Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 59: Trước khi hiến giác mạc: Bức ảnh. (8)
Lúc đó, Dạ Tuyết Ninh đang nằm phơi nắng trong vườn hoa, xung quanh cô không có người chỉ có tiếng gió khe khẽ thổi qua những tán cây.
Tóc cô bay toán loạn, vương vãi trên gò má, Dạ Tuyết Ninh cũng không buồn vén lại chúng gọn gàng mà chỉ chăm chăm giữ chặt vật trong tay.
Đó là một bức ảnh, trong hơn hai năm trở lại đây luôn được cô cất kĩ trong chiếc hộp gỗ nhỏ đã tróc sơn. Nụ cười hạnh phúc của người đàn ông xuất hiện trong ảnh cũng chính là người cô đã tâm tâm niệm niệm suốt chín năm qua, đã từng muốn quên nhưng lại quên không được.
Tuy giờ cô không nhìn thấy, nhưng mỗi một chi tiết trong tấm ảnh cô đều nhớ rõ ràng. Đó là vào năm anh hai mươi tuổi, cái năm mà cô vẫn còn ngây ngô chưa hiểu yêu là gì, cũng chỉ có những năm ấy, cô mới nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh dành cho mình, tuy rằng rất ít ỏi. Sau khi biết tình cảm của cô, căn bản không để cô lựa chọn anh đã ra nước ngoài, đợi đến lúc về nước thì lại luôn là một bộ mặt lãnh đạm. Về sau, mắt cô hỏng rồi, cho dù anh có hướng cô mỉm cười, cô cũng không thể nhìn thấy được.
Dạ Tuyết Ninh rũ rèm mắt xuống, hai tay bất giác nắm chặt bức ảnh. Mùa đông năm ấy, ngày mà anh từ chối cô, cô cũng đã đem tấm ảnh duy nhất của anh cất vào hộp gỗ, chưa một lần mở ra xem lại. Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô thậm chí đã quên đi sự tồn tại của nó, không nghĩ rằng lại bị cô phát hiện vào tối hôm qua.
Bức ảnh từng là bảo vật vô giá đối với cô, nhớ ngày trước từng bị một tên ăn trộm trộm mất, cô đã vô cùng tức giận, bây giờ cầm nó trên tay, trong lòng lại chẳng biết đang có tư vị gì.
“Mỗi lần anh tới, em đều có bộ mặt này. Trong lòng có nhiều tâm sự như vậy, không bằng nói anh nghe một chút?”
Vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, Dạ Tuyết Ninh không hề phát hiện có người tới, phải khi nghe thấy âm thanh vang lên cô mới giật mình tỉnh táo lại, nhận ra đó là tiếng nói của Lô Trí Hùng, cô thấy hơi bất ngờ.
“Chuyện công ty đã giải quyết xong rồi sao, Trí Hùng? Mấy ngày sau khi xảy ra tai nạn đều không gặp anh, em còn lo anh xảy ra chuyện gì rồi. Hôm đó Vĩ Phong cứu em, sau đó đưa em về Uyển Nguyệt, chưa kịp báo với anh một tiếng.”
Lô Trí Hùng đột nhiên ngồi xuống đất, lưng tựa vào tay ghế Dạ Tuyết Ninh đang ngồi. Anh ta hơi ngẩng đầu, khóe miệng tươi cười ngắm nhìn những khóm hoa hồng gần đó. Trên vai anh ta phủ một chiếc áo vest màu đen, bên trong lót chiếc sơ mi trắng. Nghe Dạ Tuyết Ninh hỏi, anh ta thoáng ngây người. Ngày đó ở bệnh viện, anh ta nhờ Vũ Vĩ Phong giúp anh ta giấu Dạ Tuyết Ninh về tình trạng của mình, không nghĩ Vũ Vĩ Phong lại làm tốt như vậy, một từ “giấu” liền giấu cả nguyên nhân anh ta nằm viện nữa.
Khóe môi Lô Trí Hùng chậm rãi cong lên, cười có chút bất đắc dĩ.
“Thật xin lỗi, hôm đó rủ em đi chơi, lại không thể bảo vệ cho em thật tốt.”
Dạ Tuyết Ninh lắc nhẹ đầu, cười nói: “Chuyện này không phải lỗi của anh, bất quá, vì Vĩ Phong đã cứu mạng em, em hiện tại không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.”
Gió thổi ống tay áo trái của Lô Trí Hùng bay qua lại. Anh ta cảm thấy cổ họng mình chợt ứa nghẹn như mắc phải thứ gì đó làm âm thanh của anh ta không thể nào phát ra được.
Lô Trí Hùng chấn động, bàn tay phải khẽ run. Cả đời anh ta, đã trải qua vô số mối tình nhưng lại chưa từng vì ai đó mà rung động, cho tới khi gặp cô! Lần đầu tiên, anh ta bằng lòng đem trái tim của mình đi yêu một người, dẫu biết rằng trong lòng cô có người khác, chẳng ngờ, lần đầu tiên thử yêu đã thê thảm như vậy rồi.
Dạ Tuyết Ninh không phát hiện ra Lô Trí Hùng khác thường, cô nói tiếp: “Trí Hùng, anh nói xem, em có nên hướng anh ấy bày tỏ chút thành ý không?” Nhưng rồi lại phủ định: “Như vậy không được, em là người mù, đâu thể xứng với anh ấy, sẽ làm anh ấy mất mặt.”
Lô Trí Hùng từ từ xoay người lại, đau đớn nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn của Dạ Tuyết Ninh, khàn giọng hỏi: “Em còn yêu cậu ta sao?”
Lần này, đến lượt Dạ Tuyết Ninh im lặng. Cơ thể cô vì câu nói của Lô Trí Hùng mà cứng đờ người, có thể, ngón tay vì vậy mà thả lỏng, khiến bức ảnh vuột khỏi tay, bay theo chiều gió. Không biết tại sao lại xui xẻo như vậy, ngọn gió lần này lớn hơn những lần trước rất nhiều, đã đem bức ảnh mắc trên một tán cây bạch quả gần đó. Đến khi Dạ Tuyết Ninh hồi thần lại, cảm giác trong tay trống rỗng thì khẩn trương rời khỏi ghế, ngồi xổm xuống đất mò mẫn tìm xung quanh, nhưng bức ảnh vốn không rơi dưới đất nên dù cô có tìm lâu như thế nào cũng tìm không thấy.
Lô Trí Hùng liếc mắt nhìn tán cây bạch quả trên cao rồi lại nhìn bộ dạng luống cuống của cô, anh ta thở dài một tiếng, nói: “Nó bị mắc trên cây rồi, để anh giúp em lấy xuống.”
Trước đó, Lô Trí Hùng đã để ý thấy có chiếc thang đặt dưới chân tường, có lẽ là do người làm vườn vừa mới dùng xong, chưa kịp cất đi. Lô Trí Hùng đột nhiên cởi chiếc áo khoát trên vai xuống, thả vào trong ngực cô, sau đó anh ta bước đi, một tay vác chiếc thang đến trước một tán cây bạch quả, dù không cao lắm nhưng nếu không có thang, anh ta cũng không thể với tới. Lô Trí Hùng có chút khó khăn mở rộng chiếc thang ra, lúc trèo lên cũng không thuận lợi lắm, vì chỉ có một cánh tay nên lúc giơ ra cầm lấy bức ảnh thì không thể dùng nó để giữ thăng bằng nữa, có lẽ chưa quen với việc cơ thể thiếu cân đối nên trong lúc bất cẩn, người anh ta hơi nghiêng sang phải, sau đó rơi thẳng xuống đất.
Dạ Tuyết Ninh nghe thấy một tiếng “rầm”, trong lòng liền bất an, cô hốt hoảng hét lên, theo âm thanh phát ra mò mẫn đi về phía Lô Trí Hùng.
“Trí Hùng, anh không sao chứ?”
Bị ngã từ trên cao khiến Lô Trí Hùng đau đến nhíu mày, nhất là tay trái, cơ hồ đau đến mức làm anh ta muốn ngất đi.
Bác sĩ từng nói, Lô Trí Hùng phải một tháng mới được xuất viện, nhưng trong lòng muốn gặp mặt Dạ Tuyết Ninh mà nằm hơn một tuần anh ta liền sống chết muốn rời khỏi bệnh viện, bác sĩ hết cách, đành phải thuận theo ý anh ta.
Chưa tới thời hạn một tháng nên cánh tay của Lô Trí Hùng lúc này đã bắt đầu chảy máu.
Lô Trí Hùng thảm hại ngồi dưới đất, anh ta cố gắng nén nhịn cảm giác đau đớn lại, đưa ánh mắt nhìn xuống bức ảnh trong tay, nhưng là lúc nhìn thấy người trong ảnh, anh ta liền chết lặng.
Lại có thể là Vũ Vĩ Phong? Anh ta còn tưởng là ảnh chụp gia đình cô!
Trái tim anh ta nhói lên một cái, cảm giác như máu ngừng lưu thông. Tâm can đau như liều thuốc tê khiến anh ta tạm thời quên đi nỗi đau về thể xác. Ngón tay Lô Trí Hùng run khẽ, nâng rèm mắt nhìn Dạ Tuyết Ninh đang chậm chạp tiến đến. Sắc mặt anh ta trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, mỗi hạt đều to bằng hạt đậu. Chợt, Lô Trí Hùng thở dài một hơi, vừa mới cúi đầu thì phát hiện có người ôm lấy cánh tay phải của anh ta, cố gắng dìu anh ta đứng dậy.
Thì ra đó là quản gia. Đợi Lô Trí Hùng đứng thẳng người xong, quản gia đưa mắt nhìn bóng người sau gốc cây bạch quả, chỉ thấy đối phương âm thầm làm động tác nào đó bà liền gật đầu, quay sang nói với Dạ Tuyết Ninh.
“Tiểu thư, Lô thiếu gia không sao.”
Dạ Tuyết Ninh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Lô Trí Hùng đau đớn nhìn chằm chằm vào cô, nghẹn giọng: “Tuyết Ninh, đồ của em.”
Dạ Tuyết Ninh hơi giật mình, vội vàng giơ tay ra cầm lấy. Vẻ mặt cô tươi cười, ngón tay vuốt ve mặt trước tấm ảnh.
Bắt gặp hành động này của cô, trong lòng Lô Trí Hùng liền cảm thấy đau khổ. Chợt, cánh tay lại nhói đau, anh ta vội vàng cắn chặt môi dưới, cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh nào. Trán anh ta thấm đẫm mồ hôi, buồn bực nhìn tay trái của mình, không tình nguyện lắm nói: “Công ty có việc gấp, anh phải trở về một chuyến.” Nói rồi, anh ta quay sang nhìn quản gia: “Làm phiền bà dẫn tôi ra cổng.”
Quản gia gật đầu, nhìn cánh tay Lô Trí Hùng chảy máu thì khẽ nhíu mày, liếc mắt với Lãm đứng ở sau lưng.
Đợi mấy người đó rời đi, Dạ Tuyết Ninh liền ngồi xuống thảm cỏ dưới chân, lâm vào trầm tư.
Tiếng động vừa rồi, rõ ràng là tiếng người té ngã, với lại, âm thanh của Lô Trí Hùng ban nãy, không giống như không có chuyện gì.
“Ninh Nhi!”
Dạ Tuyết Ninh hơi giật mình, đầu ngẩng về phía phát ra âm thanh. Tiếng bước chân giẫm lên thảm cỏ phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, mỗi lúc càng gần hơn. Dạ Tuyết Ninh chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng đem bức ảnh cất vào trong túi áo.
Vũ Vĩ Phong nhìn thấy cũng không nói gì, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Dạ Tuyết Ninh cúi thấp đầu, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đột nhiên có một tâm nguyện…”
Vũ Vĩ Phong yên tĩnh ngồi một bên, chờ đợi cô nói tiếp.
Dạ Tuyết Ninh quay đầu sang Vũ Vĩ Phong, nghiêm túc nói: “Đó là được nhìn thấy nụ cười của anh một lần nữa.”
Vũ Vĩ Phong kinh ngạc nhìn cô, khóe môi cong lên cười thật tươi.
Màu nắng, có chút nhạt, khí trời, có chút nóng, nhưng trong lòng Vũ Vĩ Phong lại mát mẻ vô cùng.
Ánh mắt anh dịu dàng như làn nước mùa thu tỉ mỉ lướt qua khuôn mặt thanh tú của Dạ Tuyết Ninh. Vẻ mặt anh ôn hòa, thanh âm càng thêm ôn nhu.
“Hiện tại và cả sau này nữa, tâm nguyện cả đời của anh, chỉ đơn giản là được nhìn thấy em cười vui vẻ. “
Dạ Tuyết Ninh thoáng ngẩn người, sau đó ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác, im lặng không nói gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!