp Tri Hòa quyết định giải quyết vấn đề của Hứa Nguyên Khê trước, cậu nói với Lận Thâm, “46 bản đó”.
Lận Thâm: “… Tôi biết rồi, cảm ơn cậu”.
Diệp Tri Hòa vui vẻ hoàn thành xong nhiệm vụ, còn Hướng Nguyên Khê lúc này thì đang xù lông như một con nhím, cậu chàng vừa trừng Diệp Tri Hoà, vừa quay đầu lại trừng Lận Thâm, bộ hai đứa này không muốn sống nữa hả, xong xuôi còn không quên lôi kéo Diệp Tri Hòa đi ra cửa sau của lớp.
Trong đầu Diệp Tri Hòa toàn là dấu chấm hỏi, để mặc Hướng Nguyên Khê kéo đi ra ngoài.
Lận Thâm chứng kiến toàn bộ quá trình, sau khi hai người rời đi, nhịn không được mà nhìn về phía Diêu Vân Chu.
Hai người chạm mắt nhau rồi nhanh chóng nhìn sang nơi khác.
Hai người này không có khả năng trao đổi bất kì tin tức gì với nhau đâu.
Bên này Hướng Nguyên Khê lôi kéo Diệp Tri Hòa ra cửa, nói, “Sao ông vẫn cứ lại gần cậu ta như thế hả!”
Diệp Tri Hòa hỏi lại: “Sao tôi lại không được lại gần cậu ấy? Ông đang nghĩ nhiều quá rồi phải không?”.
“Tôi nghĩ nhiều gì chứ?”.
“Làm sao mà tôi biết được…”.
“Cậu ta đã nói tới như vậy rồi mà ông còn vội vàng đi tìm cậu ta, ông tỉnh táo lại một chút cho tôi nhờ!”.
Diệp Tri Hòa sững sờ, “Cậu ấy nói gì cơ?”.
“Cậu ta nói là cậu ta không muốn yêu đương với ông đó!”.
Lận Thâm không nói như vậy, rõ ràng hắn nói là sẽ không yêu bất kì ai, nhưng mà chắc hẳn là Diệp Tri Hoà cũng là một trong những thành phần nằm trong cái “bất kì ai” đó, nhỉ.
Lúc này, đầu óc Diệp Tri Hòa xoay mòng mòng, dứt khoát nói: “Đúng vậy, nhưng mà sao?”.
Hướng Nguyên Khê trừng lớn mắt: “Còn ‘nhưng mà sao’? Đến chuyện này mà ông nhịn được, ông không thấy khó chịu à?”.
Vậy thì ông thích cậu ta nhiều lắm rồi đó!
Hướng Nguyên Khê đau lòng vô cùng.
Diệp Tri Hòa không nghĩ ra chuyện Lận Thâm yêu đương thì liên quan gì đến cậu, đáp: “Tôi không quan tâm đâu”.
Hướng Nguyên Khê nóng nảy, “Cậu ta ngoài việc đẹp trai, học giỏi, ngoài ra còn cái gì tốt đâu cơ chứ?”.
Diệp Tri Hòa: “Ừ thì… Bao nhiêu đó còn chưa đủ hả?”.
Hướng Nguyên Khê nói: “Đủ rồi”.
Cậu chàng nói: “Đủ rồi, dù sao tôi cũng chả quan tâm, nhưng mà ông đó, ông chắc chắn sẽ hối hận!”
“Không…”. Không chờ Diệp Tri Hòa nói xong, một giọng nữ đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Sao hết học sinh lớp này đến học sinh lớp khác chạy tới cửa lớp tôi đứng vậy?”.
Chỉ cần nghe giọng nói này thôi cũng đủ khiến hai người bọn họ sởn cả tóc gáy, quay đầu lại thì thấy là giáo viên chủ nhiệm của Hướng Nguyên Khê, lại càng giật mình thon thót.
“Cô Trương ạ”. Hứa Nguyên Khê vốn đang nói chuyện hùng hùng hổ hổ, khí thế ngất trời giờ lại đột nhiên thay đổi 360 độ, nhỏ giọng lí nhí gọi.
“Còn chưa chịu về lớp nữa hả?”. Cô Trương vừa gằn giọng thì đã thấy cậu chàng Hướng Nguyên Khê vọt đi nhanh hơn cả thỏ, chỉ chừa lại Diệp Tri Hòa tội nghiệp gánh chịu ánh mắt của Vương Mẫu nương nương.
Vương Mẫu nương nương vừa định mở miệng nói chuyện, phía trước bỗng nhiên có tiếng gọi: “Diệp Tri Hòa”.
Diệp Tri Hòa nghe có người gọi, quay đầu lại nhìn, lúc này Lận Thâm đang đứng trước cửa lớp, hành lang vốn dĩ hơi tối, chỉ có chút ánh sáng được hắt ra từ trong lớp học.
Trong nháy mắt đó, Diệp Tri Hòa cảm thấy cả người Lận Thâm đều đang phát sáng lấp lánh.
Ai giải thoát cậu khỏi dầu sôi lửa bỏng thì đều là Bồ Tát hết á!
Bồ Tát mà phát ra ánh sáng thì là chuyện quá là bình thường luôn!
Lận Thâm thấy hai mắt Diệp Tri Hoà đột nhiên sáng bừng lên, hắn ngạc nhiên quá đỗi, nhưng đã diễn kịch thì phải diễn cho trót, liền nhìn về phía cô Trương, lễ phép nói: “Em chào cô”.
Cô Trương cực kì thiên vị học sinh giỏi, thấy là Lận Thâm, liền mỉm cười, nếp nhăn nơi khoe mắt cô dồn vào nhau, nom hiền từ đến sởn cả gai óc.
Diệp Tri Hòa nghĩ vậy, nhịn không được lui về sau một bước, theo bản năng hướng tới bên cạnh người Lận Thâm.
Lận Thâm thấy vậy bèn đẩy mạnh cậu vào lớp từ cửa sau, còn mình thì đứng nói chuyện với Vương Mẫu nương nương.
Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Vương Mẫu nương nương mới tiếc nuối mà nói: “Tới giờ học rồi, em vào lớp nhanh đi, đừng để muộn”.
Lận Thâm vừa vào lớp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Tri Hoà đứng ở cửa chờ mình.
“Sao cậu chưa về chỗ ngồi?”. Lời này là lấy cương vị lớp trưởng để hỏi cậu.
“Thì chờ cậu đó”.
Diệp Tri Hòa không sợ hắn, đối với cậu Lận Thâm dù là lớp trưởng nhưng mà lại không có tí uy nghiêm nào hết, đã vậy cứ động một cái là hắn liền xấu hổ, mặt đỏ bừng y như là trẻ con, dù có cố gắng nghiêm túc thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể làm cậu giả vờ sợ hãi mà thôi.
Diệp Tri Hòa lại nói: “Cảm ơn cậu”.
Cám ơn Lận Thâm đã giúp cậu giải vây, bằng không Vương Mẫu nương nương nhất định sẽ mắng cậu với giọng điệu không dễ chịu gì, cô ấy vốn đã không vừa mắt cậu từ hồi lớp mười rồi.
Lận Thâm cảm thấy cách cậu nói chuyện cứ nũng nà nũng nịu, nhưng mà cũng không phải cái loại nũng nịu làm cho người khác chán ghét, chỉ là mỗi một từ cậu nói ra là cậu lại nhích gần hắn thêm một bước, dù là đang nói gì, cậu đều giống như là đang nhõng nhẽo với hắn.
“Hai người các cậu nói chuyện xong chưa?”. Lận Thâm hỏi.
Diệp Tri Hòa đã quên béng đi chuyện này, lắc đầu nói: “Chưa xong”.
Trực giác của cậu nói rằng Hướng Nguyên Khê đang hiểu lầm cái gì đó, nhưng cũng không thể biết được đó là chuyện gì.
Diệp Tri Hòa: “Để tối tớ hỏi lại nó xem”.
Lận Thâm: “Hai người ở chung với nhau à?”.
Quen biết mười mấy năm, sống cùng nhau cũng là chuyện bình thường.
“Không có”. Diệp Tri Hòa nhìn hắn, “Nhắn WeChat thôi”.
Lận Thâm: “Ừ”.
Diệp Tri Hòa đột nhiên nghĩ, Lận Thâm vốn không có bạn bè, vì thế nên chắc cũng không thường xuyên dùng những ứng dụng liên lạc như vậy, bèn vô cùng tích cực mà nói: “Để tối tớ hỏi cho rõ ràng mọi chuyện xong rồi sẽ kể cho cậu nghe”.
Lận Thâm liếc cậu một cái, thấy vẻ mặt đang thiết tha chờ đợi được đáp lại của cậu, bèn nói: “Được rồi, nhưng mà tôi phải làm xong bài tập mới động vào điện thoại, có thể sẽ trả lời cậu muộn đó”.
Cô Nhậm rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắng giọng nói: “Nói xong chưa, hai đứa em định nói hết tiết luôn hả?”.
Không biết cô Nhậm đã đứng trên bục giảng từ bao giờ, cả lớp nghe vậy cười ồ lên.
Lúc này trên mặt Lận Thâm lại chẳng có phản ứng gì, ngược lại là Diệp Tri Hòa, cậu ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu trở về chỗ của mình.
Nhóc mập ngồi cùng bàn cười phớ lớ, nói: “Hai người cũng to gan quá ha, may là giáo viên tiếng Anh đó, tính cô ấy còn hiền chán”.
Diệp Tri Hòa nói: “Sao ông không nhắc tôi hả?”.
“Sao mà nhắc được, chuông vào lớp nãy giờ rồi, cả lớp đều im phăng phắc, có mỗi hai cậu đứng phía sau nói chuyện”.
Diệp Tri Hòa chưa từ bỏ ý định muốn đi lên phía trước nhìn thử xem, muốn nhìn xem rốt cuộc Lận Thâm da mặt mỏng có xấu hổ như cậu không, cơ bản là cậu không thể xấu hổ một mình được!
Chưa kịp nhìn được cái gì thì giáo viên tiếng Anh lại nói: “Được rồi Diệp Tri Hòa, chưa nói xong thì chờ hết tiết lại tìm lớp trưởng nói, giờ thì đừng có nhìn em ấy nữa”.
Diệp Tri Hòa thật là muốn chết quách đi cho rồi.
Tan học, lúc Diệp Tri Hòa đang vùi mặt vào đám sách vở giả chết thì Lận Thâm đi ngang qua trêu cậu: “Cậu mà cũng xấu hổ à?”.
Diệp Tri Hòa ngẩng đầu lên, “Cậu phải cùng tớ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu chứ”.
Lận Thâm nói: “Sao tôi lại phải có hoạ cùng chịu với cậu?”.
“Thế mà cậu lại không xấu hổ à?”. Diệp Tri Hòa trông mong nhìn hắn.
Lận Thâm ho nhẹ một tiếng, “Tôi đi WC”.
Diệp Tri Hòa tưởng là hắn muốn đi cùng với cậu, bèn đứng lên.
“Đi đâu vậy?”. Lận Thâm hỏi.
Diệp Tri Hòa mờ mịt: “Đi cùng cậu đó”.
Lận Thâm nói: “… Không cần, cậu ở yên đó đi”.
Diệp Tri Hòa nhìn theo bóng dáng của Lận Thâm, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ một cách dữ dội chăng?
Khúc Sướng ngồi phía sau quan sát nãy giờ, rốt cuộc nhịn không được mà cười lớn, vừa đấm bàn vừa giả bộ lau nước mắt một cách khoa trương, đập vai của cậu bạn chưa phân hoá ngồi cùng bàn mình, hỏi: “Tại sao hai cái đứa này lại hài như vậy cơ chứ?”.
Cậu bạn ngồi cùng bàn hoảng sợ nói: “Cậu đang nói gì vậy, tớ không biết đâu, cậu cách xa tớ ra đi!”.
Khúc Sướng ngân nga: “Cậu thấy lớp trưởng của chúng ta không, cửa trước thì không thèm đi, cứ cố tình vòng ra cửa sau mới chịu”.
“Cậu ấy thích như vậy! Cậu để ý cậu ấy làm cái gì!” Cậu bạn cùng bàn muốn gạt tay cô xuống, giờ chưa rõ giới tính chứ lỡ sau này cậu ta phân hóa thành Omega thì sao, thì đây là quấy rối trắng trợn chứ còn gì nữa!
Một tay Khúc Sướng chống gò má, cô được trời ban cho đôi chân dài miên man, tóc ngắn ôm sát cổ, lúc cô híp mắt cười có một nét đẹp rất riêng, “Đương nhiên tớ không thêm quan tâm đến cậu ấy rồi, chỉ muốn xem xem hai người đang đóng kiểu phim gì thôi”.
Lần đầu tiên cô thấy Lận Thâm lộ ra dáng vẻ bối rối, luống cuống tay chân chỉ để đối đáp với một cậu bạn, liền cảm thấy thật thú vị.
Làm hàng xóm đã bốn năm năm, hai người suốt ngày chạm mặt nhau, thế nhưng lần nào cô cũng cảm thấy Lận Thâm đúng là bị phụ huynh hắn đồng tâm hiệp lực dạy dỗ, lúc nào cũng là bộ dạng bình tĩnh giống như đúc ra từ một khuôn với cha và ba hắn, chẳng thú vị chút nào.
Nụ cười của cô tắt dần, rồi lại ngân nga hát.
Buổi tối về đến nhà việc đầu tiên mà Diệp Tri Hòa làm là liên hệ với Hướng Nguyên Khê, chẳng biết sao cậu chàng lại có vẻ cáu kỉnh với cậu, chỉ trả lời cậu bằng một icon gấu trúc giận dữ.
Diệp Tri Hòa không còn cách nào khác, đành phải làm bài tập về nhà trước, mãi cho tới khi Diệp Thư về nhà.
“Muộn vậy rồi mà con chưa làm bài xong à?”. Diệp Thư hỏi vọng ra từ nhà vệ sinh.
“Sắp xong rồi ạ”. Diệp Tri Hòa trả lời.
Màn hình điện thoại loé sáng, cậu gõ chữ: [Ông nói không được hối hận là sao, đừng có nửa vời như thế, ông nói rõ ra cho tôi!].
Hướng Nguyên Khê: [Tôi nói là sớm muộn gì ông cũng phải hối hận đó!!].
Lại tiếp tục gửi cho cậu một icon gấu trúc giận dữ nữa.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Cậu thở dài, vừa định buông di động xuống, lại nghe điện thoại rung lên, lần này lại không phải là một icon gấu trúc giận dữ được gửi đến.
Lận Thâm: [Ngày mai sơ đồ chỗ ngồi sẽ được thay đổi].
Diệp Tri Hòa: [Vậy cậu biết ai sẽ ngồi với ai không?].
Lận Thâm: [Cậu với Nghiêm Gia Khang vẫn ngồi cùng bàn].
Diệp Tri Hòa: [Vậy còn cậu?].
Lận Thâm: [Ngồi phía trước cậu].
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!