Doanh Doanh - Chương 25: Cái nào cũng được, đều tốt cả, cậu đều nguyện ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Doanh Doanh


Chương 25: Cái nào cũng được, đều tốt cả, cậu đều nguyện ý


Edit: Ryal

Lận Thâm như thể làm gì cũng xuất sắc, học tập cũng vậy, vận động cũng thế.

Nếu cố mà bới cho ra một điểm gì hắn làm không quá tốt, thì chỉ có lúc giả vờ mà thôi.

Diệp Tri Hòa chuyền chai nước của đứa bạn cùng bàn mình sang chỗ Lận Thâm: “Cậu chạy nhanh thật đấy”.

Lận Thâm lau sạch mồ hôi trên trán, thở dốc không gấp lắm, chẳng đến mức chật vật như Diệp Tri Hòa.

“Thứ bảy cha sẽ bắt tôi cùng chạy bộ buổi sáng”. Lận Thâm nói.

Diệp Tri Hòa: “Mỗi tuần?”.

Lận Thâm gật đầu: “Trong kì nghỉ thì là mỗi ngày”.

Diệp Tri Hòa tưởng tượng một chút, không khỏi thấy quá là khổ sở. “Cậu dậy nổi à?”.

“Không dậy nổi cũng phải dậy”.

Kì nghỉ của Diệp Tri Hòa được tạo thành từ bữa sáng lúc 10 giờ và bữa chiều lúc 5 giờ, không hề có khái niệm rời giường lúc 6 giờ.

Lúc Diệp Thư đi làm cũng sẽ không gọi cậu dậy, tan tầm cũng không báo cậu hay. Rõ ràng hai người ở chung trong một căn nhà, nhưng lại thường mấy ngày chẳng nói với nhau câu nào.

Hai người bước tới bên dàn song cửa cũ, ngồi xuống nơi râm mát, nghỉ tạm trong chốc lát. Diệp Tri Hòa lại đưa chai nước khoáng trong tay cho hắn.

“Đâu ra vậy?”. Lận Thâm hỏi, vừa nãy không có thời gian xuống căng tin.

“Nghiêm Gia Khang cho đấy”.

Lận Thâm: “Cho cậu mà”.

Diệp Tri Hòa không biết vụ này thì phải rối rắm gì, lúc bạn cùng bàn đưa nước cho cậu còn thân thiện nói: “Ông uống trước một ngụm đi, rồi chốc nữa Lận Thâm chạy xong hẵng tặng cậu ta”.

Diệp Tri Hòa biết tên nhóc mập này có ý đồ gì, cũng biết mình không nhận thì nhất định cậu ta sẽ không chịu thôi.

Sao cứ có người nguyện làm bà nguyệt vậy ta, rõ ràng việc này tốn công vô ích biết bao.

Những kẻ thích giật dây người khác thường cũng chính là những kẻ không tin vào tình yêu nhất, người khác yêu nhau sâu đậm rồi chia tay, cãi nhau thì lại rất tích cực xen vào.

“Cho hai đứa mình đấy”. Diệp Tri Hòa sửa lại.

Lận Thâm lắc đầu: “Tôi không khát”. Nói rồi lại nuốt nước miếng, hắng giọng.

Diệp Tri Hòa vặn nắp chai nước đưa cho Lận Thâm, bày vẻ săn sóc “tớ hiểu mà”: “Muốn uống thì cứ uống đi”.

Lận Thâm chẳng nhận mà cũng chẳng từ chối, chỉ đẩy chai nước qua phía Diệp Tri Hòa.

“Cậu uống đi”.

Diệp Tri Hòa tưởng ý hắn là cậu uống thì tôi mới uống, bèn nghe lời mà uống một ngụm, rồi lại đưa cho Lận Thâm.

Lận Thâm do dự một lát rồi vẫn nhận lấy, cầm trong tay nhưng không uống.

Diệp Tri Hòa không hề phòng bị bởi cậu không cảm nhận được pheromone của người khác, đại đa số người coi giới tính thứ hai là cực kì quan trọng, cậu thì không, trong quan niệm của cậu, giữa nam sinh với nhau không cần chú ý những điều cỏn con ấy.

Nhưng Lận Thâm thì khác, hắn không thể tự nhiên nhận lấy chai nước này rồi uống được.

Diệp Tri Hòa vẫn còn thấy nóng, dùng tay quạt quạt, miệng hơi hé, thở nặng nhọc hơn bình thường đôi chút, gương mặt ửng hồng.

Nhóm cuối cùng chạy tới, Khúc Sướng nhàm chán ngồi bấm giờ bên đường, xung quanh cứ hai ba người tụm vào một góc không biết đang bàn tán chuyện gì. Lát nữa còn phải bật xa, không biết sẽ sắp xếp ra sao, sau khi chạy phải kiểm tra thể lực tiếp nữa. Họ chỉ muốn ngồi một góc hóng mát.

“Sao cậu ra mồ hôi nhiều vậy?”. Lận Thâm uống một ngụm nước, dùng biểu cảm nhạt nhẽo nhìn sang Diệp Tri Hòa.

“Ừ thì… Bẩm sinh đã vậy rồi, chắc do di truyền từ ba tớ”. Diệp Tri Hòa đáp, lại cúi đầu tự ngửi mình.

Hoa oải hương và quýt…

Cậu bỗng nghiêng người qua, Lận Thâm không hề đề phòng, bàn tay cầm chai nước dừng giữa không trung, cảm nhận được rõ ràng hơi nóng trên người thiếu niên. Không khí oi bức, mồ hôi dính dớp, Diệp Tri Hòa như nhóc thú mà thò đầu qua ngửi ngửi, rồi bị Lận Thâm đẩy ra thật nhanh.

Lận Thâm hỏi: “Cậu làm gì thế?”.

Hô hấp dồn dập hơn, trong không khí có thứ gì đó dần trở nên nồng đậm. Hắn nhìn đôi mắt Diệp Tri Hòa, vẫn là ánh mắt trong sáng như làn nước ấy.

Hắn lại trầm giọng: “Cậu đang làm gì?”.

Diệp Tri Hòa nói: “Cậu có mùi giống tớ này”.

Lận Thâm căng thẳng, nắm lấy cổ tay Diệp Tri Hòa. Cậu ấy quá gầy, cứ thế để mình nắm chặt trong tay.

Đây chỉ là nói quá thôi, trong lớp có nhiều nam nữ sinh cũng rất gầy, còn gầy hơn Diệp Tri Hòa nhiều, nhưng Lận Thâm chẳng bao giờ nhìn đến, hắn chỉ để ý một người trước mắt.

Diệp Tri Hòa nói: “Cậu cũng toát mồ hôi rồi”.

Lận Thâm sửng sốt, nhanh chóng ý thức được Diệp Tri Hòa đang làm gì.

Hắn suýt thì quên cậu không cảm nhận được pheromone, thò cổ qua chỉ để ngửi mùi trên người hắn.

Sau khi nghĩ thông thì lại như trừng phạt mà siết chặt tay, Diệp Tri Hòa bị đau, theo bản năng muốn rụt về.

“Cậu đang giở trò lưu manh đấy à”. Lận Thâm nói.

Diệp Tri Hòa cứng người, chưa kịp nghĩ lời đã tuôn khỏi miệng: “Xin, xin lỗi”.

Lận Thâm chẳng có cách nào với nhóc hồ ly này cả, tức giận đến mức ngứa răng cũng chẳng thể cắn cậu một nhát cho bõ được, chỉ có thể dán sát bờ vai hai người lại gần nhau hơn.

Dù sao nhóc con này cũng có biết giữ khoảng cách là cái gì đâu.

Diệp Tri Hòa lại càng cứng đờ, nghiêm túc suy nghĩ lại về hành vi vừa rồi của mình, có lẽ đúng là giở trò lưu manh nhỉ.

“Tôi cứ tưởng…”. Giọng Lận Thâm quá nhỏ, Diệp Tri Hòa không nghe rõ, nghiêng đầu: “Gì cơ?”.

Lận Thâm ngẩng đầu dán sát vào tai Diệp Tri Hòa: “Tôi cứ tưởng cậu đang ngửi pheromone của tôi”.

Diệp Tri Hòa định phủ nhận, nhưng đúng là cậu đã tiến lại gần, khó mà không bị hiểu lầm thành có ý đồ gì khác.

“Tớ có ngửi được đâu…”. Cậu nhỏ giọng nói.

Lận Thâm mặc kệ. “Cậu cũng ngửi người khác như thế à?”.

“Không có”. Diệp Tri Hòa lập tức phủ nhận.

Lận Thâm liếm đôi môi khô nứt, vừa rồi chỉ mới uống một ngụm nước, cổ họng vẫn còn khát khô.

Chẳng ai nói câu gì, Diệp Tri Hòa biết mình sai bèn cúi đầu, mặt trời thì vẫn đang tàn nhẫn chói sáng, cậu duỗi một chân khỏi bóng râm, đón lấy ánh nắng.

Lận Thâm uống hết nửa chai nước, hỏi cậu: “Khát không?”.

Diệp Tri Hòa lắc đầu, lơ mơ nhận lấy chai nước, thân chai đã bị Lận Thâm bóp bẹp, hắn buông tay, khiến nó phồng lên một lần nữa.

Cậu nhớ đến lời Lận Thâm vừa nói, nếu mình thật sự ngửi được, thì pheromone của Lận Thâm sẽ có mùi gì nhỉ… Trước giờ Diệp Tri Hòa luôn chỉ sống trong thế giới của riêng mình, cũng không quá tò mò về chuyện của người xung quanh.

Nhưng giờ cậu chẳng ngăn nổi suy nghĩ này nữa.

Lận Thâm đứng lên: “Đi thôi, sắp phải bật xa rồi”.

Diệp Tri Hòa đứng lên theo: “Ừ, được”.

Cậu bỗng có hơi thiếu tự nhiên, bước theo sau Lận Thâm, bàn chân không nghe lời mà giẫm lên bóng hắn.

Lận Thâm không nhìn mình kìa.

Chắc giận rồi, hành động ban nãy có hơi xúc phạm thật. Diệp Tri Hòa bắt đầu hối hận, vừa hối hận vừa nắm chặt bình nước trong tay.

Diệp Tri Hòa được nghỉ ngơi đầy đủ nên đạt điểm tối đa lúc nhảy xa, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng như con diều trong gió, chỉ lo nhảy về phía trước, suýt thì té ngã.

Sang năm tiết thể dục sẽ dần bị giảm bớt, không cần bầu ủy viên thể dục nữa, bình thường là do lớp trưởng và lớp phó quản lý. Thầy thể dục đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Lận Thâm phụ trách ghi điểm.

Khúc Sướng hỏi: “Vừa nãy hai người đi đâu thế?”.

Lận Thâm chỉ trầm mặc ghi điểm, thầy nói gì hắn nhớ nấy.

Khúc Sướng nhắc nhở: “Ghi thế được rồi”.

Chiếc bút trong tay Lận Thâm dừng lại một chút.

“Đùa ông chơi thôi”.

Lận Thâm nhìn cô, sắc mặt không vui.

“Sao sưng sỉa với tui vậy?”. Khúc Sướng cười. “Sao nào? Trong nhà có biến à?”.

Lận Thâm chẳng thèm để ý đến cô, đợi giải tán xong bèn gọi: “Diệp Tri Hòa”.

Diệp Tri Hòa ngồi chỗ râm mát nghỉ ngơi một chốc cùng một nhóm bạn trong lớp, lúc đầu chỉ có mình cậu ở nơi này, cuối cùng càng lúc càng nhiều người.

Các bạn học mồm năm miệng mười hỏi: “Các cậu cãi nhau à?”, “Lớp trưởng giận rồi à?”, “Đừng cãi nhau chứ, nói chuyện đàng hoàng là được”.

Mỗi lần Diệp Tri Hòa định mở miệng là lại bị người khác chặn họng, cuối cùng nghe thấy Lận Thâm gọi mình, chỉ kịp buông một câu: “Không phải như mấy cậu nghĩ đâu, tôi với Lận Thâm không có gì hết!”.

Nhưng bộ dạng tích cực chạy tới của cậu thì chẳng giống không có gì hết chút nào.

“Nước đâu?”. Lận Thâm hỏi cậu.

Diệp Tri Hòa trả lời: “Uống hết rồi”.

Bốn phía tĩnh lặng.

Mấy giây sau, Lận Thâm nói như không có gì xảy ra: “Ừm”.

Diệp Tri Hòa dò hỏi: “Cậu vẫn giận à?”.

Lận Thâm giơ tay đẩy đẩy đầu cậu: “Tôi giận lúc nào?”.

Diệp Tri Hòa không cãi nhau với Lận Thâm nữa, nói thuận theo: “Sau này tớ sẽ chú ý thêm, nếu có gì không ổn thì cứ đẩy tớ ra là được”.

Lận Thâm rũ mắt nhìn cậu: “Cậu thực sự không biết à?”.

“Cũng không hẳn, chỉ là không kịp phản ứng thôi”.

Cậu như một người mất đi khứu giác, không có ai nhắc nhở thì chẳng biết chua hay ngọt.

“Lúc ở với Hướng Nguyên Khê cậu cũng như vậy?”.

Diệp Tri Hòa cẩn thận nghĩ lại, cậu chưa từng làm thế với Hướng Nguyên Khê. Cậu sẽ không túm tay bạn thuở nhỏ của mình, hay ghé sát vào tai người ta mà nói chuyện.

Nhưng cậu sợ mình lỡ miệng nói sai, bèn lựa lời: “Ừm… Thỉnh thoảng”.

Lận Thâm nhéo cổ áo cậu, gáy Diệp Tri Hòa bị ngón tay chọc chọc.

Đây mới là giở trò lưu manh này.

Tiếc là kẻ giở trò ra vẻ thản nhiên như đây là chuyện bình thường lắm, người bị giở trò cũng không hề để bụng.

Diệp Tri Hòa coi việc này như biểu hiện của sự nguôi giận, mừng rỡ níu tay Lận Thâm.

Lận Thâm rụt tay về, thấy biểu cảm mất mát của Diệp Tri Hòa thì lại chủ động nắm lấy cổ tay cậu.

Diệp Tri Hòa mơ hồ nghe hắn oán giận: “Quỷ dính người”.

Cậu rụt đầu, hơi xấu hổ.

Đến bây giờ cậu vẫn không thể không thừa nhận rằng, thái độ của mình với Lận Thâm, so ra không hề giống với Hướng Nguyên Khê, Diêu Vân Chu hay thậm chí là với nhóc mập cùng bàn.

Cậu dính lấy Lận Thâm, dù là mình coi hắn như nhóc con hay hắn coi mình là nhóc con, cái nào cũng được, đều tốt cả, cậu đều nguyện ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN