Độc Chiếm Tiểu Thư
Chương 8: Tâm Tư Khó Dò
Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, ngay cả đường lớn cũng vắng xe qua lại, hầu như chỉ có cỏ và cây, không có lấy một bóng người.
Mặt trời lúc hoàng hôn đỏ rực, ngay cả lá cây màu xanh rực rỡ cũng bị nhuộm đỏ, bóng cây kéo dài phủ đen ngôi mộ đôi. Nhưng bóng đen vẫn không thể che được nụ cười trêи hai bức ảnh trước mộ. Trêи ngôi mộ đôi có khắc tên đôi nam nữ: Hạ Quân Phàm và Lâm Tử Vân.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thường Hi đến thăm mộ cha mẹ kể từ khi cô âm thầm di chuyển mộ của hai người để cùng hợp táng họ ở đây. Đặt bó hoa dạ lan hương hồng lên ngôi mộ đôi, tầm mắt Hạ Thường Hi rơi vào nụ cười nhẹ của người phụ nữ trong ảnh. Người phụ nữ trong ảnh trông rất trẻ, trông còn chẳng đến 30 tuổi, mái tóc màu đen cắt ngắn, mắt phượng long lanh thu hút người nhìn, khuôn mặt tuy không xinh đẹp nhưng lại vô cùng phúc hậu, ấm áp. Đây là di ảnh duy nhất của mẹ mà Hạ Thượng Hi có. Trước đây ở Hoa Sơn vốn có rất nhiều nhưng kể từ vụ hỏa hoạn năm đó, mọi thứ cũng đã cháy đi hết.
“Ba mẹ, hôm nay là ngày Tiểu Hi tốt nghiệp, Tiểu Hi đến thăm hai người.” Giọng nói của Hạ Thường Hi nhẹ nhàng như dòng nước, mang theo cảm giác buồn kì lạ.
Hạ Thường Hi đặt tay lên mộ, cảm giác trước mắt mình ẩn hiện một tầng hơi sương trực trào.
“Ngày mai là sinh nhật Tiểu Hi, Tiểu Hi đã 18 tuổi rồi, sẽ không khiến người khác phải bận lòng nữa.”
Sở Lập Thành đứng phía sau cô, nhìn thấy sự cô đơn trước mắt cũng không đành lòng, anh tiến lên khom người bên cạnh Hạ Thường Hi, cánh tay dài choàng lên vai cô an ủi, sau đó nhìn di ảnh của Hạ Quân Phàm nói:
“Tiểu thư đừng quá đau thương, sống hạnh phúc là món quà ý nghĩa nhất mà tiểu thư có thể tặng cho ông chủ và phu nhân.”
Hạ Thường Hi không đáp lời. Cô nhìn bó hoa, màu hồng phấn tưởng như nhẹ nhàng nhưng đặt trêи ngôi mộ đôi xám xịt lại chói mắt kì lạ. Lúc ba cô còn sống thường xuyên đến đây đặt một bó dạ lan hương màu hồng, ba nói đây là loài hoa mẹ cô thích nhất, thế nên trêи mộ của mẹ luôn có hoa tươi, không bao giờ tìm thấy nổi một cành hoa héo.
Dạ lan hương – “anh yêu em nhưng cũng sẽ hủy diệt em”, đó chính là ý nghĩa của nó. Hạ Thường Hi luôn tự hỏi tại sao mẹ cô lại thích loài hoa của nỗi buồn này. Mẹ cô có thể yêu thích một loài hoa nào khác như hoa hồng hay hoa diên vĩ, nhưng mẹ lại thích dạ lan hương.
“Tiểu thư, chúng ta phải về thôi.” Sở Lập Thành kéo cô trở về với thực tại.
Hạ Thường Hi “ừm” một tiếng rồi đứng dậy, nhìn đôi vợ chồng trong ảnh một lần nữa rồi rời đi. Sở Lập Thành cúi đầu cung kính trước ngôi mộ đôi, sau đó theo sau Hạ Thường Hi.
Trở về đến thành phố thì đã 6 giờ chiều, xe không trở về biệt thự Hạ gia mà lại rẽ hướng ngược lại, dừng trước một văn phòng luật sư.
Hạ Thường Hi bước xuống xe vào bên trong, phía sau là Sở Lập Thành.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Hạ Thường Hi liền nở nụ cười công nghiệp, dùng giọng nói dễ nghe nói với hai người: “Hạ tiểu thư, Sở tiên sinh, luật sư Sở đang đợi hai người. Xin mời.” Sau đó làm một động tác mời.
Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đi theo nhân viên lễ tân vào phòng tiếp khách, sau đó cô nhân viên kia liền rời đi, chẳng mấy phút sau thì lại có người bước vào.
Sở Mạc Tự là luật sư riêng của Hạ Quân Phàm, sau khi Hạ Quân Phàm mất Hạ Hầu Quân có ý mời ông trở thành luật sư của Innal nhưng ông đã từ chối, sau đó xin vào làm ở một văn phòng luật sư không lớn nhưng cũng có chút tăm tiếng. Mọi giấy tờ luật pháp của Hạ Quân Phàm ông vẫn giữ lại theo lời của Hạ Thường Hi, sau đó cũng đồng ý ở bên cạnh làm luật sư riêng hỗ trợ cô.
Vào phòng tiếp khách, ông điềm tĩnh bước đến chỗ hai người, ngồi xuống ghế sofa trước Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành.
“Ba.” Sở Lập Thành gọi một tiếng.
Sở Mạc Tự gật đầu, đặt tập tài liệu lên bàn.
“Bác Sở, con đến vì di chúc.” Hạ Thường Hi giọng không to không nhỏ.
Vẻ mặt Sở Mạc Tự nghe vậy có chút thâm trầm, nếp nhăn trêи trán cơ hồ đều hiện ra. Ông đưa tay nâng gọng kính, chậm rãi nói:
“Theo như di chúc của Hạ tiên sinh, thì ngày mai mới là ngày con được tiếp nhận tài sản trong di chúc.”
“Con biết chuyện đó, nhưng đây không phải là chuyện con muốn nói. Ý con là phần còn lại của di chúc, nhà ngoại của con đã tới gặp bác chứ?”
Sở Mạc Tự lắc đầu. “Ta và Tiểu Thành đều đã liên lạc rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ ai là thân quyến của mẹ con cả.”
Hạ Thường Hi khẽ chau mày suy nghĩ. “Bác đã tìm họ ở nước ngoài chưa?”
“Vẫn chưa. Chúng ta không có đủ nhân lực.” Sở Lập Thành không nhanh không chậm nói. “Phải có thông tin của phu nhân, mới tìm được người thân của bà ấy.”
“Thông tin của mẹ?”
Sở Mạc Tự gật đầu, ông đan hai tay vào nhau: “Lúc trước vì để bảo vệ phu nhân và tiểu thư, thế nên mọi giấy tờ thông tin liên quan đến hai người đều chỉ có một bản, đều ở chỗ Hạ tiên sinh. Nhưng sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, mọi thứ cũng biến mất theo.”
“Nói vậy, chúng ta không có cách nào liên lạc với người thân bên ngoại của con?”
“Không phải không có cách.” Sở Lập Thành lên tiếng, mọi sự chú ý liền dồn về phía anh. “Ông chủ có một vệ sĩ, anh ta không bao giờ xuất hiện, là thuộc hạ thân tín nhất của ông chủ. Sau khi Hoa Sơn bị thiêu rụi, két sắt của ông chủ biến mất, tôi nghĩ mọi giấy tờ quan trọng trong đó đều đã được anh ta mang đi.”
Sở Mạc Tự chăm chú nhìn con trai, giọng nói cũng tươi hẳn. “Con tìm được cậu ta chứ?”
Vẻ mặt Sở Lập Thành không thay đổi, bình tĩnh kì lạ, anh nhìn Sở Mạc Tự, sau đó nhìn Hạ thường Hi, ánh mắt cô chỉ có anh, giống như anh là mọi hy vọng của cô.
“Có thể, nhưng sẽ rất lâu.” Sở Lập Thành dừng một chút, sau đó lại tiếp tục. “Nghe nói anh ta là người thường chọn hoa cho ông chủ và phu nhân khi còn sống, nhưng tiệm hoa đó đã di chuyển đến nơi khác rất lâu rồi, thế nên việc tìm kiếm có chút khó khăn.”
Mọi thứ trở nên rắc rối. Vốn dĩ chỉ muốn thực hiện phần còn lại của di chúc, lại hóa thành tìm kiếm một cửa hàng bán hoa. Rắc rối xen rắc rối, Hạ Thường Hi không nhịn được ôm mặt cúi đầu.
“Con yên tâm.” Sở Thụy nhẹ giọng nói. “Chúng ta sẽ giải quyết được sớm thôi, phần di chúc còn lại nhất định sẽ thực hiện được mà.”
“Đúng vậy, tiểu thư.” Sở Lập Thành khẽ ôm cô, mọi hành động đều diễn ra ngay trước mắt Sở Mạc Tự.
Ông có chút suy tư nhìn vòng tay của Sở Lập Thành, sau đó lại nhìn sắc mặt của con trai.
Hạ Thường Hi cố gắng thả lỏng tâm tình, ngẩng đầu nhìn Sở Mạc Tự.
“Bác Sở, hy vọng bác có thể giúp con.”
Trước ánh mắt chân thành của Hạ Thường Hi, Sở Mạc Tự dịu dàng nở một nụ cười, giống như đang cười với đứa con gái của chính mình.
“Bác hứa sẽ luôn giúp đỡ con, dù là bất cứ việc gì đi nữa.” Ông đưa tay xem đồng hồ, sau đó tiếp tục nói. “Hai đứa về đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta hẵng nói.”
“Vâng.” Hạ Thường Hi khẽ nói, sau đó đứng dậy cúi đầu chào Sở Mạc Tự. “Chào bác ạ.”
Sở Lập Thành định theo sau Hạ Thường Hi ra ngoài, thì Sở Mạc Tự đã gọi một tiếng: “Lập Thành”.
Anh không quay đầu lại, chỉ đứng quay lưng lại với Sở Mạc Tự, cũng không nói gì.
“Con thích Tiểu Hi.” Ông vô cùng kiên định nói, là một câu nói khẳng định chứ không phải một câu hỏi.
Không khí lúc này có chút căng thẳng, hai bên im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim giây đồng hồ đang chạy.
“Phải không?” Sở Mạc Tự thêm một câu hỏi.
Bóng lưng Sở Lập Thành thẳng tắp, cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi ông một câu: “Sao ba lại hỏi thế?”
“Con đang đi quá xa giới hạn của một quản gia rồi đấy.”
“Con không làm làm gì cả.”
“Một quản gia sẽ không bao giờ đụng chạm tay chân với tiểu thư của mình.”
“Cô ấy không có ý kiến gì về chuyện này. Hơn nữa…” Sở Lập Thành kéo dài giọng, đồng thời quay đầu lại nhìn Sở Mạc Tự, ánh mắt đầy lửa lạnh cùng tính chiếm hữu không giống vẻ ôn hòa thường ngày. “Con sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời, sẽ không như ba, ba yên tâm.”
Nói xong, anh quay người bước đi, khi vừa đặt chân đến cửa thì phía sau lại vang lên tiếng nói:
“Tiểu Hi không còn là một đứa trẻ nữa, nó đã 18 tuổi rồi. Đã đến lúc con bé làm những gì nó muốn mà không cần con, đừng tiếp tục xem nó là tiểu thư bé nhỏ ngày nào của con nữa.”
Sở Lập Thành im lặng, tiếp tục bước chân rời khỏi phòng tiếp khách.
***
Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành không trở về biệt thự Hạ gia, mà tiếp tục lái xe đến căn hộ chung cư Phượng Hoàng Đỏ*.
(*) Chung cư Phượng Hoàng Đỏ: nguyên mẫu là Khách sạn & Căn hộ Thiên Tân Yujiapu, các bạn có thể tìm xem hình ảnh để dễ hình dung câu chuyện (Mây có chỉnh sửa một số chi tiết để phù hợp với ý tưởng của Mây).
Phượng Hoàng Đỏ là chung cư căn hộ lớn nhất nhì ở Thiên Tân, gồm gần 300 phòng với các dịch vụ hạng sang bậc nhất gồm phòng xông hơi, hồ bơi, dịch vụ chăm sóc thư giãn, phòng gym tập luyện thể hình,… Tọa lạc tại vị trí cách trung tâm không xa, có thể nhìn bao quát khung cảnh Thiên Tân, đặc biệt là vòng xoay Thiên Tân mà Hạ Thường Hi từng thích. Mức độ xa hoa này được chi trả bằng hơn 900 tệ một đêm cho một căn phòng bình thường ở đây.
Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đi thang máy đến tầng cao nhất dành cho các phòng tổng thống. Đây là lần đầu tiên cô đến đây. Là căn hộ mà Hạ Quân Phàm đã giao cho Sở Lập Thành đề phòng chuyện không may xảy ra với con gái ông.
Hạ Thường Hi quét thẻ từ, một tiếng “cạch” vang lên, cô nắm tay cầm mở cửa. Sở Lập Thành vào trước mở đèn. Căn phòng tối đen trong nháy mắt liền có ánh sáng.
Phòng khách thiết kế hiện đại theo kiểu tối giản, tông màu chủ yếu là màu đen, trắng và xám. Sofa màu xám và thảm lông màu đen, còn có kệ sách có các tác giả mà cô yêu thích, bên cạnh là cửa sổ sát đất, nhìn ra được toàn cảnh Thiên Tân về đêm, nhìn thấy cả vòng quay Thiên Tân mà cô từng muốn đến. Không gian phòng khách không có quá nhiều nội thất nên tạo cảm giác thêm rộng rãi.
Hạ Thường Hi tiếp tục bước vào phòng bếp. Phòng bếp cũng rộng và có tông màu tối giản như phòng khách, gian bếp hiện đại có cả lò vi sóng và lò nướng, bên cạnh là tủ lạnh hai cánh cao hơn cả Hạ Thường Hi. Chính giữa là bàn ăn màu xám trắng dành cho 6 người. Hạ Thường Hi mở tủ lạnh, bên trong đầy ắp nguyên liệu tươi và nhiều loại nước uống khác nhau. Quả nhiên vẫn là Sở Lập Thành chu đáo nhất.
Sau phòng bếp là phòng tắm, Hạ Thường Hi có thói quen ngâm mình trong bồn tắm và tắm đứng, vậy nên phòng tắm đều được trang trí đầy đủ bồn tắm và buồng tắm đứng. Hạ Thường Hi tùy tiện mở một ngăn tủ, mọi vật dụng vệ sinh cá nhân cần thiết đều có, kể cả… băng vệ sinh.
Cô quay đầu nhìn Sở Lập Thành, anh không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cuối cùng là phòng ngủ, trong đó có cả phòng thay đồ riêng. Giường king size rộng lớn màu xám tro, thảm lông mềm mại màu đen, cửa sổ sát đất to lớn nhìn ra cảnh đêm Thiên Tân,… Tất cả đều giống như cô đã tưởng tượng, thậm chỉ còn tuyệt vời hơn thế. Sở Lập Thành hiểu cô nhiều như thế nào mà lại tự mình trang trí được căn hộ này? Hơn nữa, làm thế nào anh lại chuẩn bị đầy đủ vật dụng như vậy trong vòng một tháng?
“Anh Tiểu Thành…” Hạ Thường Hi nhìn anh, không biết phải mở lời như thế nào.
“Tiểu thư.” Sở Lập Thành dịu dàng nhìn cô. “Tôi đã 28 tuổi rồi, không lẽ tiểu thư cứ gọi tôi như thế mãi sao?”
Hạ Thường Hi có chút bất ngờ khi nghe Sở Lập Thành nói thế. Cô chợt nhận ra, hiện tại trước mắt cô không phải anh Tiểu Thành, mà là Sở Lập Thành – quản gia riêng của cô. Là người đàn ông thực thụ, không phải người anh trai cao lớn như lúc trước.
“Lập Thành.”
“Tiểu thư, một tiếng thôi. Gọi tên tôi.”
“Thành.”
Sở Lập Thành mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Thường Hi. Giọng cô giống như dòng suối, êm tai đến mức quyến rũ người khác.
“Gọi như thế, có phải quá thân mật không?” Ánh mắt và giọng điệu của cô như một đứa trẻ, làm Sở Lập Thành cảm thấy bản thân có chút tội lỗi.
“Không đâu.” Anh khẽ cười.
Sở Lập Thành biết, tiểu thư của anh rất ít khi giao tiếp với người khác, cũng không hứng thú với loại chuyện nam nữ, nên đối với những thứ quá thân mật cô lại có chút ngây ngô.
Hạ Thường Hi không nhìn anh nữa, xoay người tiến tới cửa sổ sát đất, nhìn về phía cảnh đêm trước mắt. Trong ánh đèn nhiều màu của buổi tối ở Thiên Tân, vòng xoay Thiên Tân giống như trái banh khổng lồ đứng sừng sững, trông thật bắt mắt.
“Tôi đã từng ước muốn đến đó cùng ba mẹ.” Cô đưa tay ôm người, cảm nhận khí lạnh ban đêm thấm vào da thịt. “Khi đó ở nhà trẻ các bạn đều kể rằng đứng trêи đó sẽ nhìn được toàn bộ Thiên Tân, được chụp ảnh kỉ niệm với ba mẹ. Thứ đơn giản như vậy, tôi lại không có được.”
Sở Lập Thành đứng phía sau nhìn bóng lưng cô đơn của Hạ Thường Hi, trầm mặc.
“Hiện tại chỉ có tôi, và anh.” Hạ Thường Hi vẫn giữ nguyên tầm mắt. “Đừng rời khỏi tôi.”
Là một lời thình cầu, hay một mệnh lệnh? Bản thân Hạ Thường Hi cũng không biết, cô chỉ cảm thấy bản thân rất cần Sở Lập Thành ngay lúc này, ngay lúc mà trong đầu cô đang hình thành một con đường.
Một con đường có thể dẫn cô đến hạnh phúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!