Độc dược cấm tình - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Độc dược cấm tình


Chương 34


Tại HongKong , một cô gái với bộ váy trắng tinh, mái tóc dài rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại mang một nét buồn khó mà nói lên được. Mộc Quỳnh tựa người vào tường, khẽ nhìn cảnh ngoài xung quanh. Ánh mắt cô mang đậm chất ưu tư, sâu lắng, như một bức tranh mùa thu nhẹ nhưng đầy sự cô độc. Mộc Quỳnh vươn tay chạm nhẹ lên cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài đã lâu cô không nhìn thấy được, người bạn thân của cô Lạc Diệp Linh sau khi qua đêm với Hắc Long thì không rõ tung tích, liệu cô ấy có giống Mộc Quỳnh cô không? Bị nhốt trong một căn phòng tráng lệ nguy nga nhưng …Nó lại chính là cái lồng chặt đứt đi đôi cánh tự do của cô. Hắc Long, một cái tên trong giới hắc đạo khiến ai cũng phải kính sợ. Hắn lãnh khốc, trên tay đã nhuốm đầy máu tươi, từ trẻ nhỏ cho đến người già , không một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Vậy Linh Nhi của cô thì sao? Cô ấy đã chịu khổ trong cái gia đình tồi tàn rách nát kia, nay lại rơi vào tay Hắc Long liệu cô ấy có còn sống sót chăng? Có bị hành hạ đánh đập không? Hay là được hắn ta xem là một sủng vật mà cưng chiều, mà nuôi nhốt … thậm chí là chiếm hữu!

“ Cạch “ Tiếng mở cửa vang lên cắt đi dòng suy nghĩ mông lung của Mộc Quỳnh, cô vẫn không phản ứng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xanh ngắt, nhìn tán cây đung đưa, nhìn mọi người qua lại khiến lòng cô lại đau nhói. Mộc Quỳnh cô đã bị nhốt ở đây 3 tháng, một bước chân ra thế giới bên ngoài cũng không. Trần Hạo … người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận. Cô yêu anh nhiều bao nhiêu thì lại hận anh ta bấy nhiêu, thậm chí cô có thể giết anh ta ngay tức khắc nhưng cô biết mình sẽ không thể ra tay chỉ vì cô yêu hắn. Đôi tay rắn chắc mạnh mẽ kéo cô vào lòng, giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô lạnh cả sống lưng

“ Quỳnh nhi, em không chào đón anh về sao? “
Hơi thở lạnh giá phả vào tai Mộc Quỳnh khiến cô bất giác cứng người lại, cô khẽ xoay người lại, hai tay vòng qua cổ Trần Hạo mà cười gượng gạo

“ Mừng anh trở về! “

Trần Hạo khẽ nhếch môi cười, tay siết chặt vòng eo cô , rồi cúi người xuống đặt lên môi Mộc Quỳnh một nụ hôn dịu dàng, người con gái này anh yêu đến điên cuồng chỉ muốn đem cất giữ cho riêng mình. Trần Hạo thản nhiên vén nhẹ mái tóc cô rồi nói

“ Cô bé không phải em muốn biết tin của Lạc Diệp Linh sao? À không, phải nói là chị dâu mới đúng! ”

Mộc Quỳnh sửng sốt ngước lên nhìn Trần Hạo, chị dâu? Thế nghĩa là sao? Từ khi nào Linh Nhi lại trở thành chị dâu của người đàn ông ma quỷ này? Ánh mắt khó hiểu của cô làm Trần Hạo khẽ cười nhạt rồi nói tiếp

“ Lạc Diệp Linh … Chính là người phụ nữ của Nam Cung Lãnh Dạ và cũng chính là chị dâu anh “

Mộc Quỳnh run rẩy lại lần nữa nhìn thẳng vào Trần Hạo, Linh Nhi người bạn thân nhất của cô …. Chị em tri kỷ của cô lại chính là người phụ nữ của tên đại ma đầu kia. Linh Nhi đơn thuần như vậy, yếu đuối như vậy làm sao có thể sống trong thế giới đầy tăm tối máu me của Nam Cung Lãnh Dạ? Không cô không tin

“ Anh nói dối, tôi biết rõ cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không yêu một người mà trên tay đã dính đầy máu tanh. Cậu ấy đơn thuần như vậy, tốt bụng như vậy, đến cả đánh một con mèo con cậu ấy cũng không nỡ thì làm sao có thể sống trong thế giới hắc đạo này, anh đang bịa chuyện đúng không? “

“ Cô bé, tôi là một người nói một là một, nói hai là hai, tôi không có thời gian ở đây mà đùa giỡn với em. Lão đại đã muốn thứ gì thì phải có cho bằng được, tính tình của lão đại tôi lại không hiểu sao? Em muốn gặp chị dâu thì nên thu dọn đồ đạc đi , chúng ta sẽ đến NewYort một chuyến. “

Nói xong , Trần Hạo lãnh đạm bước ra ngoài rồi khóa cửa lại để lại một mình Mộc Quỳnh trong phòng. Mộc Quỳnh trong lòng rất hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, cô phải đi NewYort một chuyến, đúng cô phải tới đó. Cô phải xem xem chị em tốt của cô có sống tốt không? Nếu không tốt thì hai cô sẽ dắt nhau đi trốn.

*******

Trái với sự lo lắng của Mộc Quỳnh, Lạc Diệp Linh vẫn ngủ ngon lành trong vòng ôm của Nam Cung Lãnh Dạ. Chợt…Cô nhíu mày lại, trong mơ cô thấy 1 người đàn ông thânh hình rắn chắc mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng,đang cầm trên tay một chiếc roi da nhỏ nhưng đầu tính sát thương,người đàn ông nở nụ cười quỷ dị chậm rãi bước về phía cô tay nâng lên rồi quất roi vào người cô.Lạc Diệp Linh run rẫy nằm co ro trong lòng Nam Cung Lãng Dạ, mồ hôi chảy xuống gò má xinh đẹp của cô
Chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi ,cô chợt rên rỉ…những tiếng rên nhẹ đầy sự đau đớn.
“Đừng…đừng đánh nữa…làm ơn…tôi đau lắm…Dạ anh mau cứu em…”
Những tiếng nói ngập ngừng vang lên khiến Nam Cung Lãnh Dạ vốn đang say giấc bỗng chốc ngồi dậy nhìn cô gái nhỏ trong lòng.Chẳng lẻ thuốc sắp hết tác dụng sao?Hắn nhíu mày lay nhẹ cô”Linh nhi,thức dậy đó chỉ là giấc mơ thôi”

Như nghe được giọng nói của Nam Cung Lãnh Dạ, Lạc Diệp Linh mơ màng tỉnh dậy, nhớ lại giấc mơ vừa rồi cô lại càng sợ hãi hơn. Người đàn ông cứ liên tục quất mạnh roi da vào người cô mặc cho cô kêu lên những tiếng rên đau đớn. Thấy cô đau đớn , người đàn ông càng hứng thú phấn khởi vạn lần. Cô rất muốn nhìn rõ mặt người đàn ông nhưng cô không thể. Cô chỉ có thể thấy một mảnh đen mực, vào lúc cô sợ hãi nhất, cô lại nghe thấy giọng nói của Nam Cung Lãnh Dạ rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi khiến cô phải giật mình tỉnh lại sau ác mộng .
Nam Cung Lãnh Dạ đau lòng vươn tay lau nhẹ mồ hôi ướt đẫm trên trán Lạc Diệp Linh, hắn mỉm cười dịu dàng an ủi

“ Linh Nhi ngoan, vừa rồi em lại mơ thấy gì? “

Lạc Diệp Linh vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh rồi lắp bắp nói

“ Dạ … Thật đáng sợ , em mơ thấy một người đàn ông lấy roi da quất em rất mạnh, em cảm thấy đó như là sự thật chứ không phải giấc mơ. Em muốn nhìn xem khuôn mặt của người ông ấy nhưng em không thể nhìn rõ được. Em rất sợ Dạ … “

Nam Cung Lãnh Dạ nghe xong liền nhíu chặt mày lại, thuốc lại hết tác dụng nhanh như vậy ư? Hay là tại tiêm quá nhiều nên thời gian mất trí nhớ của Linh Nhi sẽ ngắn hơn? Không được , hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nếu cô nhớ lại rồi, cô sẽ ghê tởm hắn, muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt nhưng hắn lại không thể mất cô. Nam Cung Lãnh Dạ đặt cô xuống giường, ôn nhu dỗ dành Lạc Diệp Linh ngủ say rồi bước xuống giường. Đi vào phòng tắm, mở cửa tủ kính lấy ra một hộp dung dịch và một ống tiêm. Hắn lại bước đến bên giường, tay khẽ vươn ra vuốt nhẹ mái tóc của cô, hắn thì thầm

“ Xin lỗi…Anh không thể mất em, dù em hận anh cũng được nhưng đừng rời xa anh…Xin em! “

Nam Cung Lãnh Dạ cầm ống tiêm chọc nhẹ vào lọ dung dịch xong rồi trèo lên giường, hắn đưa tay nắm cánh tay nhỏ nhắn của cô rồi tiêm thứ dung dịch ấy vào. Linh Nhi, những ký ức trước kia hãy quên đi, hãy quên đi cái gọi là gia đình kia, quên đi bạn bè, trong thế giới của em chỉ có thể là anh. Anh mới là người để em nương tựa, còn những người khác … Không xứng đáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN