Độc Chiếm Tiểu Thư
Chương 9: Người Thân Quen
Lúc Sở Lập Thành dừng xe trong khuôn viên biện thự Hạ gia đã là 10 giờ tối, Hạ Thường Hi xuống xe vào trong trước trong khi Sở Lập thành đi đỗ xe.
Bên trong tối om, bởi vì Hạ gia có thói quen sinh hoạt không quá 9 giờ tối, vậy nên cả tầng trệt rộng lớn đến một người làm cũng không có.
Tuy nhiên đèn ở phòng bếp lại sáng. Giờ này thì có ai còn thức chứ?
Hạ Thường Hi vào phòng bếp, bắt gặp thân ảnh cao to đang loay hoay trước nồi sốt carbonara* đang sôi.
(*) Sốt carbonara: một loại sốt phô mai kem làm từ phô mai tươi và trứng dùng với spaghetti.
Cô khẽ ho một tiếng, người thanh niên kia liền giật mình quay đầu lại. Khi nhìn thấy Hạ Thường Hi đôi mắt anh ta liền sáng rực.
“Tiểu Hi?”
Hạ Thường Hi nghi hoặc nhìn người con trai trước mắt. Áo phông trắng và quần bò đơn giản cùng với… tạp dề màu hồng phấn cũng không che giấu được vẻ đẹp trai của anh ta. Anh ta đeo mắt kính, ẩn hiện một hình xăm hình trái tim lửa màu đỏ dưới mắt trái. Càng nhìn cô lại càng thấy người này trông rất quen, nhưng vẫn không nhìn ra được anh ta là ai.
“Không nhận ra anh sao?” Nhìn nét mặt đầy nghi hoặc của Hạ Thường Hi, Hạ Thiên Vũ không nhịn được cười phì.
Hạ Thường Hi lắc đầu.
“Con bé này!” Hạ Thiên Vũ “bất lực” nói. “Anh Thiên Vũ, nhớ không?”
Nghe thấy cái tên thân thuộc, Hạ Thường Hi không khỏi bất ngờ. Người trước mắt cô, là Hạ Thiên Vũ sao?
“Thế nào?” Hạ Thiên Vũ tiếp tục cười. “Đẹp trai quá nên không nhận ra hả?”
Đối với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trước mắt, Hạ Thường Hi nhất thời còn chưa thích ứng được. Cậu bé đáng yêu năm đó với người con trai có hình xăm trêи mặt này là một sao?
Thấy cô cứ nhìn mãi khuôn mặt mình, Hạ Thiên Vũ mới đưa tay sờ lên mặt. “Mặt anh có dính gì sao?” Sờ đến vùng gò má, anh mới nhận ra trêи mặt mình có gì. “À… Cái này sao? Anh xăm cùng lũ bạn ở Mỹ ấy mà.”
“Anh về nước lúc nào thế?” Hạ Thường Hi hỏi câu hỏi đầu tiên kể từ lúc gặp lại Hạ Thiên Vũ.
“Lúc chiều nay, nhưng mà sao em lại không ở nhà?”
“Em có chút chuyện.”
“Thế à.” Hạ Thiên Vũ dừng một lát, sau đó lại nói. “Lâu rồi không gặp, quả nhiên đã xinh đẹp hơn rồi.”
Hạ Thiên Vũ tiến tới gần Hạ Thường Hi, đưa tay xoa đầu cô, động tác vô cùng ôn nhu cùng cưng chiều.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Hạ Thường Hi theo bản năng xoay đầu lại, theo đó né tránh luôn bàn tay đang đặt trêи đỉnh đầu.
Một cái bóng vụt qua hai người, lao đến khu vực bếp nhanh chóng tắt lửa đi. Hóa ra nồi sốt carbonara đã sôi đến mức gần như trào ra ngoài rồi. Sở Lập Thành quay đầu nhìn hai con người còn đang ngơ ngác:
“Sốt carbonara không được để sôi quá lâu, thiếu gia ở nước ngoài lâu như vậy phải biết chứ?”
“Thôi nào.” Hạ Thiên Vũ cười tươi, đến bên cạnh Sở Lập Thành khoác vai anh. “Đã mấy năm không gặp rồi, cũng không cần phải nghiêm khắc với tôi như thế chứ hả?”
Trái ngược với Hạ Thiên Vũ, Sở Lập Thành ho khẽ, cố gắng để bản thân phải thật nghiêm chỉnh.
“Cũng muộn rồi, tiểu thư và thiếu gia nên trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi gì chứ? Nếu là bình thường thì đáng lẽ chúng ta phải ra ngoài chơi cho thật đã mới đúng!” Hạ Thiên Vũ nói, sau đó quay sang Hạ Thường Hi. “Tiểu Hi sẽ đi với anh chứ?”
“Em…” Hạ Thường Hi phân vân, không biết phải từ chối thế nào. Bởi bản thân cô không muốn tiếp tục dính líu đến Hạ gia quá nhiều.
“Tiểu thư hôm nay có nhiều việc cần giải quyết nên cần nghỉ ngơi. Mong thiếu gia thông cảm.” Sở Lập Thành chen vào, giải vây giúp Hạ Thường Hi.
Vẻ mặt Hạ Thiên Vũ có chút đanh lại, sau đó lại trở nên đầy tiếc nuối, giọng nói ngọt ngào nói với Hạ Thường Hi:
“Vậy thì đúng là nên nghỉ ngơi sớm rồi. Để anh đưa em về phòng.”
“Nhưng mà…”
“Sở quản gia kính mến giúp tôi dọn dẹp chỗ này nhé.” Hạ Thiên Vũ hoàn toàn không để Sở Lập Thành lên tiếng, nhanh chóng cởi tạp dề vắt lên vai Sở Lập Thành sau đó đến bên Hạ Thường Hi kéo cô rời đi.
Còn một mình trong phòng bếp, Sở Lập Thành còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, lại nhìn đến cái tạp dề màu hồng phấn của Hạ Thiên Vũ đưa cho mình. Miệng không kiềm được nói hai chữ: “Ấu trĩ.”
***
Hạ Thiên Vũ theo Hạ Thường Hi trở về phòng của cô. Đứng ở cửa phòng của cô nhìn một lượt căn phòng nhỏ, Hạ Thiên Vũ không khỏi cảm thán:
“Rốt cuộc thì mẹ anh nghĩ gì mà lại bảo em dọn sang một căn phòng nhỏ như cái lỗ mũi như thế này mà ở thế?”
“Em không biết.” Hạ Thường Hi trả lời thật lòng.
Cô rót một ly nước đưa cho Hạ Thiên Vũ, anh nhận lấy, tầm mắt lại rơi vào mấy chiếc vali trước tủ quần áo.
“Em định dọn đi đâu à?”
Hạ Thường Hi nhìn theo hướng mắt của Hạ Thiên Vũ, hiểu ý anh muốn nói gì, chỉ khẽ “dạ” một tiếng.
Câu trả lời của Hạ Thường Hi làm anh trầm mặc, Hạ Thường Hi cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ly nước trong tay anh, mặt nước hơi động là bằng chứng cho thấy tay anh đang run.
“Sao lại chuyển đi?” Hạ Thiên Vũ phá tan không khí im lặng.
“Dù sao em cũng là đứa được nhặt về, cũng không nên làm phiền Hạ gia quá lâu.”
Giọng Hạ Thường Hi khe khẽ nhưng lại chạm đến trái tim Hạ Thiên Vũ. Anh cảm nhận được trong lòng mình không muốn cô rời khỏi Hạ gia, có lẽ là vì đã rất lâu rồi không được gặp Hạ Thường Hi chăng? Có lẽ là như vậy, bởi vì trước đây khi không có ai anh sẽ sang phòng cô chơi, thế nên bây giờ trở về gặp cô được một lúc lại biết cô sẽ dọn đi nên anh mới có cảm giác như vậy.
“Em mang trong người dòng máu của Hạ gia, sao lại nói như vậy được?”
Hạ Thường Hi nhìn anh mỉm cười. “Chỉ là sống ở một nơi khác thôi mà.”
Nụ cười của Hạ Thường Hi làm Hạ Thiên Vũ như muốn gục ngã, gương mặt khả ái nữa hoàn toàn hạ đo ván anh. Tuy bên ngoài trông anh vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong đã sớm đổ gục rồi.
Hạ Thiên Vũ uống một ngụm nước, tiếp tục nói:
“Vậy em sẽ ở đâu?”
“Phượng Hoàng Đỏ.” Hạ Thường Hi không giấu giếm. “Lúc trước ba em có mua một căn hộ ở đó.”
“Vậy…” Hạ Thiên Vũ ngập ngừng. “… nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân đấy.”
Hạ Thường Hi vốn không có thói quen biểu lộ cảm xúc, vậy nên trước mặt Hạ Thiên Vũ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, có lẽ anh là một trong số rất ít người mà cô có thể tự nhiên cười khi nói chuyện.
Trò chuyện thêm vài câu, Hạ Thiên Vũ cũng rời khỏi phòng, không quên chúc Hạ Thường Hi ngủ ngon, nhưng Hạ Thường Hi làm gì có thể yên giấc như vậy? Cô tiếp tục thu dọn đồ đạc vào vali, sau đó lại suy nghĩ một hồi những kế hoạch trong đầu, cho đến khi thϊế͙p͙ đi mất.
Sáng hôm sau, người đánh thức cô dậy như thường lệ vẫn là Sở Lập Thành.
Hạ Thường Hi không ăn sáng, sau khi chỉnh tề trang phục liền đến gõ cửa thư phòng của Hạ Hầu Quân.
Lúc cô bước vào, Hạ Hầu Quân còn đang chăm chú đọc báo cáo, không nhìn người vừa gõ cửa mà nói: “Có việc gì?”
“Ông nội.”
Nghe được giọng Hạ Thường Hi, Hạ Hầu Quân mới rời khỏi tập báo cáo, ngẩng đầu nhìn cô, cười:
“Là Tiểu Hi à, con có chuyện gì sao?”
Hạ Thường Hi mặt tuy không lạnh lùng nhưng lại vô cảm, chỉ khẽ bặm môi rồi nói:
“Chuyện là… Con muốn dọn ra ngoài.”
Đôi lông mày Hạ Hầu Quân khẽ chau lại, giọng ông có chút bất mãn: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Dạ không có.” Hạ Thường Hi ngừng một lúc. “Chỉ là con muốn ra ngoài sống tự lập, nơi đó khá gần trường đại học mà con đăng kí.”
Hạ Hầu Quân tựa lưng vào lưng ghế, đây là dấu hiệu cho thấy cảm xúc của ông bắt đầu gợn sóng.
“Trước đây ngoài ba con ra, chưa từng có ai được phép sống tách biệt khỏi Hạ gia.”
“Con biết.” Hạ Thường Hi vẫn bình tĩnh. “Nhưng con cảm thấy bản thân không thích hợp ở đây.”
Vẻ mặt Hạ Hầu Quân có chút suy tư, ông đan hai tay để trước bụng. Một hồi sau mới nói tiếp: “Con chắc chắn bản thân sẽ vui vẻ hơn nếu sống ở ngoài?”
Hạ Thường Hi gật đầu, “vâng” một tiếng.
“Ta sẽ cho phép, nếu con đồng ý một điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Mỗi dịp lễ Tết, ngày giỗ hay bất cứ lúc nào ta gọi, con đều phải trở về Hạ gia. Còn nữa, mọi chi phí học tập của con phải do ta lo liệu, còn lại con có thể tự chi trả.”
“Dạ được.” Hạ Thường Hi không do dự liền đồng ý.
Hạ Hầu Quân tuy có chút không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì con có thể đi.”
Hạ Thường Hi cúi đầu chào, sau đó quay lưng, phía sau lại đột nhiên lên tiếng: “Sở Lập Thành sẽ đi cùng con, đúng chứ?”
“Vâng.” Hạ Thường Hi lễ phép quay đầu lại.
“Vậy ta sẽ nói người trả tiền lương gấp đôi cho nó, dù sao có nó ở bên cạnh con ta cũng yên tâm.”
Hạ Thường Hi suy nghĩ điều gì đó, sau cùng lại nói: “Cảm ơn ông nội.” Sau đó rời đi khỏi thư phòng.
Đi không được vài bước thì lại gặp phải Hạ Thiên Hoa, không biết là “bình thủy tương phùng”**, hay lại là cô ta đang trực chờ sẵn.
(**) Bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau, ý gặp gỡ một cách tình cờ.
Vốn dĩ Hạ Thường Hi muốn tránh mặt cô ta, dù sao gặp nhau cũng chẳng nói được vài câu tốt đẹp. Nhưng đúng là ta không tìm người thì người tự đến tìm ta. Hạ Thiên Hoa bước đến chặn đường đi, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười không mấy tốt đẹp.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Hạ Thường Hi không nhìn cô ta, chỉ hướng về phía khác mà nói: “Cảm ơn Hạ tiểu thư đã quan tâm, xin phép không làm phiền Hạ tiểu thư nữa.”
Cô vừa muốn bước đi liền bị cánh tay Hạ Thiên Hoa ngăn cản.
“Hóa ra cướp người yêu của em họ còn chưa đủ, đại tiểu thư đây còn muốn dụ dỗ luôn cả anh họ của mình?”
Giọng nói Hạ Thiên Hoa không biết có bao nhiêu là chanh chua, nhưng lại thành công thu hút ánh mắt Hạ Thường Hi. Cô nhìn Hạ Thiên Hoa, khuôn mặt vẫn một vẻ lạnh lùng.
“Đêm hôm tĩnh mịch, hai người nam nữ ở chung với nhau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe như thế nào vẫn vô cùng mờ ám. Đúng không?”
Khuôn mặt Hạ Thiên Hoa vô cùng đắc ý, mà Hạ Thường Hi đương nhiên sẽ không để vẻ mặt này của cô ta làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
“Đúng là có chút mờ ám, đã làm phiền đến Hạ tiểu thư rồi.” Hạ Thường Hi dịu giọng. “Nhưng mà chẳng phải là anh Thiên Vũ tự tìm đến phòng tôi hay sao? Đã có một cô em gái xinh đẹp như vậy, lại phải đến phòng của một người em họ để trò chuyện, chắc anh Thiên Vũ cũng có nhiều điều khó nói.”
Bị chọc đến chỗ nhạy cảm, Hạ Thiên Hoa tức giận trừng mắt một cái. Đúng là trước đây trong mắt anh trai cô ta luôn là nhất, nhưng kể từ lúc Hạ Thường Hi này dọn đến, anh trai càng lúc càng xa cách cô, không còn cưng chiều cô ta như lúc trước nữa.
“Vậy thì đã sao chứ?” Hạ Thiên Hoa tức giận nói. “Dù sao cũng là tôi có một người anh trai tài giỏi, có cả ba mẹ là người có địa vị trong xã hội. Còn cô có gì? Chẳng có gì ngoài hai ngôi mộ đang phủ rêu xanh!”
Cô ta nói xong liền đạp giày cao gót lướt qua vai Hạ Thường Hi rời đi.
Hai tay Hạ Thường Hi siết chặt, khuôn mặt cô đanh lại kiềm chế không chạy theo Hạ Thiên Hoa giáng cho cô ta một cú tát. Hai mắt cô tràn ngập thù hận, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Lúc Hạ Thường Hi trở về phòng, điện thoại “ting” một tiếng, tin nhắn tới hiện trêи màn hình.
Ngàn vạn lần Hạ Thường Hi cũng không nghĩ sẽ nhận được tin nhắn của Lục Minh Viễn. Dù trao đổi số điện thoại nhưng anh chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô và cả cô cũng thế.
Đáng lẽ Hạ Thường Hi phải đi cùng Sở Lập Thành đến văn phòng của Sở Thụy làm thủ tục nhận tài sản, nhưng vì Lục Minh Viễn đột nhiên hẹn gặp, Hạ Thường Hi liền tự mình đón taxi đến gặp anh.
Chưa bao giờ Hạ Thường Hi cảm thấy hồi hộp đến thế này, mọi điềm tĩnh thường ngày đều biến mất hết, mọi cố gắng kiềm chế cảm xúc bao nhiêu năm cũng tan đi mất, Hạ Thường Hi trong mắt chỉ toàn mong chờ, tài xế taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu cũng không kiềm được hỏi:
“Hôm nay cô có chuyện gì vui sao?”
Hạ Thường Hi không để ý đến ông ta, đến khi trả tiền còn không lấy tiền thừa, cứ thế đi thẳng vào tiệm café mà Lục Minh Viễn hẹn.
7 giờ sáng, tiệm café chỉ có vài người khách, Hạ Thường Hi gọi bừa một loại café, sau đó chọn một chỗ có thể đón ánh nắng đẹp nhất mà ngồi xuống.
Nghĩ đến nụ cười như hoa như nắng của Lệ Minh Viễn, Hạ Thường Hi không tự chủ được mà hơi cong khóe miệng.
Đột nhiên phía sau gáy truyền đến một trận đau đớn, trước mắt Hạ Thường Hi liền tối sầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!