Cố Tích Cửu gần như muốn bật cười, không chút nghĩ ngợi thẳng thắn cự tuyệt: “Đa tạ ý tốt của thánh tôn, nhưng Tích Cửu không muốn chỉ vì một bầu rượu mà đánh cược cả đời mình.”
Thánh tôn: “……”
Đáp án này của nàng dường như nằm trong dự đoán của hắn, hắn cúi đầu uống một ngụm trà trong tay, không nói gì nữa.
Mặc dù vừa rồi Cố Tích Cửu cự tuyệt thật sự rất nhanh, nhưng trái tim vẫn đập lỡ một nhịp.
Nàng biết thánh tôn có thể làm được, cho dù Tả thiên sư không thích cuộc hôn nhân này, nhưng nếu do thánh tôn làm chủ, hắn không thể không đồng ý……
Tuy nhiên, nàng không thích miễn cưỡng……
Đợi đã! Sao nàng lại nghĩ tới hai từ miễn cưỡng?
Chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm của mình, nàng vẫn muốn gả cho Đế Phất Y? Chẳng qua nàng không muốn miễn cưỡng đối phương……
Bàn tay cầm chén trà của Cố Tích Cửu cứng lại.
Hai người đều ngồi thẫn thờ suy nghĩ miên man một lúc, có chút buồn tẻ.
Ngoài phòng dường như có gió thổi vào, Cố Tích Cửu cuối cùng hoàn hồn.
Nàng vào đây với thánh tôn làm gì? Không phải muốn hỏi về những vấn đề kia hay sao?
Đáng chết, bị những đề tài khác gián đoạn, nàng đã quên mất vấn đề chính ban đầu!
“Về chuyện kia……!thánh tôn, ngài vẫn chưa trả lời những vấn đề vừa rồi của ta.” Cố Tích Cửu cuối cùng quay lại chủ đề ban đầu.
Thánh tôn nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
Đôi mắt xanh đen của hắn dường như có chút mê mang, trong nháy mắt, hắn dường như không phải là thánh tôn cao cao tại thượng, độc miệng phúc hắc, mà là một hài tử có chút ngơ ngác……
Trái tim Cố Tích Cửu nhảy lên! Thánh tôn như vậy ——
Tuy nhiên, thánh tôn không hổ là thánh tôn, thần thái như vậy chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình thường, đôi mắt một lần nữa thâm thúy, hắn mỉm cười: “Vấn đề gì? Bản tôn hứa sẽ trả lời ngươi vấn đề gì sao?”
Cố Tích Cửu lo sợ hắn sẽ nuốt lời: “Vừa rồi ở bên ngoài, Tích Cửu hỏi ngài về những vấn đề đó, ngài nói đi theo ngài……”
“Ồ, bản tôn chỉ muốn ngươi tới uống trà, không hứa sẽ trả lời vấn đề của ngươi.
Hiện tại trà đã uống rồi, bản tôn thấy ngươi rất có tinh thần, có thể bắt đầu chạy.” Thánh tôn đứng lên: “Bản tôn mệt mỏi, ngươi có thể rời đi.”
Quá đáng
giận!
Cố Tích Cửu nắm tay.
Thánh tôn liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng một cái: “Không phục lắm?”
Cố Tích Cửu: “……”
Thánh tôn nói tiếp một câu: “Không phục thì ngươi tới đánh ta.”
Cố Tích Cửu cứng họng, nàng không ngờ đường đường là thánh tôn cũng có thể vô lại như vậy!
“Thánh tôn, người sau màn có phải cực kỳ lợi hại hay không, với khả năng của Tích Cửu căn bản không thể chống lại, cho dù biết đối phương là ai cũng không thể làm gì, vì thế ngài mới luôn trốn tránh vấn đề này, không muốn nói với Tích Cửu?”
Thánh tôn thở dài: “Hắn đúng thật là người không phải ngươi có thể chống lại, các ngươi không cùng đẳng cấp.”
“Vậy hắn rốt cuộc là ai? Thánh tôn ít nhất hãy nói với Tích Cửu, để Tích Cửu có thể đề phòng trước.” Cố Tích Cửu vẫn không chịu bỏ qua.
Thánh tôn nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi học cổ thuật từ ai?”
Lần này Cố Tích Cửu không muốn bị lừa: “Thánh tôn, ta trả lời vấn đề của ngài, ngài cũng trả lời vấn đề của ta, được không?”
“Mặc cả với bản tôn?”
“Một câu hỏi đổi lại một câu hỏi khác, rất công bằng, không lừa già dối trẻ.” Cố Tích Cửu kiên trì.
“Người có thể mặc cả với bản tôn thật đúng là không nhiều lắm.
Thật ra ngươi rất khác người, lá gan cũng không nhỏ! Nhưng hôm nay bản tôn tâm tình tốt, có thể trao đổi một chút vấn đề với ngươi.
Ngươi nói ra sư thừa cổ thuật của ngươi trước, bản tôn sẽ nói cho ngươi những gì nhìn thấy từ Thiên Linh Thiên.”
Hiếm khi thánh tôn dứt khoát như vậy, Cố Tích Cửu cũng rất dứt khoát nói ra lai lịch cổ thuật của mình.
Ở thời hiện đại nàng quen một bằng hữu là chuyên gia về cổ, nhìn thấy nó rất vui, vì thế nàng cũng học một chút.
Học kỹ năng này là thiên bẩm của nàng…….