Lời nói này của nàng giống như vô tình, nhưng thật ra cũng là một phép thử.
Có lẽ đó là vì giác quan thứ sáu, nàng luôn có cảm giác thánh tôn trước mắt là Tả thiên sư ngụy trang.
Nhưng nàng lại không thể nói rõ, vì thế nàng muốn thử qua lời mình nói, muốn tìm ra manh mối từ biểu tình của hắn.
Nhưng thánh tôn mang mặt nạ, nàng không nhìn ra được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn động tác chân tay của hắn.
Từ động tác chân tay, nàng không nhìn ra được thánh tôn có chỗ nào bất thường, hắn chỉ gật đầu đồng ý một tiếng: “Bầu rượu kia của hắn đúng thật không tệ, nếu như ngươi thích, có thể thử hỏi hắn một chút.”
Cố Tích Cửu ho khan một tiếng: “Tích Cửu không thể hỏi hắn.”
Sau này nàng có thể gặp lại hắn hay không còn rất khó nói, đừng nói tới chuyện hỏi xin bầu rượu của hắn.
“Ngươi có thể giống như nữ hài tử cố gắng lấy lòng hắn.” Thánh tôn cười như không cười: “Có lẽ hắn rất thích nữ nhân làm nũng như vậy.”
Cố Tích Cửu trợn to mắt: “Ta không thấy hắn như thế ——”
“Đôi khi cần phải thử, ngươi không thử làm sao biết được?” Thánh tôn cổ vũ nàng.
“Sao ngài biết hắn thích như thế?” Cố Tích Cửu thốt lên hỏi một câu.
“Ồ, bởi vì bản tôn không gì không biết……” Thánh tôn chơi Thái Cực quyền.
“Thánh tôn chỉ đặc biệt quen thuộc với Tả thiên sư, hay là cũng quen thuộc với những đệ tử thiên bẩm khác?”
“Ngươi dường như rất quan tâm tới những gì bản tôn nói, ngươi muốn biết điều gì?” Thánh tôn gõ nhẹ ngón tay ở trên mặt bàn, đôi mắt nhìn nàng hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.
“Tích Cửu muốn biết mỹ nhân băng trong điện của Long Tư Dạ có sống lại được hay không?” Cố Tích Cửu cuối cùng nói ra những lời vẫn luôn canh cánh trong lòng bấy lâu nay.
Yên tĩnh!
Con ngươi vốn ấm áp của thánh tôn trở nên lạnh băng.
Hắn không nói gì, trái tim Cố Tích Cửu thắt lại khi hỏi ra vấn đề này.
Một lát sau thánh tôn dường như mỉm cười, đổi chủ đề: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta đang thảo luận về vấn đề ngươi làm nũng với Đế Phất Y làm hay sao……?”
Cố Tích Cửu run rẩy, thuận miệng nói một câu: “Ta nào có tư cách làm nũng để lấy đồ của hắn?”
“Chẳng phải ngươi là vị hôn thê của hắn hay sao?”
Cố Tích Cửu sững sờ, xem ra tin tức của thánh tôn cũng rất linh thông, chẳng qua không cập nhật kịp thời.
“Ta và hắn đã từ hôn, hiện tại ta không còn liên quan gì tới hắn nữa.”
“Hối hận?”
Cố Tích Cửu do dự, hối hận ư? Có lẽ là không hối hận! Trong hoàn cảnh ngày hôm đó, rõ ràng hắn chính là người muốn từ hôn, chẳng qua ép nàng phải nói ra mà thôi.
Nàng khẽ lắc đầu: “Không hối hận.”
“Vậy bây giờ các ngươi còn là bằng hữu nữa hay không?” Vấn đề thánh tôn hỏi căng ngày càng sắc bén.
Bằng hữu? Có nên xem như vậy hay không?
Cố Tích Cửu không chắc chắn lắm, bởi vì Tả thiên sư quá khó lường, nàng căn bản không thể hiểu được hắn.
Mặc dù người kia từng làm phiền nàng vài lần, nhưng đều vì muốn tốt cho nàng.
Vì thế có lẽ vẫn được xem như là bằng hữu, đúng không?
Nàng gật đầu: “Có lẽ —— cũng được xem như là bằng hữu?” Giọng nói của nàng không chắc chắn lắm.
“Xem như?” Thánh tôn lặp lại một câu, hơi cao giọng một chút nói: “Miễn cưỡng như vậy?”
Cố Tích Cửu cười khổ nói: “Không phải miễn cưỡng, là……!là vì Tích Cửu thật sự không hiểu được hắn……”
Thánh tôn cười: “Thì ra ngươi muốn hiểu hắn!”
Từ ngữ rõ ràng rất đơn giản, nhưng khi thánh tôn lặp lại một chút như thế, nó lại có chút ái muội.
Cố Tích Cửu toát mồ hôi, không biết vì sao đề tài lại vòng theo phương hướng quỷ dị như vậy, nàng ho khan một tiếng, quyết định kéo đề tài trở về: “Thánh tôn, Tích Cửu nhớ rõ vừa rồi chúng ta đang thảo luận về bầu rượu của Tả thiên sư……”
“Ừ, là bầu rượu.
Xem ra ngươi rất có chấp niệm với bầu rượu của hắn.
Thật ra nếu ngươi muốn có nó cũng rất dễ dàng, bản tôn sẽ làm chủ cho ngươi, gả ngươi cho hắn, sau đó nói hắn lấy bầu rượu kia làm sính lễ tặng cho ngươi.”
Cố Tích Cửu: “……”.