Doanh Doanh - Chương 23: Đều phải vì thế mà rơi lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Doanh Doanh


Chương 23: Đều phải vì thế mà rơi lệ


Edit: Ryal

Quả nhiên, chỗ ngồi được sắp xếp lại vào tiết cuối chiều hôm sau.

Tất cả đứng dậy, bàn ghế xê dịch ken két, chủ nhiệm lớp không chịu nổi, chỉ ghim sơ đồ lên bảng: “Lớp trưởng và lớp phó sắp xếp, quản lý kỉ luật đi”. Nói xong đi thẳng lên văn phòng.

Điểm này ở Trần Dương rất được học sinh yêu thích, không xen vào việc của đám trẻ, còn thường cho họ tự do phát huy khả năng.

Chuyện như sắp xếp chỗ ngồi này, các chủ nhiệm lớp mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Bên Hứa Nguyên Khê cứ hai tuần đổi chỗ một lần vào thứ hai, dù là phía trước hay phía sau cũng có thể đến lượt. Lớp Diệp Tri Hòa thì mỗi lần thi tháng xong đổi chỗ một lần.

Đa số học sinh để đầy sách vở nặng trên mặt bàn và trong ngăn bàn nên chẳng ai muốn bê qua bê lại cả, đành phải chuyển cả cái bàn đi luôn.

Cả phòng học ầm ĩ ồn ào, Lận Thâm đứng trên bục giảng bèn nói: “Yên lặng đi”.

Khúc Sướng cười tủm tỉm đứng bên cạnh, nhận trách nhiệm làm loa mà cao giọng: “Đừng nói chuyện nữa mọi người ơi, đổi chỗ thôi mà, đổi xong sớm thì tan học sớm”.

Vất vả lắm mới ổn định được thì chuông tan học cũng vang lên, Khúc Sướng bỗng nói: “Lúc trước lão Trần hỏi ý kiến của tui về việc đổi chỗ”.

Lận Thâm quay sang nhìn cô, cô vẫn cười: “Thầy có hỏi cậu không?”.

Lận Thâm chỉ nhớ hôm qua mình xuống văn phòng nộp bài tập, Trần Dương có đề cập về sơ đồ chia chỗ ngồi, còn đưa cho hắn xem nữa, nói là xếp theo những biểu hiện thường ngày và thành tích thi tháng.

Khúc Sướng thấy hắn chẳng phản ứng lại, bèn tự trả lời: “Thầy không hỏi ông, chắc là do thấy nữ sinh tính tình thận trọng hơn nhỉ”.

Lận Thâm chẳng hiểu ý cô là gì, Khúc Sướng cũng không nói rõ, chỉ quay về chỗ ngồi mới của mình.

Diệp Tri Hòa ở phía này đợi đã lâu, thấy Lận Thâm đi tới bèn lập tức nói: “Cậu ngồi ngay trước tớ thật này”.

“Lừa cậu làm gì chứ?”. Lận Thâm kéo khóa cặp. “Đi hay không đây?”.

“Đi chứ”. Diệp Tri Hòa còn chưa dọn cặp, nghe vậy lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm sách bài tập.

Lận Thâm lại ngồi xuống.

Diệp Tri Hòa hỏi: “Cậu đợi tớ à?”.

Lận Thâm chẳng đáp, không thế thì gì nữa?

“Nhưng chúng mình không tiện đường”. Diệp Tri Hòa làm động tác tay giao nhau, một cái bên phải, một cái bên trái.

Lận Thâm hơi bực, bèn đứng lên.

“Từ khu dạy học đến cổng trường cũng tính là tiện đường mà”. Diệp Tri Hòa nói chữa.

Nam sinh cùng bàn với Khúc Sướng vẫn không thoát khỏi móng vuốt của nữ ác ma, vẫn ngồi cạnh cô, thấy Khúc Sướng không đi, cậu ta không nhịn được mà hỏi: “Bà còn đang ngó nghiêng gì đấy?”.

“Xem trẻ con chơi đồ hàng”. Khúc Sướng mím môi cười. “Sao quan tâm tui vậy, hở bạn cùng bàn thân mến?”.

Bạn cùng bàn rùng mình, lập tức xách cặp chạy đi.

Lận Thâm cùng Diệp Tri Hòa ra khỏi lớp học, Khúc Sướng cũng chậm rì rì theo sau.

Diệp Tri Hòa càng đi càng gần sát, như thể đang cố ý dựa vào người Lận Thâm.

Hắn không đổi sắc mặt mà né đi hai lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc: “Sao cứ dựa lại gần tôi thế?”.

Diệp Tri Hòa không định ủn người nhưng đó lại là thói quen lúc đi đường của cậu, Hứa Nguyên Khê đã từng nói, có người từng bị cậu ủn ngã xuống cầu thang.

Diệp Tri Hòa bèn bước sang bên cạnh một bước: “Thế này được không?”.

Lận Thâm cạn lời. “Ý tôi không phải vậy”.

Thế thì là ý gì? Hắn cũng chẳng rõ lắm, Diệp Tri Hòa cứ mãi tiến sát đến ranh giới kia, không bước vào mà cũng chẳng rời đi, dùng gương mặt vô tội nhất khiến hắn phải rối loạn cõi lòng.

Lận Thâm cực kì nghi ngờ rằng cậu đang giả ngu, phải khôn khéo lắm mới xoay hắn mòng mòng như thế này được.

Quả nhiên, Diệp Tri Hòa hỏi: “Thế thì là ý gì?”.

Lận Thâm không dám nhìn thẳng vào cậu, sợ trong đôi mắt ấy phản chiếu bóng dáng mình, đến lúc đó hắn còn bối rối hơn nữa.

Hai người phía trước cứ ngây ngô, Khúc Sướng cũng chẳng thèm nhìn, chỉ đợi họ tách khỏi nhau ở cổng trường.

Trước khi Diệp Tri Hòa bước qua đường, Lận Thâm lục lại chuyện cũ: “Hồi trước cậu còn nói dối là tiện đường nữa?”.

“Tớ làm thế để nhắc nhở cậu mà”. Diệp Tri Hòa bị vạch trần mới biết ngượng, chỉ tiếc là cái ngượng của cậu như đang đóng phim ba xu, trông chẳng đáng tin gì cả. Cậu quay đầu hỏi Lận Thâm: “Tớ thấy tớ ra hiệu rõ ràng lắm mà, sao cậu không phản ứng gì thế?”.

Lận Thâm: “Muốn nghe nói thật không?”.

Dĩ nhiên là có!

Diệp Tri Hòa gật đầu.

“Tôi còn tưởng cậu đang diễn tuồng”.

Diệp Tri Hòa chịu đả kích thật mạnh, ngơ ngác băng qua đường, Lận Thâm không yên tâm, cứ nhìn theo tới khi cậu an toàn sang phía bên kia rồi mới chịu dời mắt.

Diệp Tri Hòa đi rồi, Lận Thâm cùng Khúc Sướng đứng chờ ở trạm xe buýt.

Khúc Sướng nói: “Lớp trưởng, cậu về nhà là làm bài tập ngay à?”.

Người ta chủ động bắt chuyện, Lận Thâm không thể không đáp, bèn nói: “Ừ”.

Khúc Sướng gật đầu: “Lớp trưởng, hồi trước ông yêu đàn chị khối trên mà, sao giờ lại chia tay?”.

Lận Thâm khẽ nhíu mày nhìn cô.

“Có phải do thử xong rồi nên thấy bạn cùng tuổi vẫn tốt hơn không?”.

Khúc Sướng tiếp tục hỏi, như thể không hề thấy mặt hắn tối sầm lại.

“Cậu hỏi làm gì?”.

Khúc Sướng cũng chẳng mong hắn sẽ trả lời: “Hỏi bừa thôi ấy mà”.

Xe buýt tới, hai người lên cùng một chuyến.

Khúc Sướng ở cùng khu nhưng không cùng tòa nhà với Lận Thâm, cấp hai cũng chẳng chung trường, nhưng sáng sớm đi học lại thường lên cùng chuyến xe. Hai người chỉ mới bắt đầu giao tiếp được một tháng, cùng là cán sự, ở lớp thi thoảng nói chuyện mấy câu.

“Cha cậu cho phép cậu yêu đương à?”. Khúc Sướng ngồi hàng ghế cuối, lần nữa mở miệng.

Họ đều là học sinh, có người nghe được bèn liếc Khúc Sướng, tiện thể liếc cả Lận Thâm mặc đồng phục giống cô ngồi trước hai hàng ghế.

Lận Thâm hơi mất kiên nhẫn: “Liên quan gì đến cậu?”.

“Không, tui chỉ hỏi thôi”. Khúc Sướng nhe răng cười. “Mẹ tui cấm tui yêu đương, nhưng dạo gần đây tui có thích một người”.

Lận Thâm chẳng có hứng thú.

Khúc Sướng nghĩ, lúc này mới giống hắn, ban nãy cô thấy hắn ở cùng Diệp Tri Hòa quá lâu, suýt thì quên mất tính cách hắn vốn là thế nào.

Khúc Sướng nói: “Tui chỉ nghĩ hai người từng hẹn hò, thì có thể chia sẻ cho tui một ít thông tin chứ nhỉ…”.

Sáng sớm Diệp Tri Hòa tới lớp, Nghiêm Gia Khang đang gắng sức chép bài tập.

Cậu đi mà chẳng có tiếng động gì, khiến Nghiêm Gia Khang sợ tới mức tất cả thịt mỡ trên người run lên hai nhịp.

“Ông làm tôi sợ chết đi được, còn tưởng lớp trưởng tới!”.

“Lận Thâm tới thì ông không chép nữa à?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

Nhóc mập lắc đầu: “Chưa biết nữa, bài môn sinh không nộp thì tôi chết chắc”.

“Nhưng cậu ấy tới rồi kìa”. Diệp Tri Hòa chậm rì rì đáp.

Lận Thâm đặt cặp xuống ghế ngồi, Nghiêm Gia Khang vốn không có cổ lại càng rụt lại như quả bóng, dùng mắt ra hiệu cho Diệp Tri Hòa: Mau mau cứu bạn cùng bàn của ông với!

Cứu sao mà cứu, Diệp Tri Hòa bị làm khó, ngẩng đầu hỏi: “… Chừng nào cậu đi kiểm tra chuyên cần vậy?”.

“Hôm nay không cần đi”. Lận Thâm nói.

“Vậy cậu ăn sáng chưa?”.

“Rồi”.

Diệp Tri Hòa không nói tiếp, Lận Thâm lại hỏi: “Cậu chưa ăn à?”.

“Rồi, nhưng tớ chưa no”.

Cái này là nói thật, hôm nay Diệp Thư hiếm khi dậy sớm, mua bánh bao ở ngoài, tuy Diệp Tri Hòa không thích nhưng vẫn nể mặt mà ăn.

Đúng là lúc nhổ giò thì chỉ ăn hai cái bánh bao không no được. Diệp Thư chẳng biết, Diệp Tri Hòa cũng không nói, ăn xong là đi luôn, còn theo thói quen mà đóng cửa thật nhẹ nhàng.

Lận Thâm nhìn đồng hồ, mười phút nữa mới đến giờ truy bài. “Xuống căng tin mua đồ không?”.

Diệp Tri Hòa chớp thời cơ: “Thế cậu đi cùng tớ nhá?”.

Lận Thâm liếc sang nhóc mập, cậu ta đã nhanh chóng thảy đống bài tập xuống ngăn bàn.

“Đi, tôi đi cùng cậu”.

Diệp Tri Hòa cười: “Được thôi”.

Không ngờ được rằng, trong lòng Lận Thâm cậu đã bị đính chặt với danh hiệu quỷ dính người.

Một nhóc con mười sáu mười bảy tuổi chưa phân hóa sao có thể dính người đến thế cho được, nói gì cũng mang theo một phần mong đợi, làm gì cũng khiến người ta mềm lòng, khó mà từ chối.

Diệp Tri Hòa chẳng muốn ăn gì, chủ yếu để dắt Lận Thâm khỏi bạn cùng bàn của mình. Đến căng tin cậu chỉ lấy một cái bánh mì, Lận Thâm hỏi: “Ăn thế đủ no chưa?”.

Diệp Tri Hòa nói: “Tớ ăn rồi mà, ăn thêm tí tẹo nữa là đủ, nhanh lên không muộn mất”.

Lúc xếp hàng thanh toán, Vưu Tiêu Nhã và Hứa Nghĩa cùng nhau bước vào.

Diệp Tri Hòa tinh mắt nhìn thấy trước Lận Thâm, lập tức kéo hắn ra phía sau mình.

Lận Thâm đã quen với việc cậu đột nhiên “tập kích”, thẳng tay đẩy đầu cậu. “Đang ở trong trường, chạm mặt nhau là bình thường thôi mà. Cậu cũng bình thường lại đi cho tôi nhờ”.

Bên cạnh có người nên hắn phải ghé tới gần Diệp Tri Hòa, khi nói chuyện hơi nóng phả lên cần cổ.

Thấy Lận Thâm có vẻ chẳng bối rối gì, Diệp Tri Hòa bèn thở phào nhẹ nhõm, rồi sờ sờ cái gáy bị ngứa, nói thầm bên tai Lận Thâm: “Cậu nói kiểu đó làm tớ ngứa quá à”.

Một học sinh lớp mười hai xếp hàng phía sau mặt không biểu cảm mà nhắn tin cho đứa bạn đang giục mình mua nước: [Có thật là tao đã phân hóa rồi không nhở?].

Bạn: [? Mua nước chưa].

Anh ta tiếp tục: [Đằng trước tao là hai tên nhóc chưa phân hóa, sắp dính vào nhau luôn rồi].

Bạn: [Mua nước đi].

Anh ta: [Đại đa số chó độc thân đã phân hóa trong trường đều phải vì thế mà rơi lệ!].

Bạn: [Chả hiểu gì hết, nhớ mua nước đấy].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN