Doanh Doanh
Chương 24: Tâm trí hắn không đặt ở chỗ học tập
Edit: Meo
Beta: Ryal
Thầy chủ nhiệm đã đến lớp được một lúc lâu rồi, vậy mà hai người họ ngay khi chuông reo mới cùng nhau bước vào lớp.
Nhờ sự kiện tới muộn ngay ngày khai giảng lúc trước mà Diệp Tri Hoà có ấn tượng khá tốt với thầy Trần, đã đi học một tháng rồi mà cậu vẫn chưa thấy thầy ấy nổi giận lần nào cả, không giống Vương Mẫu nương nương chút nào hết, buồn vui hờn giận đều viết hết lên trên mặt.
Thấy cậu và Lận Thâm cùng đi vào, Trần Dương cũng không nói gì cả, cho đến khi hai người ngồi xuống rồi mới hỏi: “Lần sau đừng đến muộn nữa nhé, ít nhất phải vào lớp trước khi chuông reo chứ?”.
Nói rồi thầy bắt đầu giảng bài. Lúc thầy Trần đang viết bài học lên bảng thì nhóc mập mới thò đầu qua, bí mật nói: “Vừa rồi thầy Trần tìm Lận Thâm, không thấy cậu ấy đâu cả, tôi đoán chắc thầy đang giận rồi”.
Diệp Tri Hòa hơi kinh ngạc, quay mặt lại, “Thầy ấy giận á? Nhưng trông có giống đang giận đâu”.
Nhóc mập lắc đầu, ra vẻ như là người từng trải lắm, “Đó là do ông chưa biết thôi, bọn tôi hiểu thầy lắm…”.
“Nghiêm Gia Khang”. Trần Dương không biết đã xoay người lại từ lúc nào, cười dịu dàng, “Đang nói cái gì mà lắc đầu vui vẻ vậy? Có muốn thầy cho em mượn cái kệ để kê đầu không, chứ không lỡ như tí nữa em gặp phải chuyện gì giật mình, lắc rơi luôn đầu xuống thì sao?”.
Nhóc mập giật mình ngừng nói ngay tắp lự.
Nhưng mà cậu ta chẳng chịu nhận thua sớm như vậy, miệng thì ngậm chặt nhưng đầu lưỡi lại hoạt động, giọng nói phát ra bị ép tới mức bẹp dí: “Nhất là về khoản làm tổn thương người khác”.
Lận Thâm dựa lưng ra phía sau, nói “Đừng nói chuyện nữa”.
Nhóc mập bèn im hẳn.
Sau khi tan học Trần Dương nói: “Khúc Sướng với Lận Thâm đi gặp thầy một chút”. Nói xong, đôi chân dài miên man sải bước ra khỏi lớp.
Nghiêm Gia Khang nằm bẹp dí xuống bàn một cách khoa trương, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tri Hòa nói: “Cậu sợ thầy ấy vậy à? Tôi thấy thầy hiền lắm mà”.
Nghiêm Gia Khang lắc đầu, “Đó là do ông chưa biết thôi, thầy Trần bình thường có vẻ không biết giận là gì, nhưng để thầy cáu lên rồi thì ông cũng tiêu đời luôn”.
“Vừa nãy thầy giận à?”.
“Vẫn chưa, chỉ là cảnh cáo thôi”.
Lận Thâm và Khúc Sướng cùng đi với nhau trên hành lang, Khúc Sướng trông có vẻ vui vẻ lắm.
Lận Thâm vốn dĩ không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng nhớ đến việc buổi sáng thấy hai người kia trong siêu thị, vẫn cứ nhắc nhở, nói: “Cậu tốt nhất nên từ bỏ đi, có thể chị ta đã có bạn trai rồi”.
Khúc Sướng không quan tâm lắm, nói: “Chỉ là ‘có thể’ thôi mà, nếu đã là có thể thì tui vẫn còn cơ hội”.
Lận Thâm nghe vậy không nói thêm gì nữa.
Thế là đủ hiểu rồi.
Hắn tự hỏi liệu Diệp Tri Hòa gặp phải chuyện này thì cậu ấy có tận tình khuyên nhủ hay không.
Trần Dương gọi hai người xuống văn phòng, đầu tiên nói một lúc về thành tích gần đây của hai người bọn họ, xong thì nhìn sang Lận Thâm, “Gần đây em không được chú tâm vào việc học cho lắm nhỉ”.
Trần Dương nói xong, thấy Lận Thâm tỏ vẻ hoang mang chưa ý thức được vấn đề ở đâu, bèn thở dài: “Thật ra thì thành tích cũng không bị tuột dốc, thôi em tự xem mà làm đi, thầy cũng không thể quản nhiều như vậy được”.
Khúc Sướng ở bên cạnh cười trộm, cô còn chưa kịp thu lại nụ cười đã bị Trần Dương chuyển hướng sang, “Em cũng đừng có cười bạn, vấn đề của em còn lớn hơn người ta đó… Lận Thâm em về lớp trước đi, chiều nay phải kiểm tra thể dục, em về nói mọi người chuẩn bị cho tốt, lần này tính điểm thật đó, ai cũng đừng hòng xin nghỉ”.
“Dạ”. Lận Thâm gật đầu rồi ra khỏi văn phòng.
Trần Dương nhìn về phía Khúc Sướng, “Dạo này thành tích của em thụt lùi rất nhiều, đề trắc nghiệm toàn sai những câu không đáng. Có thầy cô nói dạo này em hay thơ thẩn trong giờ, đúng không?”
Khúc Sướng tắt nụ cười, “Dạ không ạ, lúc nào em cũng tập trung nghe giảng mà”.
Trần Dương nói: “Thầy sẽ không nói nhiều, hoàn cảnh gia đình em em biết rồi đó, khá đặc biệt”.
Khúc Sướng nhịn không được nói: “Có gì đặc biệt đâu cơ chứ…”.
Trần Dương liếc mắt nhìn cô một cái, “Dù sao trong lớp có một đứa là em, một đứa là Diệp Tri Hoà, thầy ngày thường phải quan tâm hơn chút, em cũng đừng cảm thấy là thầy quá chú ý bọn em”.
Khúc Sướng sửng sốt, “Diệp Tri Hòa?”.
Trần Dương không muốn nói nhiều, “Em về lớp đi, chiều nay giúp Lận Thâm quản lý cái bầy khỉ con hộ thầy”.
Lận Thâm mới vừa bước vào lớp, Diệp Tri Hòa đã gọi: “Lận Thâm ơi!”.
“Hửm?”. Hắn quay về chỗ, nhưng không vội vàng ngồi xuống mà nhìn Diệp Tri Hòa.
“Thầy Trần có dữ lắm không?”.
“Cũng bình thường, nếu không tức giận thì không sao, cậu chọc gì thầy à?”.
“Nghiêm Gia Khang cũng nói vậy, nhưng tớ lại cảm thấy thầy khá là hiền”. Diệp Tri Hòa sắp xếp lại câu chữ, cuối cùng tổng kết, “Thầy tốt bụng lắm luôn”.
“… Cậu đi mà nói trực tiếp với thầy ấy, lỡ đâu thầy vui rồi quên luôn vụ cậu nói chuyện riêng trong giờ thì sao”.
“Tớ không có nói chuyện riêng mà”.
“Suốt tiết cậu cứ mắt đi mày lại với Nghiêm Gia Khang, vậy còn không tính là nói chuyện nữa à?”.
Diệp Tri Hòa nhớ lại rồi nói chắc: “Bọn tớ có nói chuyện riêng đâu mà”.
Lận Thâm tạm tin cậu, Diệp Tri Hòa lại nói: “Bộ lưng cậu có mắt hở? Sao cậu biết bọn tớ nói chuyện?”.
Lận Thâm lập tức nói: “Thấy chưa, đúng là có nói chuyện riêng kìa”.
Diệp Tri Hòa quyết định đánh trống lảng, hỏi: “Thầy Trần tìm cậu làm gì vậy?”.
Lận Thâm nghĩ đến lời Trần Dương nói với hắn, vẻ mặt đột nhiên trở nên kì quái, cuối cùng hắn vẫn không hiểu rõ Trần Dương muốn nói gì nữa.
Tâm trí hắn không đặt ở chỗ học tập, tất cả đều đặt ở chỗ Diệp Tri Hoà.
Đương nhiên là Lận Thâm sẽ không thừa nhận chuyện này, càng sẽ không nói cho Diệp Tri Hoà, chỉ nói: “Chiều nay phải kiểm tra thể dục”.
Diệp Tri Hòa trở nên căng thẳng ngay lập tức, “Chạy một ngàn mét á?”
“Đương nhiên”.
Diệp Tri Hòa ỉu xìu ngay tắp lự.
Lận Thâm không hài lòng, “Sao cậu lại ghét thể thao thế? Chạy nhiều lên cho tay chân đỡ gầy yếu”.
“Cậu đừng có công kích tớ nữa”. Diệp Tri Hòa thở dài, “Từ nhỏ tới giờ tớ có phải chạy bao giờ đâu”.
“Vì sao?”.
“Sức khỏe tớ yếu”.
Nghiêm Gia Khang từ căng tin về, nghe vậy liền chặn ngang một câu: “Cậu là em gái Đại Ngọc hả? Em Đại Ngọc mau đứng lên đi, anh Bảo muốn đi vào…”.
Cậu ta chưa dứt lời đã bị Lận Thâm liếc một cái, đành ngậm miệng.
Diệp Tri Hòa đứng dậy nhường chỗ cho Nghiêm Gia Khang, Lận Thâm tiện thể nắm lấy cổ tay cậu, bóp một cái rồi buông ra, “Gầy quá, một bàn tay đã cầm hết rồi”.
Diệp Tri Hòa cũng nắm lại tay Lận Thâm, nắm không hết, “Do tay của cậu lớn hơn chứ bộ, cậu thử so lại xem đúng không”.
Tay Diệp Tri Hòa cũng không phải là nhỏ, so với Lận Thâm thì nhỏ hơn một chút, cũng giống như chiều cao của cậu vậy, so với Lận Thâm thì thấp hơn một chút.
Bất kể cái gì cậu cũng thua Lận Thâm một chút, điểm chênh lệch này làm cậu nổi lên ý định muốn trêu đùa, thế là so thì cũng so xong rồi nhưng cậu lại không chịu buông tay của Lận Thâm ra.
Sau vài giây, Lận Thâm bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch nào”.
Nghiêm Gia Khang lấy túi bánh mì mình vừa ăn xong ra che mắt, hai cái người này không thể bớt lộ liễu hơn được à!
Diệp Tri Hòa cười hì hì buông tay ra, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy mà thì thầm: “Sao cậu dễ xấu hổ quá vậy?”.
Lận Thâm hạ giọng, “Còn không phải tại cậu hay sao?”.
Lận Thâm nghiến răng nghiến lợi mà nói, bây giờ hắn đã chấp nhận số phận của mình rồi, chỉ có thể để mặc khuôn mặt mình đỏ bừng lên.
Đôi mắt như hồ ly của Diệp Tri Hòa cong cong, “Tớ biết sai rồi mà”.
Cậu xin lỗi nhưng mà chẳng có vẻ gì là đang nhận lỗi cả, đã vậy còn một hai phải uốn cong âm cuối lên khi nói chuyện. Lận Thâm biết cậu đang giả bộ, chỉ bực sao không thể véo cổ cậu, bắt cậu phải xin tha, nhưng mà nghĩ đến cảnh đó thì thấy không được hay ho cho lắm, nên đành tạm thời buông tay.
Lúc này đây Diệp Tri Hòa còn không biết rằng mình vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn, còn định lôi kéo Lận Thâm nói chuyện tiếp.
Bài kiểm tra chạy một ngàn mét diễn ra vào buổi chiều, Diệp Tri Hoà bị phân vào nhóm đầu tiên.
Lận Thâm phụ trách tính thời gian, Diệp Tri Hòa chạy được đến vòng áp chót thì đột nhiên chậm lại.
Khi về tới điểm xuất phát, hắn nói: “Cố lên, chỉ còn một vòng nữa thôi”.
Khúc Sướng nghe được, cười hì hì: “Lớp trưởng của chúng ta ngọt ngào quá đi”.
Lận Thâm nhìn cô, “Hôm nay lớp 12-3 cũng có tiết thể dục đấy”.
Khúc Sướng ngừng miệng, “Ông định giúp tui hả? Sao tự dưng tốt vậy?”.
“Không muốn giúp, muốn cậu tự đi mà theo đuổi”.
Khúc Sướng ậm ừ vài lần, “Được rồi, để tui đi tìm chị ấy. Ở sân thể dục nhỏ bên kia đúng không? Tui nhớ mấy đứa hút thuốc hay tụ tập ở đó”.
Người chạy ở vị trí đầu tiên còn cách vạch đích tầm nửa vòng sân, Lận Thâm bèn đưa đồng hồ bấm giờ cho Khúc Sướng: “Tôi ở nhóm thứ ba, cậu bấm giờ đi”.
Khúc Sướng: “Hả… Không phải cậu đang đợi để nói chuyện với cậu ấy à?”.
“Không”. Lận Thâm phủ nhận, hắn quả thật không nghĩ tới việc đó. Diệp Tri Hòa chạy cũng không đến nỗi tệ, giờ còn đang chạy sau người ở vị trí thứ ba, cũng đâu cần hắn cổ vũ.
Lúc Diệp Tri Hòa chạy xong, tim cậu đập bùm bùm như đánh trống, cậu vốn dĩ không thường xuyên vận động, đột nhiên lại chạy một ngàn mét, cơ thể cậu không chịu được, bèn chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển.
Lúc nhóm thứ hai đang chuẩn bị, Lận Thâm đi qua chỗ cậu, nói: “Đừng ngồi xuống vội, đợi một chút sẽ dễ chịu hơn”.
Diệp Tri Hòa nửa híp mắt mà ngẩng đầu, trông đáng thương cực kì: “Bụi bay vào mắt tớ rồi”.
Lận Thâm lấy khăn giấy cho cậu lau, Diệp Tri Hòa mở mắt ra, Lận Thâm bèn đưa cậu, “Chỉ có một tờ thôi, tôi vừa xin của Khúc Sướng”.
Diệp Tri Hòa còn đang thở dốc, cầm lấy khăn giấy, mặt cậu ửng hồng cả một mảng lớn, tóc mái có hơi ẩm ướt.
“Sao cậu toát mồ hôi nhiều thế, đau họng à?”. Lận Thâm hỏi.
Diệp Tri Hòa lau cổ, “Họng tớ đau”.
“Tí nữa hãy uống nước, đợi một lúc đi”.
Diệp Tri Hòa kéo cổ áo xuống, định bụng để gió lùa cho mát mẻ một chút, nhưng mà Lận Thâm thấy vậy đã giữ cổ áo cậu lại, nói: “Bị cảm, đau bụng bây giờ”.
Hắn vẫn luôn dùng âm lượng không quá lớn mà cũng không quá nhỏ để nói chuyện với cậu, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại rất đỗi dịu dàng, tựa như làn gió tháng mười khẽ lướt qua, nhẹ nhàng xoa dịu, mơn man trái tim đang nóng lên từng hồi của cậu.
Diệp Tri Hòa chớp chớp mắt, “Không sao đâu…”.
Lận Thâm nhìn cậu chằm chằm: “Tôi bảo bị thì là bị”.
Bạn nhỏ bá đạo đã trở lại rồi.
Diệp Tri Hòa gật gật đầu, chờ Lận Thâm đi thì trộm ngửi chính mình.
Cậu vẫn chưa thể tưởng tượng được, sau này mình sẽ có mùi gì.
Nhưng mà hiện tại, mùi hương của cậu được trộn lẫn giữa hương bột giặt và sữa tắm, là mùi hoa oải hương và mùi quýt, còn cả chút mùi mồ hôi nữa.
… Chút mùi mồ hôi.
Diệp Tri Hòa bối rối, lại kéo cổ áo ra ngửi thử.
“Diệp Tri Hòa”. Lận Thâm gọi cậu từ cách đó không xa.
Diệp Tri Hòa ngẩng đầu.
“Không được cởi bớt quần áo đâu đấy”.
Đối mặt với mệnh lệnh chẳng hợp lí chút nào này, Diệp Tri Hòa chẳng thèm nghĩ gì đã đáp lại: “Ừa”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!